[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ đăng tải duy nhất tại: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/
Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức!
Chương 56
Trong khoảnh khắc những tiếng click click vang lên, ánh đèn flash chói mắt nổ bung trong không gian.
Thời Quang theo bản năng giơ tay che đi. Tiếng ‘click click click’ liên tục vang lên trong hội trường. Cậu nheo mắt nhìn qua kẽ ngón tay, cảm thấy trước chỉ trước mắt toàn ánh chớp, khiến cậu đầu váng mắt hoa.
Trước trận đấu có mười phút phỏng vấn chụp ảnh, đây lại là trận đấu cuối cùng của cúp Bắc Đẩu, tiếng máy ảnh vang lên đến hơn tám phút, thời gian chụp ảnh quá lâu, khiến người chưa từng trải qua việc này như Thời Quang cảm thấy không biết nên làm gì.
Cậu chậm rãi thả tay xuống, dụi mắt. Ngẩng đầu thấy Ko Yeong Ha lộ vẻ sửng sốt đang ngồi đối diện mình, khóe môi thoáng hiện nụ cười mà cậu không hiểu được.
“Hả? Chúng ta đổi chủ tướng? Không phải Du Lượng sao?” Thiếu niên ngồi ở ghế nhựa hàng trên khẽ thốt lên.
“Không biết, nhưng mà đối thủ là Ko Yeong Ha đó.” Thiếu niên bên cạnh cậu ta tiếp lời.
“Ôi, Cửu đẳng Phương Tự này thật ngấm ngầm.” Ở bên khác của tivi, một thiếu niên chừng hai mươi tuổi xoa cằm nói, “Được lắm, được lắm. Làm thế này thì đội Trung Quốc chúng ta coi như được bảo đảm rồi.”
Đặng Kha Bình cắn một hạt dưa, chưa nhả vỏ, vẫn ngậm trên môi: “Là sao?”
Anh ta ‘phì’ một tiếng, phun vỏ ra, quay đầu nhìn sang thanh niên vừa lên tiếng.
“Còn gì nữa? Không phải chính là ‘Điền Kị đua ngựa’[1] hay sao?” Thanh niên kia tỏ vẻ khinh thường, “Dùng con ngựa kém nhất đua với ngựa tốt nhất của người ta, dùng ngựa tốt nhất đua với ngựa trung bình, dùng ngựa trung bình đua với ngựa kém nhất. Vậy là thắng rồi.”
“Thắng cái đầu cậu?” Đặng Kha Bình ngậm hạt dưa nói với cậu ta, “Ai là ngựa kém?”
“Không phải Thời Quang sao?” Nụ cười giễu cợt trên môi thiếu niên kia càng rộng, “Người nào tinh mắt đều thấy được đây chắc chắn là ý đồ của Cửu đẳng Phương Tự. Thời Quang thua Ko Yeong Ha, Du Lượng chắc chắn sẽ thắng Lee Il Hwan, buổi chiều đấu cờ đôi. Trong cuộc phỏng vấn vào chiều hôm qua, Cửu đẳng Phương Tự đã nói anh ấy rất chắc chắn về kết quả. Đây không phải là chiến thuật ổn nhất hay sao?”
“Nhưng nếu trận đấu này vẫn giữ vị trí như cũ…” Thiếu niên ngồi trước thiếu niên kia nhìn hình ảnh trực tiếp trên màn hình tivi, đưa ra ý kiến, “Tôi cảm thấy ván đấu chủ tướng đúng là khó đoán. Cậu nói chưa chính xác rồi. Du Lượng đấu với Lee Il Hwan, tôi cho rằng Du Lượng nhất định sẽ thắng. Nhưng nếu cậu ấy đấu với Ko Yeong Ha, kết quả thế nào còn chưa nói trước được. Cho nên chuyện này phải xem Thời Quang thi đấu thế nào. Cậu ta chưa chắc đã thắng Lee Il Hwan, đúng không? Cho nên ấy, nếu trận đấu này không thay đổi vị trí, đội Trung Quốc không có gì đảm bảo cả. Bây giờ thay đổi, ít nhất có thể đảm bảo buổi sáng thắng được một ván, không đến mức giống như đội tuyển Nhật Bản hai hôm trước, trong buổi sáng đã thua trắng, không cần đánh đến ván thứ ba. Phải nói là Cửu đẳng Phương Tự rất có chiến lược.”
