[STV] Càn khôn quy nhất – Chương 47: Yến tiệc

Càn không quy nhất_Cover

[STV] Càn khôn quy nhất

Tác giả: Huyền Huyền Vu Thư

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên trang WordPress: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không RE-UP dưới mọi hình thức!
———————–

Chương 47: Yến tiệc

Tối ngày hai mươi chín tháng bảy, ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng, yến tiệc linh đình. Gánh hát biểu diễn trên một sân khấu dựng tạm khiến mọi người không ngớt lời khen hay, ngụy tạo một cảnh tượng vui vẻ giả tạo.

Lý Vân Thận và Bí Lãng thay phiên nhau mời rượu, càng uống càng vui vẻ.

Bí Lãng lại nhân cơ hội này hỏi chuyện nghị hòa, Lý Vân Thận vung tay nói: “Chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau uống rượu, sao có thể đối nghịch xuất binh được chứ?”

Trong triều vẫn có vài quan viên kiên trì chủ chiến, hôm nay cũng cáo bệnh không tham dự yến tiệc. Tất nhiên là lúc đầu Lý Vân Thận không vui, cảm thấy đám người kia muốn liên hợp tạo phản, cũng may Hoàng hậu ở bên cạnh khuyên nhủ, mới không xảy ra chuyện gì trước khi yến tiệc bắt đầu.

Qua ba tuần rượu, Lý Vân Thận dường như đã quên sạch chuyện này, uống vô cùng vui vẻ. Hắn nâng chén ra hiệu với Bí Phục Sinh và Bí Hồng Sinh ngồi bên cạnh Bí Lãng, nói: “Ái khanh chớ khách sáo, tối nay không say không về!”

Lý Vân Khác ngồi bên dưới phối hợp uống một hớp rượu, tâm tình lại không chút vui vẻ. Y cẩn thận quan sát đội binh Cầu Quyết theo Bí Lãng tiến cung, không nhìn thấy Hùng Trấn Nam mới được thả ra, thấy Lý Vân Thận đang vui vẻ trò chuyện với cha con Bí Lãng, y đứng dậy, đi tới phía sau Từ Nham, thấp giọng hỏi: “Hùng Trấn Nam ở dịch trạm? Bên đó có người giám sát không?”

Từ Nham nghe tiếng quay đầu lại, thấy là hắn, vội đứng dậy, lại bị Lý Vân Khác đè xuống. Hắn liếc Lý Vân Thận bên trên, thấy vị kia vẫn chưa chú ý đến bên này, lúc này mới nhỏ giọng đáp: “Vương gia yên tâm, Tề đại nhân đã phái binh giám sát chặt chẽ. Từ sau khi vào dịch trạm, Hùng Trấn Nam ở lì trong phòng, không hề bước chân ra ngoài. Thả người sớm mặc dù có nhiều nguy cơ, nhưng trong thời gian con gấu kia ở trong Hình bộ, người dưới của hạ quan cũng làm gã chịu khổ không ít, cần một thời gian dài mới có thể hồi phục, hẳn là sẽ không thể gây ra sóng gió gì đâu.”

Lý Vân Khác gật đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Đang định gọi cấm quân tới dặn dò thêm, quay người thấy có một thái giám đang chạy tới chỗ mình. Y nhớ được thái giám kia hầu hạ bên cạnh Thái hậu, liền ngẩng đầu nhìn Thái hậu đang ngồi bên cạnh Lý Vân Thận, thấy bà cũng đang nhìn mình, thấy y nhìn lại thì vời tay, gọi y qua đó.

Thái giám nọ cũng đúng lúc chạy tới, hành lễ rồi nói: “Vương gia, Thái hậu cho mời.”

Lý Vân Khác thoáng nghĩ đã đoán ra được đại khái nguyên do Thái hậu gọi mình tới, không khỏi bật cười. Y theo thái giám nọ đi đến trước mặt Thái hậu, vừa cung kính vừa thân mật nói: “Mẫu hậu.”

Thái hậu vỗ lên cánh tay y hai cái, ra hiệu Lý Vân Khác hạ thấp người xuống một chút, chờ y ngồi xuống, liền véo tai y nói: “Con tưởng rằng mình giỏi giang lắm hả? Mang tới cho con nhiều chân dung như vậy, không có ai lọt vào mắt con hay sao? Con đã trưởng thành rồi, thêm mấy năm nữa, còn có cô nương nhà nào chịu gả cho con đây?”

“Vậy thì càng tốt, đỡ phiền.” Lý Vân Khác nghiêng đầu toét miệng, “Mẫu hậu, đau, đau quá!”

Thái hậu dùng sức hơn, lông mày lá liễu nhướn cao, “Con nói gì?”

Lý Vân Khác rên rỉ xin tha, “Mẫu hậu, tai sắp đứt ra mất rồi! Nhi thần nói… Nhi thần đã có người trong lòng, sẽ không cô độc cả đời đâu ạ!”

“Hả?” Thái hậu nghe vậy, cuối cùng cũng chịu buông y ra, “Có người trong lòng rồi? Cô nương nhà ai? Sao con không nói sớm? Ai gia đỡ tốn công. Nói cho mẫu hậu nghe, nếu như thích hợp, mẫu hậu sẽ sai người chuẩn bị sính lễ, đi cầu hôn cho con.”

Lý Vân Khác không muốn giấu diếm chuyện về Nam Cung Huyên, hơn nữa mẫu hậu của y tuổi đã lớn mà vẫn canh cánh chuyện này, sợ không nói ra bà sẽ ăn không ngon. Y xoa tai, đắc ý nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần đã chuẩn bị xong sính lễ, bây giờ người ta cũng chịu theo nhi thần rồi.”

Thái hậu bất ngờ, đứa con ngốc của mình nhanh nhạy như vậy từ khi nào thế? Bà kéo tay Lý Vân Khác, nói: “Sao ai gia không biết gì?” Thân vương thành hôn là chuyện lớn, không nên im hơi lặng tiếng như vậy.

“Người ta không phải danh môn khuê tú, cũng không muốn nhi thần khoe khoang chuyện này cho mọi người biết, nếu không sẽ không chịu theo nhi thần nữa.” Lý Vân Khác phối hợp tỏ vẻ không tiện cho lắm, “Nhi thần ngày ngày quấn lấy người ta, khó khăn lắm người ta mới gật đầu, cũng không thể để người ta chạy mất.”

Người mẫu thân nào cũng đều có suy nghĩ con trai mình là tốt nhất, nghe xong lời này liền cảm thấy không vui, nói: “Nàng ta tốt đẹp đến thế nào mà con phải hạ mình cầu xin như thế? Con là Thân vương Thừa Ninh cao quý, muốn người thế nào mà không có, cần gì phải tìm người không coi trọng mình?”

