[STV] Nguyệt hoa như sí
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Chương 44
Công Lương Phi Tuân rất không muốn Tiết Thừa Viễn nhìn thấy dáng vẻ vật chật của mình, nhưng nguyên nhân… dường như không còn giống với trước kia.
Nhưng mà hắn cũng bi ai ý thức được, mình không có lựa chọn.
Đến khi Tiết Thừa Viễn bế hắn về phòng ngủ, đặt lên giường, vết thương không nhiều hy vọng sẽ chữa khỏi được vẫn vô cùng đau nhức.
“Cũng may, vết thương không bị rách.” Tiết Thừa Viễn cẩn thận kiểm tra vết thương cho hắn, xoa bóp một hồi mới bôi thuốc ngoài da, chỉ sợ làm Công Lương Phi Tuân đau thêm.
Tuy chưa đến mức phải hét lên, nhưng cơn đau nhức kịch liệt này cũng đủ khiến cho Công Lương Phi Tuân phải cắn răng chịu đựng.
“Ngươi đã đi đâu?” Đến khi cơn đau nhức chậm rãi qua đi, Công Lương Phi Tuân chợt hỏi.
“Chuyện đó liên quan gì tới ngươi?” Tiết Thừa Viễn thu dọn hòm thuốc, đầu cũng không ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Tiết Thừa Viễn càng bày ra cái vẻ này, Công Lương Phi Tuân lại càng muốn biết rốt cuộc y đã đi đâu.
“Từ trên xuống dưới trong doanh trại này, bất luận kẻ nào hay việc gì chẳng liên quan tới ta!” Khí thế Công Lương Phi Tuân không thay đổi, cười lạnh nói.
“Công Lương tướng quân, ngài bớt lo nghĩ một chút thì chân ngài sẽ càng hồi phục nhanh hơn đấy.” Tiết Thừa Viễn cười châm chọc.
Công Lương Phi Tuân siết chặt nắm tay. Tiết Thừa Viễn, hiện tại không thể không dựa vào ngươi để trị bệnh cho ta, chúng ta còn nhiều thời gian!
“Hử?”
Trong lúc Công Lương Phi Tuân đang căm tức vì bị châm chọc, lạnh mặt không nói câu nào nữa, Tiết Thừa Viễn đột nhiên đưa một cái hộp tới trước mặt hắn. Bên trong hộp là mấy quả màu hồng cam rất lạ, mềm mềm trông rất đẹp mắt.
“Thứ gì đây?” Đã từng một lần bị hạ độc, đến giờ Công Lương Phi Tuân vẫn luôn rất cảnh giác với Tiết Thừa Viễn. Lúc này hắn đi lại bất tiện, nếu như Tiết Thừa Viễn dùng chiêu ngày trước, thì ngay cả đánh lại hắn cũng không đánh được.
“Quả tháp trúc(?), có tác dụng bổ máu, rất tốt cho thân thể của ngươi.” Vẻ mặt lúc này của Tiết Thừa Viễn đầy chân thành, nụ cười mỉm thanh nhã càng khiến người ta có cảm giác thân thiết, tin tưởng.
Lẽ nào hôm nay y ra ngoài là để tìm thứ quả này? Là vì hắn?
Đột nhiên có một dòng nước ấm chậm rãi dâng lên trong lòng, Công Lương Phi Tuân rất muốn biết đáp án. “Hôm nay ngươi…?”
“Ừ, ta đi chợ tìm mua quả này, nhưng mãi mà không tìm thấy chỗ nào bán, cho nên mới về trễ.” Không chờ hắn hỏi hết câu, Tiết Thừa Viễn đã trả lời.
Trong doanh trại này chỉ có mình hắn là bệnh nhân, xem ra đúng là Tiết Thừa Viễn chỉ vì Công Lương Phi Tuân hắn.
“Sao vậy? Không muốn nếm thử sao? Hay là… sợ có độc?” Thấy Công Lương Phi Tuân có vẻ chần chừ, Tiết Thừa Viễn khẽ cười hỏi.
“Nực cười! Chết ta còn không sợ, lại sợ ngươi hạ độc sao?” Công Lương Phi Tuân nói xong liền cầm hai quả, bỏ vào trong miệng. Chua chua, chát chát, đây rốt cuộc là vị gì vậy?