Nói xong, cậu ta gật đầu như tỏ ý khen ngợi, ngón trỏ chà xát dưới mũi mình.
“Nhưng mà…” Một thiếu niên gầy nhỏ ngồi trong góc nhỏ giọng nói chen vào, “Tôi… tôi cho rằng Thời Quang… chưa chắc đã thua.”
“Là Ko Yeong Ha đó! Thời Quang xứng đấu với anh ta sao? Thứ hạng còn kém xa. Tôi đã xem bảng xếp hạng, trong sáu người, Thời Quang đứng cuối, Ko Yeong Ha đứng đầu, Du Lượng sau Ko Yeong Ha ba người, còn Thời Quang cách Ko Yeong Ha hơn ba mươi người đó. Nhiều đến như vậy, đừng có kể chuyện cười chứ.” Tiếng phản bác từ trước tivi vẳng đến.
“Tôi… tôi không kể chuyện cười!” Thiếu niên nhỏ gầy kia đỏ mặt nói, “Tôi đã từng đánh cờ với cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy có thể thắng.”
“Ừ, đó là bởi vì cậu và cậu ta đều ở đội Hai.” Người kia cười nhạo.
“Đủ rồi.” Phạm Tất Lam ngồi đó từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng, “Tốt xấu gì cũng là đồng đội, ăn chung một nồi cơm lâu như vậy, sao các cậu còn nói thế?”
Trong Đội tuyển Trẻ, người chưa từng xuống đội chỉ đếm được trong vòng một bàn tay, Phạm Tất Lam chính là một trong số đó. Thấy người lên tiếng là cậu, mấy người đang tranh cãi lập tức im lặng.
Đặng Kha Bình cắn hạt dưa, tầm mắt đảo sang tên ban nãy lên tiếng giễu cợt mấy lượt, thấy cậu ta không nói gì nữa, khóe môi anh khẽ giật, phun vỏ trong miệng ra: “Phì!”
“Ôi.”
Thời Quang hơi kinh ngạc tròn mắt. Nhìn vẻ mặt này của cậu, Ko Yeong Ha lộ ra nụ cười hài lòng. Anh ta hắng giọng, nói bằng câu tiếng Trung Quốc mới học được: “Không ngờ lại là cậu.” Anh ta giơ ngón trỏ phải lên, chỉ tấm bảng tên kỳ thủ đặt nghiêng trên bàn cờ, gật đầu một cái, “Tôi còn tưởng là Du Lượng.”
Thời Quang lạnh lùng nhìn anh ta. Ko Yeong Ha đưa tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ, rồi vỗ tay ra tiếng. “Cửu đẳng Phương Tự… sắp xếp cậu… đấu?” Anh ta hỏi.
Thời Quang nhướng mày phải. Hành động này khiến khóe miệng của cậu cũng bị kéo lên theo. Cậu gật đầu, nhìn Ko Yeong Ha, nhún vai, rồi rũ mắt nhìn xuống bàn cờ.
“Này…” Thấy cậu cúi đầu bắt đầu mở hộp cờ, Ko Yeong Ha lúng túng mấy giây. Từ trước đến giờ cậu luôn là một trong những kỳ thủ trẻ tuổi được chú ý nhất của Viện cờ, chưa từng bị người ngó lơ lộ liễu như vậy, “Cậu nói gì đi chứ.” Anh ta nói.
Không ngờ Thời Quang chỉ cầm mấy quân cờ, rồi nhẹ tung lên. Mấy quân cờ bay lên rồi ