[STV] Nguyệt hoa như sí
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Editor: Thanh Liên
Mãi bên nhau (hoàn)
Khiến Tiết Thừa Viễn dở khóc dở cười chính là người dũng mãnh như Công Lương Phi Tuân, đến khi phải sinh con, dù đã trải qua một lần sinh đôi vẫn không sao quen thuộc được! Mà bảo bối nhỏ trong bụng kỳ lạ thay cũng như hai đứa nhỏ kia, không chịu phối hợp với hai vị phụ thân.
Công Lương Phi Tuân đau đớn không chịu nổi, lại muốn đứa nhỏ khỏe mạnh sinh ra nên không muốn dùng thuốc, khiến bản thân phải chịu hành hạ.
Trong phòng ngủ rất sạch sẽ, Tiết Thừa Viễn mở hòm thuốc, các loại thuốc và ngân châm đều được sắp xếp trật tự, ngay ngắn, nhưng vẫn chưa có đất dụng võ. Dù sao đã từng sinh Thế Nhạc và Thế Tri, Công Lương Phi Tuân rất hy vọng đứa bé này cũng được tự nhiên sinh ra.
Quản gia, gia đinh đều túc trực bên ngoài cửa, hơn nửa đêm nghe được tin tức Tướng quân sắp sinh, toàn phủ lập tức xôn xao.
Bên ngoài hành lang đèn đuốc sáng trưng, Vương An Hải dẫn theo mấy gia đinh, bưng bốn khay ngọc, đều là thức ăn để Công Lương Phi Tuân bồi bổ.
Tiết Thừa Viễn ở bên giường Công Lương Phi Tuân, chăm sóc hắn.
Công Lương Phi Tuân đã cởi trường bào ra, trên người chỉ khoác hờ áo lót màu trắng mềm mại trùm lên bụng mượt mà căng trướng.
Chịu đựng mấy cơn đau đớn, Công Lương Phi Tuân hít vào một hơi, không biết nên làm gì với thân thể mình, mà thai nhi trong bụng vẫn không hề có ý muốn đi ra.
“Đau… Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân một tay ôm bụng, một tay bấu chặt cánh tay Tiết Thừa Viễn, cố hết sức nói.
Tiết Thừa Viễn lau mồ hôi cho hắn, là đại phu, y đương nhiên biết Công Lương Phi Tuân đau đớn thế nào, nhưng cũng không có cách nào san sẻ với hắn, chỉ có thể nói: “Ước chừng còn phải một, hai canh giờ, nếu ngươi không chịu được, uống chút thuốc giảm đau được không?”
Sắc mặt Công Lương Phi Tuân tái nhợt, sợ thuốc kia ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, cố chấp lắc đầu, đỡ bụng dựa lên giường.
“Ưm… ưm…” Cắn chặt răng cố nén tiếng rên rỉ không cách nào kiềm chế được.
Đỡ đẻ cho người mình yêu thương cùng đứa con của mình không giống đối với người ngoài. Là ngự y, ở thâm cung, ngay cả khi đối mặt với Thánh Thượng, Tiết Thừa Viễn vẫn giữ vững năng lực bình thản, ung dung, gặp nguy không loạn, nhưng giây phút này, nhìn Công Lương Phi Tuân phải chịu đau đớn, Tiết Thừa Viễn lại không ngừng đắn đo.
Thời gian trước Công Lương Phi Tuân mới bị thương, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu lúc này ép bụng thuận sản, Tiết Thừa Viễn chỉ sợ sẽ làm hắn bị thương.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân không ngừng nỉ non tên của Tiết Thừa Viễn, có một khoảnh khắc, tiếng gọi kia yếu ớt đến không thể nghe rõ.
“Ở đây, ta ở đây.” Tiết Thừa Viễn thương hắn cố chấp, cũng biết không dễ lay chuyển hắn, chỉ ôm lấy cơ thể hắn, để hắn dựa vào ngực mình.
“Con của ngươi… sao không có đứa nào… chịu ra nhanh vậy?” Công Lương Phi Tuân người đầy mồ hôi, nói không thành lời vẫn bất lực oán trách, hai tay ôm bụng xao động, không cam tâm nói. Sao lần nào cũng là hắn sinh? Hơn nữa còn đều là khó sinh như vậy? Tiết Thừa Viễn dựa vào cái gì mà được ngồi mát ăn bát vàng làm cha?
Tiết Thừa Viễn đan tay vào mười ngón tay đang ôm bụng của Công Lương Phi Tuân, cười nói: “Có thể mấy đứa nhỏ biết ta bình thường chịu nhiều uất ức, cho nên muốn thay ta báo thù.”
Vừa dứt lời, Công Lương Phi Tuân liền vặn cổ tay y, thở hổn hển nói: “Đã sớm biết… ngươi chính là muốn nhìn thấy ta thế này mà…” Trong bụng ngoài bụng đều muốn đối phó với hắn!
Tiết Thừa Viễn thật muốn la lên: Oan uổng quá! Mấy tháng trước không biết là ai khăng khăng muốn thêm lần nữa, mới có ‘kết cục’ hôm nay! Đây không phải là tự làm tự chịu sao?
Nghĩ như vậy nhưng Tiết Thừa Viễn chỉ cười không nói, một tay ôm hắn, một tay cầm muỗng cháo, thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng Công Lương Phi Tuân, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, giữ thể lực, Phi Tuân…”
Đâu thể tranh luận với sản phu sắp sinh! Sau này y còn đường sống sao?
Công Lương Phi Tuân lúc này đau đớn, mệt mỏi đến không còn chút sức lực, mở miệng ngậm lấy muỗng cháo, chậm rãi nuốt.
Tiết Thừa Viễn một tay vẫn ôm hắn không buông, một tay từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
“Nếu một ngày chúng ta già đi, vẫn có thể ở bên nhau thế này thì thật tốt biết bao…” Đút xong muỗng cháo cuối cùng, Tiết Thừa Viễn nhỏ giọng cảm khái.
Từ trai tráng tao nhã đến dần dần già đi có khi chỉ là một thoáng. Những năm này, Tiết Thừa Viễn đã chứng kiến biết bao sinh lão bệnh tử, mặc dù đã cứu không biết bao nhiêu người, nhưng y cũng hiểu cuộc sống phù hoa mấy chục năm chỉ như mây khói.
Công Lương Phi Tuân đang chịu đựng đứa nhỏ huyên náo trong bụng, nghe Tiết Thừa Viễn phong nhã cảm khái như thế, thực hận không thể nhét đứa nhỏ này vào trong bụng y, để y nếm thử đau đớn này!
“Tiết Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân giãy dụa, không dễ gì mới chống thân thể cồng kềnh ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau… ngươi sinh!”
“Nhất định, nhất định! Công Lương tướng quân!” Tiết Thừa Viễn không chút phản đối lời của dựng phu, gật đầu cười nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ, không có lần sau đâu.
Ba đứa bé ngoan, kiếp này của Tiết Thừa Viễn y đủ rồi!
Công Lương Phi Tuân chỉ muốn mau chóng được giải thoát. Đau… Sao có thể đau như vậy?
Đám gia đinh bên ngoài đều tò mò muốn nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng ngủ. Hoàng Thượng sinh con không thể nhìn thấy, Công Lương tướng quân sắp sinh, chẳng lẽ kiếp này vẫn không thể may mắn chứng kiến sao? Nhưng suốt mấy canh giờ, trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh như vậy.
Mọi người đang suy đoán Tiết thái y đã dùng diệu pháp gì để trấn an Tướng quân sắp sinh. Vương An Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời, không trung bất chợt hiện lên hồng vân, đang bay tới hướng này, bất giác mừng rỡ reo lên: “Xem kìa, hồng vân thật đẹp!”
“Đúng vậy!”
“Xem kìa! Hồng vân!”
Dĩnh Đình bốn mùa, có thể may mắn bắt gặp một đám mây rực rỡ đến vậy là điều rất khó. Sao lại trùng hợp đến vậy?
Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân đương nhiên nghe được tiếng reo bên ngoài. Suốt mấy canh giờ, Công Lương Phi Tuân bị thai nhi hành hạ đến suy yếu, đứa nhỏ cũng một lúc một đi xuống.
“Cái gì thế?” Công Lương Phi Tuân nằm trên giường, hai tay vẫn vuốt ve bụng lớn, nhỏ giọng hỏi.
Tiết Thừa Viễn nhìn vầng sáng nhạt chiếu lên giấy lót cửa sổ, nói: “Hình như trên trời xuất hiện một đám mây màu đỏ.”
“Đám mây màu đỏ?” Công Lương Phi Tuân nghĩ đó hình như là một điềm báo cát tường.
Tiết Thừa Viễn một tay đang vuốt bụng hắn, tay còn lại chạm vào hạ thân của hắn, cảm nhận được đầu đứa nhỏ đã tựa vào tay mình, “Lại dùng sức, Phi Tuân, nhanh…”
Công Lương Phi Tuân nhắm mặt, hai tay nắm chặt nệm, gom hết chút sức lực còn lại.