Lý Vân Khác nhắc nhở: “Mẫu hậu vừa mới nói nhi thần sắp không có người nào chịu gả cho con.”

Thái hậu nghiêm mặt nói: “Không tìm được người tốt, chó mèo ven đường cũng chọn bừa hay sao?”

Lý Vân Khác: “…” Người đúng là mẹ ruột của con.

“Cô nương nhà gia giáo sao lại chịu không danh không phận mà đi theo con, con nhất định là bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.” Thái hậu vỗ mặt y, “Có cơ hội dẫn đến để mẫu hậu nhìn xem nàng ta có đủ tư cách làm Vương phi của con không.”

Lý Vân Khác đang định nói Nam Cung Huyên không phải cô nương nhà ai cả, nhưng lại cảm thấy nói như thế không hay cho lắm. Ngộ nhỡ sau này hắn thực sự gặp mặt mẫu hậu, lời này đến tai Nam Cung Huyên, không phải mình sẽ chịu khổ hay sao. Vì vậy, y nắm chặt tay Thái hậu, vẻ mặt thành thật nói: “Người ta đối xử với nhi thần rất tốt, không có không coi trọng con, càng không phải hồ ly tinh gì cả, nhưng đúng là người ta rất đẹp. Sức khỏe người ta không tốt, ở trong phủ an dưỡng, tạm thời chưa thể dẫn tới cho mẫu hậu xem mặt được. Ngày tháng còn dài, cũng không vội nhất thời, đúng không ạ?”

“Cái gì?” Thái hậu không nghe khuyên nhủ, trái lại càng không vui, “Sao còn lại tìm một người sức khỏe không tốt? Không được, không được, như vậy rất khó nuôi!”

Lý Vân Khác: “…”

Thái hậu phất tay, “Thôi thôi, con lớn không nghe lời mẹ, con thích là được rồi. Khó nuôi cũng không sao, cùng lắm cưới thêm mấy người có thể sinh.”

Lý Vân Khác dở khóc dở cười, lòng thầm kêu khổ.

Thái hậu đưa tay sang bên cạnh, thái giám vừa dẫn đường cho Lý Vân Khác tập tức hiểu ý giơ tay sang, đỡ Thái hậu đứng lên lên.

Lý Vân Khác cũng đỡ bà, đi theo.

“Con tự có tính toán là được rồi, chớ để người ta lừa gạt tình cảm của mình.” Thái hậu nói, “Nơi này ồn ào quá, ai gia về trước. Con khuyên Hoàng huynh chớ nên uống quá nhiều.”

Lý Vân Khác ngoài miệng đáp vâng, nhưng trong lòng lại nghĩ không đụng đến Lý Vân Thận mới là tốt nhất. Nếu như y khuyên hắn, hắn càng uống nhiều hơn ấy chứ.

Lúc trở lại vị trí, Lý Vân Khác nhìn sang phía đối diện, thấy Bí Phục Sinh đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào. Y hỏi thị vệ đứng canh phía sau mình: “Đại Vương tử Cầu Quyết đi đâu rồi?”

Thị vệ đáp: “Bẩm Vương gia, nói là đi vệ sinh.”

“Có người đi cùng không?”

“Có, hắn dẫn theo hai người hầu, còn có tám cấm quân đi cùng.”

Lý Vân Khác ừ một tiếng, ngồi xuống uống rượu, hàn huyên mấy câu với mấy người đến chúc rượu, vẫn không thấy Bí Phục Sinh trở về, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Y gọi thị vệ phía sau, dặn dò: “Ngươi sai người đi tìm hắn.”

Thị vệ kia nhận lệnh rời đi. Lúc này, Bí Lãng và Bí Hồng Sinh chợt đứng lên, Bí Lãng lảo đảo đứng không vững, được Bí Hồng Sinh đỡ lấy.

Bí Lãng hành một cái lễ không đúng quy củ lắm với Lý Vân Thận, có chút gắng gượng nói: “Hoàng thượng, tiểu vương bệnh nặng mới khỏi, tửu lượng không tốt, hôm nay sợ là không thể tiếp tục uống với Hoàng thượng.”

Lý Vân Thận mất hứng nói: “Nghe tiếng người Cầu Quyết thiện rượu đã lâu, sao Vương Cầu Quyết lại uống không bằng trẫm thế?”

“Người đã già không thể không nhận mình già.” Bí Lãng liên tục xua tay.

Bí Hồng Sinh đỡ phụ thân tựa cả người lên người mình, gật đầu nói với Lý Vân Thận: “Phụ vương tuổi đã lớn, gần đây lại không được khỏe, uống chút rượu đã say rồi. Mong Hoàng thượng chớ trách.”

“Thôi, trẫm cũng không có ý gây khó dễ cho Vương Cầu Quyết.” Lý Vân Thận nói.

Bí Hồng Sinh cúi xuống thấp hơn, “Khẩn cầu Hoàng thượng chấp thuận cho thần đưa phụ vương về dịch trạm nghỉ ngơi.”

Lý Vân Thận gật đầu, “Chuẩn! Đi đi.”

Bí Lãng và Bí Hồng Sinh hành lễ với hắn, gọi người của mình, định theo đội cấm quân của Lý Vân Thận xuất cung.

Lúc này, Lý Vân Khác chợt đứng lên, nói: “Hai vị không cần chờ Đại Vương tử sao?”

Nghe y nói thế, Lý Vân Thận đã ngà ngà say lúc này mới nhận ra, Bí Phục Sinh nói đi vệ sinh lúc này vẫn chưa quay lại.

“Có lẽ là lạc đường?” Lý Vân Thận cười ha ha nói, “Hoàng cung quá rộng, đi lạc thêm vài vòng cũng không có gì lạ. Vương Cầu Quyết ngồi xuống chờ hay là quay về trước?”

Đôi mắt Bí Lãng nửa khép nửa mở, dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự.

Bí Hồng Sinh nói: “Thần nghĩ vẫn nên đưa Phụ vương về trước, Vương huynh trở lại, nếu như Hoàng thượng còn hứng thú, thì để Vương huynh uống cùng Hoàng thượng thêm mấy chén.”

“Cũng được…”

Lý Vân Thận vừa đồng ý, chợt nghe Lý Vân Khác nói: “Đại Vương tử có thể lạc đường, nhưng lẽ nào cả cấm vệ quân cũng lạc đường?”

Bí Hồng Sinh nhìn y, mỉm cười nói: “Vương gia có ý gì?”

Lý Vân Thận dù đã uống say cũng không thể không hiểu ý của Lý Vân Khác, chỉ là hắn quả quyết cho rằng người Cầu Quyết không có gan lớn giở thủ đoạn ngay trong hoàng cung Thừa Ninh, dưới mặt Vinh Hoằng đế hắn. Hơn nữa, trong cung có bao nhiêu cấm quân thị vệ đợi lệnh, nếu như gây chuyện, bọn họ có chạy đằng trời. Trừ khi là không muốn sống nữa, không ai lại chọn gây chuyện vào lúc này đâu.

Bây giờ Thừa Ninh và Cầu Quyết mới vừa giảng hòa, mối quan hệ căng thẳng xem như vừa ổn định lại, Lý Vân Thận không muốn phát sinh thêm chuyện, mang ý nhắc nhở liếc Lý Vân Khác, nói: “Đoan Thân vương, trẫm thấy đệ cũng uống nhiều rồi. Nơi này không còn việc gì cần đệ nữa, đệ về Vương phủ đi thôi.”

“Hoàng huynh…”

Lý Vân Thận không để ý tới y, nói với Bí Hồng Sinh: “Nhị vương tử, mời.”

Bí Hồng Sinh hành lễ cáo lui.

Cha con Bí gia vừa bước chân ra khỏi ngự hoa viên, chợt có một thái giám thở hồng hộc chạy tới, hô lớn: “Hoàng thượng, có chuyện rồi, Ý Hoa cung hô hoán lấy nước!”

o0o Hết chương 47 o0o

[Miêu Thử] Cầm tâm – Một

[Miêu Thử] Cầm tâm

Tác giả: Tương Phi Chi Lệ

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên trang wordpress: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP!


Một,

Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,

Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.[1]

Tháng ba đầu xuân, khí lạnh còn chưa tan hết, sáng sớm lại có mưa, cho nên tiết trời vẫn còn lạnh. Sau giờ ngọ, mặt trời hiếm khi ló dạng, vài đóa hoa mới nở lác đác trong Ngự hoa viên như bừng sức sống. Nước mưa đọng trên cánh hoa long lanh dưới ánh mặt trời yếu ớt, không khỏi càng tăng thêm vài phần xuân sắc.

Nét xuân bao quanh mái đình bốn góc cong cong. Ngoài đình là một hàng thái giám cung nữ, trong đình lại chỉ có hai người đang đánh cờ.

Người cầm quân trắng mặc bộ thường phục màu vàng óng, tay cầm một quân cờ, dáng người bất động, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, lông mày khẽ nhíu, dường như đang lâm vào thế khó cả đôi đường. Nhưng dù có như thế, y vẫn ngồi thẳng tắp, tay còn lại đặt lên đầu gối, dáng vẻ tuy nhàn hạ nhưng nét mặt nghiêm nghị như núi Thái Sơn vẫn không chút đổi. Người nọ chính là đương kim Thiên tử Đại Tống, Triệu Trinh.

Mà người ngồi đối diện lại vô cùng nhàn nhã, mặc y suy tính nước cờ, bưng trà nhấp nhẹ một ngụm, đôi con ngươi trong vắt nhìn khóm trúc ngoài đình. Trúc trồng ngoài đình chỉ là bụi trúc nhỏ, không mạnh mẽ, lẫm liệt chọc thẳng trời xanh như rừng trúc rậm rạp, nhưng lại hơn ở phần nhu hòa, tinh tế. Hắn nhìn khóm trúc đến thất thần, không biết chợt nhớ ra cái gì đó, môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhẹ, đáy mắt cũng thêm vài phần ấm áp.

Trong lúc hắn đang thất thần, Triệu Trinh ngồi đối diện cũng đã hạ quyết tâm, ‘cạch’ một tiếng, sau đó nghe thấy y nói: “Trạch Diễm, tới lượt ngươi.”

Người kia nghe vậy, khuôn mặt tinh tế như vẽ hơi nghiêng sang, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, từng đường nét hết sức rõ ràng, áp đảo cả khu vườn ngập xuân sắc. Nhưng, hắn lại không mang nét dịu dàng khiến người ta muốn che chở như nữ tử, ngược lại khóe mắt, chân mày ngạo nghễ, sắc bén, giống như mai trong tuyết, sen trong bùn, khiến không ai dám khinh nhờn.

Liếc mắt nhìn đương kim Thiên tử đối diện, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng, nhìn xuống bàn cờ, đưa tay cầm một quân cờ, ống tay áo trắng tinh dao động theo động tác. Dáng người như tiên hạ phàm thế này, ngoại trừ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường nổi danh khắp thiên hạ, tuyệt không có người thứ hai.

Bàn tay cầm quân cờ đen hơi dừng lại, sau đó không chút khách khí hạ xuống. Triệu Trinh nhìn hắn hạ cờ, không khỏi sửng sốt, bàn tay theo bản năng đưa sang bên lấy cờ chợt khựng lại trong hộp cờ, mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, suy tính một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, lắc đầu thu tay về, vẻ mặt đầy bất lực, cam chịu ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường phóng khoáng thoải mái đối diện, cười khổ: “Ngươi không nhường Trẫm một lần được sao?”

“Không!” Giọng điệu không có chút gì là tôn kính, cẩn trọng với Hoàng đế, Bạch Ngọc Đường nhướn mày, thản nhiên nói: “Thường ngày Ngài thắng đám người kia chưa đủ hay sao? Nếm thử cảm giác thua cuộc cũng không có gì không tốt.”

Lắc đầu, chẳng muốn nói lại hắn, Triệu Trinh vừa thu dọn quân cờ vừa nói: “Còn thế nữa! Khó khăn lắm mới có dịp ngươi chủ động tiến cung, lại chẳng chịu nể mặt lấy một chút. Thật là. Nhiều năm như vậy rồi, một chút phong thái quân tử cũng không học được…”

“Hừ, phong thái quân tử?” Mắt hoa đào lóe lên, khóe môi nhếch cao, “Quân tử không phải đã bị Ngài tống cổ đi cứu tế thiên tai rồi sao, ta biết học ở đâu?”

“Hử?” Chột dạ ngước mắt, vừa đúng lúc đối diện với đôi con ngươi thoảng nét nén giận, “Chuyện đó… Không phải hai, ba ngày nữa là trở về rồi sao? Đội ngũ khâm sai đi chậm rãi, cũng đã được hai tháng rồi, không nên sốt ruột…” Những lời còn sót lại biến mất trong lúc khóe môi đối phương càng lúc càng nhếch cao. Triệu Trinh cúi đầu, nhanh tay thu cờ, lòng thầm ai oán, xong rồi, xong rồi, ván sau nhất định còn thua thảm hại hơn, ngay cả mấy bình rượu thuốc Đại Lý tiến cống còn lại cũng không giữ được…

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn y, lại chẳng thế làm gì được, quay đầu mặc kệ. Chợt thấy hai thái giám đang từ phía xa đi tới, một người trong đó thận trọng bưng một cái hộp dài mảnh, không rõ bên trong đựng gì.