“Quả này phải ăn hết mười quả mới có tác dụng.” Tiết Thừa Viễn không nhanh không chậm nói.
Được rồi, ai bảo ngươi là đại phu, chỉ cần chân ta có thể đi lại được, chuyện gì ta cũng có thể nhịn.
Năm quả, bảy quả, mười quả…
Ngay khi Công Lương Phi Tuân vừa ăn hết trái cây trong hộp Tiết Thừa Viễn đưa cho, liền cảm thấy bất thường.
Cả người mềm nhũn, mắt hoa đầu váng.
Mơ hồ nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiết Thừa Viễn trước giường, hai mắt Công Lương Phi Tuân trợn ngược đầy phẫn nộ.
Lẽ nào hắn lại bị lừa?
Ngay lúc Công Lương Phi Tuân mở miệng định mắng, trước mặt đã tối sầm, ngã xuống.
Những chuyện xảy ra sau đó dường như không ảnh hưởng gì đến Công Lương Phi Tuân.
Trong cơn mê, dường như một đôi lần hắn lấy lại được ý thức, nhưng cảm giác rất mơ hồ, khiến hắn không sao nắm bắt được. Mà đến khi Công Lương Phi Tuân mở mắt lần nữa đã sang sáng sớm hôm sau.
Ngay giây phút khôi phục thần trí, Công Lương Phi Tuân chỉ có một ham muốn mãnh liệt, đó chính là mặc kệ cảm giác của mình với kẻ kia đã thay đổi thế nào, lúc này hắn nhất định phải trừng phạt kẻ đó trước đã!
Đáng chết! Lợi dụng lúc hắn đang trọng thương mà ức hiếp hắn sao?
“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng tỉnh.” Người hầu bên giường thấy Công Lương Phi Tuân tỉnh lại, vô cùng mừng rỡ.
“Tiết Thừa Viễn đâu?”
“Tiết đại nhân ở đây canh chừng Tướng quân một đêm, vừa mới trở về phòng ngài ấy rồi ạ.”
Nói thế là sao? Chẳng lẽ…?
Công Lương Phi Tuân khẽ cử động chân, thấy vị trí gãy đã cứng chắc hơn rất nhiều.
“Tiết đại nhân mới nối xương lại cho Tướng quân lần nữa. Tướng quân, Tiết đại nhân nói chỉ cần ngài tĩnh dưỡng tốt, mười ngày sau là có thể xuống đất được rồi.”
“Thật sao?” Cơn tức giận chưa tìm được chỗ trút lúc mới tỉnh dậy, sau khi nghe thấy những lời vừa rồi, liền chuyển thành vui mừng và cảm động.
“Vâng. Tiết đại nhân đã khám và điều trị cho Tướng quân rất cẩn thận, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu ạ.”
Nụ cười xán lạn trên mặt người hầu khiến Công Lương Phi Tuân rất khó không tin tưởng những lời gã vừa nói là sự thật.
Công Lương Phi Tuân ngả người ra gối, thở phào nhẹ nhõm.
Đã nhẫn nại và chờ đợi lâu như thế, đã chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, chỉ cần tương lai có thể thấy ánh sáng, tất cả đều đáng giá.
Hắn rất muốn được đứng lên, rất muốn có lại được phong thái kiêu hùng lẫm liệt ngày trước, hiên ngang đứng giữa trời đất, gánh lấy trách nhiệm, như vậy mới là một nam tử hán chân chính.
Hắn thật sự còn có thể như thế sao?
Cuộc sống có đôi khi thật sự tréo ngoe đến nực cười. Hết lần này đến lần khác giao phó sinh mạng cho y lại là mỗi một lần bị y đùa giỡn.
Hắn nên cảm kích y? Thù ghét y? Hay nên nghe theo cảm nhận của trái tim mình?
Nhưng cảm nhận đó rốt cuộc là gì?
Là quan tâm? Là không muốn rời xa?
Lẽ nào… đó chính là… thích?
Trước đây, Công Lương Phi Tuân từng thề với trời, nếu có một ngày, trong lúc cuộc đời hắn rơi xuống vực sâu đen tối nhất, có một người mang đến cho hắn sự ấm áp cùng ánh sáng hy vọng, hắn nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi đối phương, nắm tay cả đời.