Khoảnh khắc đó là khoảnh khắc Tiết Thừa Viễn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Trong máu và nước, y ôm chặt đứa con thứ ba của mình.
Phía đông, mặt trời đang lên cao, tỏa ánh sáng vạn trượng, ngay lúc đó, một tiếng khóc lảnh lót vang vọng…
“Phi Tuân, là con trai.” Tiết Thừa Viễn ôm đứa bé đến bên cạnh Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo trong tã lót, đột nhiên trong lòng sôi trào mãnh liệt tự hào cùng cảm động. Đây là sinh mệnh hòa hợp huyết mạch của hắn và Thừa Viễn, là đứa con trai thứ ba của bọn họ.
“Đặt tên con là gì đây?” Công Lương Phi Tuân nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ, giọng nói khàn khàn nhưng không át đi được niềm hạnh phúc.
Mười tháng đã qua, bọn hắn vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ, chỉ vì muốn đợi đến khoảnh khắc chân chân chính chính nhìn thấy đứa nhỏ.
“Con người lúc sống, muốn bằng lòng với số mệnh, thì phải tri – hành hợp nhất.” (Nhận thức và hành động thống nhất với nhau) Quay đầu nhìn sinh mệnh nhỏ bé, Tiết Thừa Viễn không sao dời được tầm mắt của mình. “Thế Hành!” Tiết Thừa Viễn bật ra tên của con.
“Thế Hành…”
Ánh mặt trời ban mai dịu dàng chiếu lên mặt đứa nhỏ, Công Lương Phi Tuân thấy hai hàng lông mày giống Tiết Thừa Viễn như đúc, đứa nhỏ này trưởng thành sẽ rất giống người hắn yêu.
Đây lẽ nào chưa phải điều hạnh phúc nhất sao? Giờ khắc này, trong trời đất mênh mông, đối với Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn chỉ tồn tại một từ, đó chính là hạnh phúc!
Hậu ký:
Nhiều năm sau, đứa nhỏ ngày nào còn nằm trong tã lót – Công Lương Thế Hành, đã trở thành xuất tương nhập tướng (ra triều làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng) của Thiên Vân quốc, quyền khuynh tam triều, phụ chính bốn mươi ba năm.
Có điều, đây là những chuyện về sau.
Mà Công Lương Phi Tuân chìm nổi trong quan trường, từ thăng chức lên Thân Vương đến bị lưu vong biên cương, Tiết Thừa Viễn vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh hắn, giữ vững lời hứa bên nhau một đời ngày thành thân năm đó.
Dù đường xá xa xôi, dù năm tháng trôi qua, lời hứa đó không hề thay đổi…
Lại một mùa đông, trong lúc ngẫu nhiên, Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn du ngoạn đến núi Yến Kính.
Biển người mênh mông, thế sự huyễn biến. Đứng dưới trăng đêm, bốn bề dãy núi trắng khiết vô ngần, bông tuyết lất phất trong gió.
“Thừa Viễn, ngươi còn nhớ đêm đó không?” Công Lương Phi Tuân đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi người bên cạnh.
“Đương nhiên nhớ rõ.” Tiết Thừa Viễn mỉm cười. Y sao quên được đêm lần đầu tiên bọn y gặp nhau.
Trở lại chốn cũ, trong lòng Công Lương Phi Tuân lần lượt hiện ra những hỗn loạn của thế sự đã qua.
“Đời này may mắn nhất ngươi biết là gì không?” Công Lương Phi Tuân đứng chắp tay, nhìn trăng rằm tròn đầy giữa thinh không, khẽ hỏi.
“Là có thể cùng ngươi mãi bên nhau.” Giọng nói thanh nhã quen thuộc lập tức vang lên, tựa như không cần suy nghĩ.
Nghe đáp, Công Lương Phi Tuân xoay người nhìn người trước mặt. Vẫn đôi mắt trong trẻo đó, nhưng một thoáng chớp mắt, đã qua nửa nhân sinh.
Tiết Thừa Viễn đưa tay lấy bông tuyết bám trên tóc mai xám trắng của Công Lương Phi Tuân, ngắm nhìn hắn. Dưới ánh sáng của cây đuốc, y như gặp lại nam tử anh ngạo, oai hùng trong cổ miếu năm đó.
Thiên trường địa cửu khiến người ta giật mình ngỡ như đang ở trong ảo giác vĩnh hằng.
Thật ra tất cả hạnh phúc đã định ở thời khắc ấy, chưa từng thay đổi.
—— Hoàn trọn bộ ——