Hai thái giám kia khẽ khàng đi tới phía ngoài đình, không dám tiến vào, chỉ bước lên nói nhỏ vào tai tổng quản Trần Lâm mấy câu, Trần Lâm gật đầu, bước lên bậc thang, cũng không dám tự tiện đi vào, khom người nói: “Hoàng thượng, Bàng thái sư vừa tiến cung, nói là mới có được một cây đàn tốt, muốn dâng lên cho Hoàng thượng.”

Triệu Trinh đang thu cờ, lúc y và Bạch Ngọc Đường đánh cờ tuyệt đối không cho người khác tiến vào, càng không thích bị làm phiền. Nghe thấy ba chữ ‘Bàng thái sư’, y theo bản năng nhướng mày, nghe đến ‘cây đàn tốt’, hai mắt tức thì sáng lên, liếc nhìn bạch y đối diện, đặt quân cờ xuống, cầm chén trà lên, thản nhiên nói: “Vào đi!”

Bạch Ngọc Đường liếc y, sắc mặt không chút biến đổi, phối hợp nghiêng đầu thưởng thức xuân sắc bên ngoài.

Hai thái giám bên ngoài tiến vào hành lễ, người dẫn đầu nói: “Thái sư nói đàn này tên gọi ‘Xuân Lôi’, vô cùng quý giá, chỉ có uy nghi Hoàng gia mới xứng gảy đàn này.” Vừa nói, vừa quỳ gối tiến lên hai bước, dâng hộp đàn lên qua đỉnh đầu.

Bạch Ngọc Đường nghe thấy hai chữ ‘Xuân Lôi’, trong lòng khẽ động, liền quay đầu nhìn hộp kia.

Triệu Trinh thấy phản ứng của hắn, khẽ cười, hỏi: “Thái sư đâu?”

“Thái sư nghe nói Hoàng thượng đang… đánh cờ với Bạch thiếu hiệp, liên tục nói không dám quấy rầy, cho nên…”

“Ha ha…” Triệu Trinh bật cười lớn, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Xem đi, chuột trắng nhà ngươi dọa Nhất phẩm Thái sư đương triều đến thế nào kìa?”

“Cua già đó…” Bạch Ngọc Đường hiển nhiên đã bị vật trong hộp kia thu hút, thuận miệng hừ một tiếng nói: “Bị dọa không chết được. Hơn nữa, đồ tốt trong phủ lão, ta đưa Ngài không ít, đúng là được lợi còn khoe mẽ!”

“Phụt! Khụ khụ…” Thiên tử Đại Tống vừa nhấp một nhụm trà, rất không có hình tượng mà bị sặc, sau khi hòa hoãn lại liền trừng mắt nhìn kẻ đầy kiêu ngạo kia: “Chuyện khi nào thế? Sao Trẫm lại không biết?”

Ném qua một ánh mắt xem thường, Bạch Ngọc Đường lười ăn thua, chỉ nói: “Những cái khác ta quên rồi, nhưng khóa Chu Tước Linh Lung Ngài tặng Dương mỹ nhân hồi năm ngoái chính là đồ trong phủ cua già.”

“…” Thiên tử Đại Tống im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: “Chả trách lần đó Bàng phi lại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy, Trẫm còn tưởng nàng ta ghen tức, liền tặng món đồ khác để trấn an, thì ra…”

“Thế mới nói, nữ nhân thật sự rất phiền phức.” Bầu không khí quỷ dị chỉ dâng lên chốc lát, sau đó bạch y không hề nhận ra mình chính là kẻ đầu sỏ đưa ra kết luận.

Triệu Trinh quyết định không thảo luận vấn đề này với hắn nữa, chỉ bàn cờ rồi khẽ phất tay, lập tức có hai thái giám từ phía ngoài đình đi vào thu dọn. Trần Lâm nhận lấy hộp trong tay thái giám đang quỳ bên dưới, đặt lên bàn, cẩn thận mở ra.

‘Đường cầm đệ nhất Lôi công, Thục Trung Cửu Lôi độc xưng hùng.’[2] Đây là những lời mà người đời đánh giá về đàn thời Đường, mà trong Cửu Lôi Thục Trung, Lôi Uy có thành tựu lớn nhất. Lôi Uy cả đời làm đàn, trong đó ‘Xuân Lôi’ là nhất. Giờ khắc này, cây đàn cổ truyền lại đời sau đang ở ngay trước mắt hai người.

Tuy đã mấy trăm năm, nhưng nước sơn đen trên đàn cổ vẫn hoàn mỹ, dây đàn căng chặt, trái phải thân đàn có khắc cầm minh[3]: ‘Âm trầm hùng tráng, âm bổng du dương’ và ‘Ai biết bên trong có gì’.

Bạch Ngọc Đường trước giờ luôn yêu thích đàn, hôm nay đàn cổ nổi danh đang ở ngay trước mặt, sao có thể không hứng thú? Không nhịn được mà vươn tay nhẹ vuốt thân đàn, ngón tay lướt trên mặt gỗ, nhẹ gõ một cái, tiếng trầm vang, mặc dù chưa thử dây đàn, nhưng âm sắc đẹp là không có gì phải nghi ngờ.

“Quả nhiên là đàn tốt. May mà lão ta đưa tới đây, nếu không đàn này trong tay lão và người dung tục dâng tặng cho lão thật sự là lãng phí!” Bạch Ngọc Đường than một tiếng, mặt mày thản nhiên tựa như một quý công tử thanh cao, nào có chút dáng vẻ ngang tàng, tàn nhẫn như người ta đồn đại?

Triệu Trinh nhìn hắn, phất tay ý bảo người ngoài lui ra, cười nói: “Đã đàn tốt, sao không thử một khúc? Nói ra, lần cuối nghe Trạch Diễm ngươi đánh đàn là vào tiệc mừng thọ của Thái hậu năm ngoái, ngươi và Triển Chiêu cầm tiêu hợp tấu, khiến tất cả mọi người đều giật mình thảng thốt, chớ nói đến các tiểu thư quận chúa, nguyên một đám đều trợn tròn hai mắt…”

Nếu là bình thường, lời này nhất định sẽ đổi lại nụ cười khiến người ta lạnh đến tận xương của Cẩm Mao Thử, nhưng lúc này hiển nhiên hắn không rảnh mà để ý, đứng dậy, hai tay cẩn trọng nâng đàn Xuân Lôi, vững vàng đặt lên bàn, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, không ngừng gật đầu, lẩm bẩm: “Cua già có lòng rồi. Đàn này sau khi đến tay lão chắc hẳn đã được người có chuyên môn bảo dưỡng. Rất tốt, thật sự rất tốt…”

“Đừng mở miệng ra là gọi cua già, dù gì người ta cũng là Thái sư…”

Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường vẫn dán trên cây đàn, thuận miệng nói: “Vậy thì gọi thế nào? Là Thái sư lại không làm được việc gì tốt, lần này Tiểu Miêu đi cứu nạn thiên tai ở Trần Châu, ta nhớ không lầm Tri châu và Thông phán đều là học trò của lão?”