Có điều, ông trời thật biết trêu ngươi. Người đó lại là… Tiết Thừa Viễn sao? Trời cao không có mắt thật sao?
Chương 45
Tiết Thừa Viễn từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà sống lẻ loi một mình đến hết quãng đời còn lại. Không hiểu vì sao, những suy nghĩ này từ sau khi rời quê năm đó luôn ở trong suy nghĩ của y.
Phiêu bạt nhiều năm như vậy, tình cảnh khốn khổ thế nào y cũng đều đã trải qua, dần dần Tiết Thừa Viễn càng cảm thấy, đó chính là vận mệnh của y.
Bình yên, xưa nay đối với y luôn là xa vời. Mà hạnh phúc, càng là thứ huyễn hoặc không bao giờ theo đuổi được.
Thế giới này dù rộng lớn vô ngần, cuối cùng lại không có một người nào có thể khiến y yêu đến bạc đầu giai lão. Giữa dòng người vội vã, khách qua đường hối hả, nhưng chưa từng gặp một người nào khiến y trân trọng đến muốn giữ gìn.
Nhưng thời gian này, khi lần nữa gặp lại Công Lương Phi Tuân ở Phương Ninh, trong lúc sớm chiều bên nhau, tất thảy đã dần không còn giống như trước kia nữa.
Ngày dần trôi qua, mỗi một ngày qua là trong lòng lại thêm một phần nhớ thương người nọ.
Trêu chọc Công Lương Phi Tuân, vốn y chẳng phải vì y hiềm khích gì với hắn, mà là vì y sợ hắn không thể chịu đựng được thương tích nặng như vậy, tính cách lại quá ương ngạnh.
Mấy ngày nay, hàng ngày đều nhìn thấy gương mặt ấy, nhìn thấy vết thương của hắn dần chuyển biến tốt hơn, Tiết Thừa Viễn phát hiện trong lòng mình là cảm giác vui mừng.
Cảm giác đó… phải chăng là tình yêu? Tiết Thừa Viễn có chút hoang mang, có chút lạ lẫm.
Sống đến ngày hôm nay, y chưa bao giờ được cảm nhận cái gọi là… tình yêu.
*
“Vẫn giận ta sao?”
Chạng vạng tối hôm đó, Tiết Thừa Viễn bước vào phòng ngủ, thấy Công Lương Phi Tuân đang dựa vào đầu giường đọc sách. Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn một cái, rồi làm bộ như không thấy y.
“Hôm nay chân đã đỡ nhiều chưa?” Tiết Thừa Viễn đi tới, cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn.
Nào ngờ hai chân Công Lương Phi Tuân đã cột chặt băng vải vẫn còn cố tránh đi.
“Hử? Sao thế?”
“Ngươi thử nói xem?” Công Lương Phi Tuân hỏi ngược lại.
“Ha ha…” Tiết Thừa Viễn nâng một chân Công Lương Phi Tuân lên, ho nhẹ cười nói: “Là ta không tốt, coi như nể mặt ta chữa trị chân cho ngươi…”
“Tiết Thừa Viễn! Ngươi thật to gan!” Công Lương Phi Tuân không muốn bỏ qua cho y. Hắn nhịn cơn tức này lâu như thế, nếu nhịn nữa không chừng sẽ hắn sẽ chết vì tức.
“Ừ.” Tiết Thừa Viễn vội gật đầu, không hề phản bác.
Cả hai lần nối xương đều không nói với Công Lương Phi Tuân một tiếng, hắn tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
“Đời ta chưa từng bị kẻ nào trêu chọc như vậy!” Công Lương Phi Tuân căm giận nói.
“Là Tướng quân tín nhiệm ta, mới có thể trúng bẫy.”
“Ngươi hiểu thì tốt!”
Sao có thể không hiểu được đây? Công Lương Phi Tuân rất có uy danh trong quân đội, gian khổ dựng công lập nghiệp, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào một lời nói suông. Hắn lại để bị Tiết Thừa Viễn y chọc ghẹo mấy lần, cũng chỉ bởi vì hắn đã giao sự tín nhiệm cho y, gửi gắm hy vọng hồi phục vào y.
Công Lương Phi Tuân vốn định mắng tiếp, nhưng dưới chân lại chợt đau nhức, thấy Tiết Thừa Viễn biết điều, lửa giận cũng tan đi không ít.
“Đau lắm không?” Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đột nhiên mím môi liền hỏi. Rồi nhẹ nhàng đặt chân của hắn xuống.
Công Lương Phi Tuân giận thân thể của mình lại yếu ớt như thế, quăng sách đi, cũng không nói gì nữa.
Không khí giữa hai người chậm rãi dâng lên một luồng khí ấm áp.
Tiết Thừa Viễn ngồi xuống giường Công Lương Phi Tuân như thường ngày, cẩn thận gỡ từng lớp vải, nới lỏng gân cốt, bôi thuốc cho hắn.
Đến khi Tiết Thừa Viễn làm xong tất cả, cũng đã qua gần một canh giờ.
Công Lương Phi Tuân nghiêng người trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Chẳng hiểu sao hôm nay vết thương lại đau nhức như vậy, có lẽ là phản ứng sau nối xương chăng?
Cuộc sống gian khó từ nhỏ khiến Công Lương Phi Tuân đã học được cách một mình nhẫn nhịn, hắn không thể chịu đựng được việc biểu lộ sự yếu đuối trước mặt người khác để nhận thương hại.
Từ trước đến giờ, Công Lương Phi Tuân đều cho rằng trên thế gian này chỉ có kẻ mạnh làm vua. Cho nên vì có thể sống sót, hơn nữa phải sống thật mạnh mẽ, phải có tôn nghiêm, cho nên ngoại trừ kiên cường, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Chỉnh lại chăn đệm cho gọn gàng, Tiết Thừa Viễn lấy khăn tay, nhẹ lau mồ hôi trên trán Công Lương Phi Tuân.
Quá trình hồi phục khổ sở đến mức độ nào, dù Công Lương Phi Tuân không nói, thân là đại phu Tiết Thừa Viễn vẫn hiểu rất rõ ràng.
Chưa từng có người nào dốc lòng quan tâm hắn như vậy. Chưa bao giờ… Khi chiếc khăn trên tay người nọ nhẹ nhàng lau lên trán hắn, trong lòng Công Lương Phi Tuân đột nhiên dâng lên sự cảm động khó nói thành lời.
Hai tay kề nhau, có người nhẹ cầm lấy ngón tay thon dài.
Công Lương Phi Tuân xoay người lại, tìm vị trí thích hợp để có thể nhìn thẳng vào mắt người nọ.
Mặc kệ sắp tới phải đối mặt với những gì, tất cả đều không quan trọng. Hắn chỉ muốn người kia biết, hắn biết ơn thế nào với sự tồn tại của người kia, biết ơn thế nào khi người kia làm bạn cùng hắn.
Thời gian và không gian, từ giờ khắc này như kéo dài đến vô tận.
Tiết Thừa Viễn cũng đang nhìn hắn.
Đôi con ngươi trong suốt mang theo sự dịu dàng ấm áp gần như trong nháy mắt bọc lấy trái tim của Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân chợt phát hiện, thật ra hắn rất thích khí chất trầm tĩnh của người trước mặt.
“Tay ngươi thật nóng.”
Nụ cười thản nhiên khiến từng đường nét của Tiết Thừa Viễn dưới ánh nến càng thêm dịu dàng. Mặc dù vẫn nhìn hắn như trước, nhưng trong giọng nói lại nhiều hơn một chút ngọt ngào.
“Ngươi cũng thế.” Công Lương Phi Tuân nhếch môi cười, khẳng định.
Nhìn vẻ mặt của Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân đột nhiên thấu hiểu, có một số chuyện một khi hai trái tim đã tương thông, thì không cần một lời giải thích.
“Phi Tuân, ngươi cười…” Quen biết lâu như thế, Tiết Thừa Viễn chưa bao giờ thấy Công Lương Phi Tuân cười như vậy.
Thật xán lạn, đầy chân thành, cũng rất mê người.
“Ngươi thích? Hay không thích?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày hỏi.
Nhà vẫn vắng teo a~ T-T