Vẻ mặt Triệu Trinh sượng trân, ý cười dần rút lại, mi cụp xuống, che khuất ánh mắt, đưa tay bưng trà, ngón tay vuốt ve miệng chén, một lát sau mới mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, không còn nhẹ nhàng như vừa rồi nữa: “Trong lòng Trẫm có tính toán.”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường dừng lại, ngẩng lên nhìn y, thấy y đang cúi đầu uống trà, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt, nhưng trong lòng hắn hiểu được, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ lẩm bẩm: “Đàn Xuân Lôi… Không biết trong phủ lão còn có bao nhiêu thứ đồ tốt, ngày khác ta sẽ lại tới nhìn xem…”

Triệu Trinh không nhịn được mà bật cười, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, nói: “Phủ Thái sư thật sự là nơi có thể nhởn nhơ đi lại vậy sao? A, cũng đúng thôi, dù sao tất cả nơi này đều chẳng thể so sánh với Trùng Tiêu lâu…”

Thân thể Bạch Ngọc Đường cứng đờ, ký ức bất ngờ ùn ùn dâng lên. Lưới đồng lạnh lẽo, mũi tên nhọn hoắt, sắc bén, máu tươi nóng bỏng, còn có… đôi mắt rực tia máu của người nọ.

“Lời này lén nói thì được, đừng nhắc trước mặt y…” Dường như không còn sức lực, hắn chậm rãi ngồi xuống, thất thần.

Triệu Trinh như nhận ra được, miệng há ra, lại không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn gương mặt tinh xảo trở nên tái nhợt, nhìn đôi mắt hắn hiếm khi không còn sáng ngời, trở nên trầm tĩnh, thầm thở dài.

Một làn gió nhẹ lướt qua, tóc mai đảo qua hai gò má, có chút ngứa, hắn giật mình hoàn hồn, lập tức điều chỉnh tâm trạng, lên tinh thần, nhìn sang Triệu Trinh, chợt nhíu mày nói: “Ta có thể gảy không?”

“Ừ, gảy đi.” Triệu Trinh mỉm cười gật đầu: “Nếu bị hỏng thì tính tại ta.”

Bàn tay đang vươn ra định đặt lên dây đàn chợt khựng lại, ném sang một cái trừng mắt: “Món đồ tốt như vậy, Ngài không tiếc nhưng ta đau lòng!”

Ngón tay thon dài thăm dò nhẹ lướt trên từng dây đàn, nhẹ nhàng gẩy ra âm thanh, tưng tưng lại vang như sắt đá, thử thêm vài âm, hài lòng nhếch môi cười. Cuối cùng đầu mày Bạch Ngọc Đường giãn ra, tĩnh lặng trong chốc lát, điều chỉnh trạng thái, cùng với âm thanh đầu tiên vang lên, một chuỗi tiếng đàn phát ra từ bàn tay, như nước như mây, róc rách không ngừng, như sen như trúc, lẫm liệt bất khuất.

Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, giống như người nọ không nhiễm bụi trần, lấn át ánh mặt trời tháng ba, hơn cả khu vườn đầy hoa. Mãi đến khi tiếng đàn dừng lại, Triệu Trinh mới hoàn hồn.

“Đây là… ‘Khúc quanh sông Kỳ’?”

“Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng, Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, ngón tay vô thức vuốt ve dây đàn, mặt hơi cúi xuống, nét mặt trầm tĩnh, thu lại sắc bén, ngang tàng, tóc đen áo trắng giao hòa, tựa như một đời trói buộc.

“Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.
Có người quân tử tài ba… Ồ…” Triệu Trinh cười khẽ, trong mắt hiện vẻ ranh mãnh, “Thật xứng với Ngự Miêu của Trẫm.”

Lời vừa thốt ra, Triệu Trinh liền hối hận. Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường chợt dừng tay, lười biếng giương mắt, biểu cảm cười như không cười, rõ ràng ánh mặt trời đang xán lạn, mà Triệu Trinh lại rùng mình, lập tức đổi giọng: “Khụ, biết rồi, biết rồi, là mèo của ngươi.”

Tròng mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, lại tiện tay gảy lên mấy âm, tưng tưng, trong trẻo như bóng nguyệt.

Con chuột keo kiệt!

Triệu Trinh thầm mắng, trên mặt lại cười như gió xuân: “Như cắt giũa, như mài bóng. Quân tử phong độ bậc này, quả thật hiếm có. Càng không dễ dàng là, y vào chốn quan trường bao nhiêu năm, lại không hề tay đổi. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, quả thật y là người như vậy.”

Lời hay ý đẹp bao giờ cũng lấy được lòng người, nhất là người đối diện vốn không biết khiêm tốn là gì. Bạch Ngọc Đường cười, nụ cười xán lạn mà ấm áp, lông mày rạng rỡ, hai con ngươi sáng rực, nói: “Ngày trước thôi. Y của hiện tại, ta lại muốn dùng hai câu sau để miêu tả hơn. Như vàng thiếc, như ngọc bích!”

“Được, được, được. Có lời hay ý đẹp nào đều dành hết cho mèo kia của ngươi. Trên trời dưới đất, chỉ có y là tốt nhất, được chưa?”

“Tốt chỗ nào?” Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt xem thường, nhưng không giấu được ý cười và vẻ đắc ý trong mắt, “Rõ ràng là kẻ gian trá, ngày thường lại ra vẻ trung hậu, chất phác lừa gạt tất cả mọi người. Vừa ngu ngốc, bị người ta rao bán còn hớn hở kiếm tiền thay. Đồ mèo ba chân, việc nặng nhọc gì cũng vơ vào mình…” Nói đến đây, như nghĩ tới điều gì, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, nhìn Triệu Trinh chằm chằm, khóe môi chậm rãi nâng lên một độ cong như có như không, lẳng lặng nhìn y, không nói gì nữa.

Triệu Trinh cảm thấy chột dạ, sống lưng lạnh toát. Y lại quên mất người trước mặt dù tính tình đã thu liễm nhưng vẫn là Cẩm Mao Thử Hãm Không đảo danh chấn cả hai phe chính tà giang hồ. Huống chi mình còn động đến mèo nhà hắn. Da đầu tê dại, cười khan hai tiếng, “Chuyện đó… Ta biết mùng ba Tết phái người đi ra ngoài làm việc đúng là quá đáng, nhưng chẳng phải là vì tình huống khẩn cấp hay sao? Trời giá lạnh đất đóng băng, chậm trễ một ngày, dân chúng chịu thiên tai sẽ phải chịu khổ thêm một ngày. Lỡ như có người không chịu đựng nổi, mất thêm vài mạng người…”

Hừ nhẹ một tiếng, lấy quạt bên hông ra, hoàn toàn không để tâm đến thời tiết lúc này không cần dùng đến. Mở quạt, lông mày Bạch Ngọc Đường đồng thời chau lại, nhếch lên, thản nhiên nói: “Đừng nói ta vô cớ gây sự giống như nữ tử. Chuyện thiên tai khẩn cấp, trên đường không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ Tiểu Miêu đi mới khiến cho người ta yên tâm. Chúng ta tung hoành giang hồ đã quen, đón năm mới ở bên ngoài vốn chẳng vấn đề gì, nếu có thể cùng ra ngoài coi như giải sầu, nhưng lại bị thương…”

Triệu Trinh nghe hắn nói, trái tim trở về vị trí cũ, thầm nghĩ con chuột này tuy hoang dã, nhưng chẳng phụ hiệp danh. Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt lập tức biến đổi, vô thức lộ vẻ ân cần, vội hỏi: “Vết thương của ngươi vẫn chưa lành sao? Chính là trong vụ… Thất Hùng Mạc Bắc cướp tiền triều đình hồi tháng chạp sao?”

“Dáng vẻ đó cũng xứng xưng Thất Hùng? Cẩu Hùng thôi!” Một tiếng cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ. Nói hai câu, nhận ra dáng vẻ quan tâm của Triệu Trinh, thu lại vẻ hung ác, khép quạt, khẽ đặt lên bàn, nói tiếp: “Vết thương đã khỏi rồi. Chớ cho rằng Công Tôn hồ ly giống như đám Thái y viện chỉ biết nhận bổng lộc mà vô dụng kia. Bao nhiêu năm nay trải qua phong ba, nếu không nhờ lão hồ ly đó, ta có mười cái mạng cũng mất sạch cả rồi!”

Triệu Trinh nghe hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng lòng hiểu được trong đó là biết bao lần vào sinh ra tử, mạng treo sợi tóc. Nhưng hai người bọn họ quật cường kiêu ngạo, không cần bất cứ ai thương xót, chỉ cần tôn trọng, thấu hiểu, giúp đỡ.

Cùng kết làm bạn, may mắn làm sao!

Vì vậy Triệu Trinh nhẹ mỉm cười, quay đầu ra phía ngoài đình: “Đổi bình trà nóng.” Nói xong, lại quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Trời hôm nay vẫn còn hơi lạnh, uống nước ấm, tránh để bụng lạnh.”

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng thái giám nhận lệnh vội vàng đi làm, gật đầu, rồi như suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói: “Chuyến này đi vội vàng, lại bận rộn cứu trợ thiên tai, con mèo ngốc kia nhất định không ăn uống tử tế. Hừ, tốt nhất đừng để Ngũ Gia biết! Đi liền hơn hai tháng, không biết có gầy đi không, đừng có gặp phải sát thủ, thổ phỉ không có mắt nhìn gì đó, mang một thân thương tích trở về. Con mèo số lao lực…”

Triệu Trinh nín cười, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài đình, coi như không nghe thấy.

Giả bộ trong chốc lát, nhận ra đối phương không lên tiếng nữa, quay đầu thấy người nọ đang bày ra vẻ mặt ‘tai họa nhân gian’: mắt phượng híp lại, môi mỏng đọng nét cười, ánh mắt trong vắt nhìn y chằm chằm, ngón trỏ tay trái không nặng không nhẹ không nhanh không chậm gõ mặt bàn. Đây là vẻ mặt và động tác khi hắn đang tính kế người khác. Là người thường xuyên bị hắn tính kế, Triệu Trinh vô cùng quen thuộc.

Vì vậy Thiên tử Đại Tống chỉ có thể thở dài một hơi, tỏ vẻ thông cảm: “Được rồi, được rồi, ta đồng ý với ngươi, chờ Triển Chiêu trở về sẽ cho y nghỉ nửa…” Dừng một chút, nhìn con ngươi sáng trong có xu hướng híp lại, cắn răng sửa lời: “Một tháng! Trong thời gian đó sẽ không giao nhiệm vụ, tùy các ngươi đi chơi!”

Đang khi nói chuyện, trà nóng mới ngâm đã được đưa lên. Đã chiếm được lời – mặc dù trong lòng công tử áo trắng cho rằng đây mới chỉ là đền bù tổn thất – Bạch Ngọc Đường không làm tới nữa, chủ động xách ấm trà lên, rót cho Hoàng đế bệ hạ, sau đó giơ tách trà của mình lên: “Hoàng thượng thánh minh.” Lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

Triệu Trinh bất lực bóp thái dương, sau đó yên lặng uống trà, nhìn đàn Xuân Lôi trên bàn, đột nhiên trong lòng vừa động, hỏi: “Ta thấy ngươi có vẻ rất thích cây đàn này, sao lại không nhận? Chẳng giống phong cách của ngươi chút nào.”

Bạch Ngọc Đường liếc y một cái, sau đó tầm mắt hạ xuống đàn Xuân Lôi, lắc đầu, nói: “Đàn này có thể nói là báu vật truyền thế, ta mang đi có thể bảo quản được bao lâu? Cua già kia nói rất đúng, vẫn là hoàng gia lưu giữ là phù hợp nhất, nếu lưu lạc dân gian, lỡ không cẩn thận bị kẻ không có mắt nào đó làm hỏng, chẳng phải là có lỗi lắm sao?”

Triệu Trinh cũng là người phong nhã, nếu hắn thật sự muốn nhận cây đàn này, y chưa chắc đã cam lòng cho đi. Vừa rồi chẳng qua chỉ là nổi ý xấu muốn trêu chọc hắn để phục thù, lại không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, cũng xem xét cây đàn kỹ hơn, gật đầu: “Nói cũng phải, Thái sư có lòng rồi.”

Bạch Ngọc Đường liếc xéo y, không đáp.

Triệu Trinh ngẩn người nhìn cây đàn một lát, rồi như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng lên: “Ôi đúng rồi, Trạch Diễm.”

“Hả?”

“Tháng sau là sinh thần của Thượng mỹ nhân, nàng ấy thích đồ cổ bằng đồng thời Thương Chu, ta đã xem qua đồ trong cung, hoặc là quá lớn quá nặng, hoặc là quá quý giá không thích hợp tặng nàng ấy, cho nên…”

“…” Bạch Ngọc Đường trầm mặc giây lát, đưa tay rót trà cho mình, liếc y, ung dung nói: “Ngài quả nhiên không chịu thiệt thòi.”

Hoàng đế bệ hạ cười rộ lên.

“Để ta suy nghĩ.” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, bắt đầu tìm kiếm thứ phù hợp từ trí nhớ, “Ta không có hứng thú với đồ đồng, trong nhà cũng không có đồ cổ dạng này, có chăng chỉ là tiểu đỉnh phỏng chế hoặc lư hương, chắc hẳn sẽ không lọt vào mắt mỹ nhân của Ngài. Trên đảo… Hình như đại tẩu có, nhưng tẩu ấy dùng để chế thuốc, bò cạp, rết gì đó đều bị ném vào trong… Chi bằng…”

“Dừng lại!” Triệu Trinh vội vàng ngắt lời. Đùa gì vậy? Đựng đám con vật đó… Nghĩ thôi cả người đã nổi da gà!

“Thôi vậy. Thế thì chỉ còn phủ cua già thôi.” Bạch Ngọc Đường xòe tay, ra vẻ không còn cách nào khác… Đấy là nếu như ý cười xấu xa trong mắt hắn có thể che giấu kín đáo hơn.

“…” Trong lòng thoáng đấu tranh, Triệu Trinh mở miệng: “Là thứ gì?”

“Hình như là một đôi ly rượu bằng đồng, cụ thể là gì ta không rõ lắm.” Bạch Ngọc Đường cười, phe phẩy quạt, “Trong lúc đi ngang qua tình cờ nhìn thấy.” Thấy vẻ mặt chán nản của Triệu Trinh, hắn liền nói thay lời hắn, “Hôm nào ta đi lấy ra cho Ngài xem, yên tâm.”

Khóe miệng Triệu Trinh giật giật, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Thái sư nhà mình.

“Ôi chao, đúng rồi.” Trong lúc lòng y đang rối rắm, Bạch Ngọc Đường chợt lên tiếng, lần này không còn nhẹ nhàng, mà như cố ý nói lớn, “Khi ta tới đây tình cờ nghe thấy hai cung nữ nói chuyện, hình như mấy đêm gần đây Hoàng hậu ngủ không được ngon.”

“Có chuyện này?” Triệu Trinh hoảng hốt, lập tức quẳng những việc khác ra sau đầu, “Sao ta không biết?”

Bạch Ngọc Đường chau mày, nhìn y không đáp.

Triệu Trinh nhăn mày, trong lòng giận dữ: Hoàng hậu có chuyện, vậy mà không ai báo lại với y? Thật nực cười! Y bầu bạn cùng Hoàng hậu đã hơn mười năm, trong lòng vô cùng quan tâm nàng ấy, biết được chuyện này, sao có thể không lo lắng? Lập tức muốn đi gặp người.

Y chưa kịp lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đã mở miệng trước, ra lệnh một câu: “Mang giấy bút vào đây!”. Triệu Trinh sửng sốt, lại nghe hắn nói: “Hoàng hậu hiền đức, hẳn là cho rằng chút chuyện nhỏ không đáng làm Ngài bận tâm, tránh ảnh hưởng đến việc nước. Ngài cũng đừng trách đám cung nhân kia, trái lại sẽ Hoàng hậu khó xử, phụ tấm lòng của Người.”

Giọng điệu của Bạch Ngọc Đường hiếm khi trầm thấp thế này, có lẽ bởi vì sự tôn kính dành cho Hoàng hậu. Năm đó chuyện của hắn và người nọ bị đám quan lại nói đến không chịu nổi, Triệu Trinh tuy có lòng nhưng lại ngại lễ giáo, là nhờ Tào hậu đỡ lời khuyên nhủ, y mới hạ quyết tâm tác thành, cũng chặn miệng lưỡi của đám hủ nho kia. Từ trước đến nay Bạch Ngọc Đường luôn ân oán rõ ràng, một lời ơn nghĩa của Tào hậu năm đó, hắn và Triển Chiêu luôn ghi ở trong lòng.

Trong lòng suy nghĩ, giấy bút đã dâng, hắn vừa nhấc bút viết, vừa nói: “Ta viết một phương thuốc, Ngài sai người đi bốc, hương này gọi Vô Trần, buổi tối đốt trong phòng, có tác dụng an thần, cũng không để lại di chứng gì, có thể ngừng dùng bất cứ lúc nào.”

Triệu Trinh nhìn hắn múa bút như bay, nhớ tới dáng vẻ của Tào hậu, bất giác thẹn trong lòng, thở dài: “Trạch Diễm, đa tạ.”

“Ngài đã gọi ta là Trạch Diễm, cần gì nói cảm ơn.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đặt bút xuống, đưa phương thuốc cho y, “Về công về tư, đây đều là việc nên làm.”

Triệu Trinh nhận, nhìn lướt, thấy chữ viết như nước chảy mây trôi, nét chữ phóng khoáng vô cùng, đột nhiên bật cười, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà tán đi đôi chút, nói: “Chữ của ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy.”

“Đây là khen ta hay chê bai ta vậy?” Mở quạt ra, mấy chữ ‘phong lưu thiên hạ’ rồng bay phượng múa xuất hiện trước mắt Triệu Trinh.

Yên lặng nhìn hàng chữ lối viết thảo trên quạt, gân xanh trên trán Triệu Trinh chợt nhảy lên, lẩm bẩm: “Cây quạt này không phải đã bị Triển Chiêu tịch thu rồi sao?”, rồi vội đổi chủ đề: “Phương thuốc này ngươi viết rất quen tay, đã dùng rồi hả? Ngươi cũng ngủ không ngon sao?”

Bàn tay phe phẩy quạt khựng lại, nụ cười của Bạch Ngọc Đường cứng đờ, ngay sau đó vẻ mặt liền ảm đạm, hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Không phải ta, là Tiểu Miêu.”

“Y làm sao vậy?”

“Còn không phải là vì chuyện Trùng Tiêu lâu sao? Đời này chuyện ta có lỗi với y nhất chính là chuyện này…” Bạch Ngọc Đường cụp mi, giấu đi vẻ bi thương trong mắt, lại không che được ý cười chua xót trên khóe môi, đoạn ký ức thấm đẫm máu tươi cùng mảng trời đen kịt như lại hiện ra trước mắt, cho dù đã mấy năm trôi qua vẫn còn mới mẻ, “Thời gian đầu, cả đêm y không ngủ được, đang ngủ cũng thường bị cơn ác mộng làm choàng tỉnh, một khi tỉnh rồi sẽ không thể nào ngủ lại được nữa. Ta biết là y bị làm cho sợ hãi, nhưng cứ luôn giữ kín như bánh ú, mệt mỏi đến ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, cũng không làm gì được…”

Hắn lắc đầu, dường như muốn xua những hình ảnh ra khỏi đầu, lấy lại bình tĩnh, siết chặt quạt trong tay: “Sau đó hồ ly không nhìn nổi nữa liền bốc thuốc cho y, đại tẩu lại chế thêm hương Vô Trần này, hàng đêm đốt trước khi ngủ, dần dần mới đỡ hơn một chút, mặc dù vẫn chưa ngủ ngon giấc, nhưng ít ra đã có thể chợp mắt. Sau đó tình trạng của ta tốt lên, có thể ngồi dậy, mỗi đêm đều gảy khúc dưỡng thần cho y, cộng thêm hương này, phải mất tám, chín tháng mới khỏi.” Hắn thở hắt ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút, nhìn sang Triệu Trinh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Hương này hiện tại vẫn còn trong phòng, ta có thể không quen sao?”

Triệu Trinh im lặng nghe, tưởng tượng bọn họ đã trải qua khoảng thời gian u ám đó như thế nào, nhưng dù y cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối trong đầu chỉ hiện ra những bóng hình mơ hồ, từ đầu đến cuối đều không thể chia cắt hai người họ. Dù là vui buồn, dù là sống chết, cho tới bây giờ đều không hề mất đi sự tồn tại bên cạnh.

“Ngươi… Các ngươi có hối hận không?”

“Hối hận? Từ trước đến giờ, Bạch Ngọc Đường ta làm việc chưa từng hối hận, Tiểu Miêu cũng vậy.” Nhướng mày cười, lo lắng, trầm mặc vừa rồi thoáng chốc biến mất, giờ khắc này trước mặt Triệu Trinh lại là Bạch Ngọc Đường hào hoa phong nhã, nhiệt huyết phóng khoáng. “Vì nước vì dân, vốn là bổn phận của chúng ta. Đạo lý này Tiểu Miêu hiểu, ta cũng hiểu. Thiên hạ gia quốc luôn quan trọng hơn tính mạng cá nhân. Cho dù có thật sự chết ở đó, ta cũng tuyệt đối không hối hận. Dù chuyện này có lặp lại lần nữa, ta cũng quyết đến Trùng Tiêu lâu!”

“Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà. Ngươi đó, quá kiêu ngạo!” Triệu Trinh hiểu ý cười, lại hỏi một câu: “Nhưng ngươi nếu đã hiểu, sao sau đó lại từ quan?”

“Từ quan có điểm tốt của từ quan, không còn nhiệm vụ, không bị gò bó, thích làm gì thì làm nấy, có gì không tốt? Huống hồ, không phải chúng ta vẫn ở đây hay sao? Những năm này dù sáng dù tối, thay Ngài và Bao đại nhân giải quyết không ít việc.” Bạch Ngọc Đường cong môi khẽ cười, giọng điệu đầy trêu tức, “Có một số việc chỉ có loại người giang hồ ta đây mới có thể làm…”

Triệu Trinh hơi nhướn mày, hai người nhìn nhau cười, ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra.

“Được rồi, ở đây lâu như vậy, cần phải về thôi.” Bạch Ngọc Đường phất tay áo đứng lên, sửa sang lại xiêm y, nói: “Ngài cũng còn tấu chương cần phê, không phiền Ngài nữa, tránh cho đám quan lại nói năng lung tung!”

Triệu Trinh cười không đáp, biết hắn không ưa đám ngôn quan kia, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “Đã truyền thiện rồi, không ở lại dùng sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Không. Bây giờ ta chưa muốn ăn, trở về xem trong phủ trong nhà có việc gì không. Tiểu Miêu không ở đây, ta phải để mắt đến phủ Khai Phong.” Dứt lời, cũng không chờ y lên tiếng nói gì thêm, đã cung kính khom người, xoay người rời đi.

Triệu Trinh nhìn theo bóng trắng như tuyết, cho đến khi khuất dần, nổi bật giữa nền xanh tươi, đột nhiên thấy loá mắt. Mặc dù đã nhìn thấy nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà thầm khen một tiếng. Cúi đầu nhìn phương thuốc và đàn Xuân Lôi trên bàn, cầm phương thuốc lên, cất vào trong ngực, rồi quay đầu: “Mang theo đàn, đến cung Hoàng hậu.”

Trúc xanh ngoài đình chập chờn theo gió, xào xạc, vào trong tai Triệu Trinh lại cảm thấy hết sức êm dịu.

Editor chú thích:

[1] Bản dịch của Dịch giả Tạ Quang Phát.

[2] ‘Đường cầm đệ nhất Lôi công, Thục Trung Cửu Lôi độc xưng hùng’ – trong số những đàn cổ truyền lại cho đời sau, Đường cầm là loại đàn quý nhất. Trong Đường cầm, Xuân Lôi cầm đứng vị trí hàng đầu. Trong Cửu Lôi Thục Trung, Lôi Uy là người xuất sắc nhất, mà trong số cây đàn cả đời Lôi Uy, Xuân Lôi chính là đệ nhất. Cho nên, là thần phẩm trong số đàn cổ, Xuân Lôi thực sự vô giá. (Baidu)

Lôi Uy: nhà chế tác đàn cổ nổi tiếng đời Đường, là người nổi bật nhất trong Lôi thị Tứ Xuyên. Đốn thông làm đàn, người đời gọi là Lôi công cầm.

Đời Tùy Văn đế, Dương Kiên phong là Thục vương. Dương Kiên rất thích đàn, từng ‘tạo đàn hướng trời, lan khắp nhân gian’. Bởi vì Thục vương yêu thích đàn hát như vậy, khắp đất Thục xuất hiện lớp lớp danh tài chế tác đàn. Đến đời Đường, rất nhiều người có quyền có thể chế tác đàn trên quy mô hơn, như Lý Miễn từng giữ chức Tể tướng hai mươi năm: ‘Đàn muốn hay phải làm bằng thân ngô đồng, lại lấy nước sơn bằng nhựa ngô đồng, phải mất đến mấy trăm cây.’ Nghề chế tác đàn phát triển chưa từng có. Đất Thục là nơi chế tác đàn chủ yếu, mà nổi tiếng nhất là Lôi thị Tứ Xuyên, đàn bọn họ chế tác ra được tôn là ‘Lôi cầm’, ‘Lôi công cầm’, ‘Lôi thị cầm’ (Baidu)

[3] Cầm minh: dòng chữ được khắc ở mặt sau của thân đàn, mục đích để mô tả âm thanh, bày tỏ ý nghĩa, hoặc mô tả điểm tốt, hoặc ca ngợi vẻ đẹp của cây đàn đó.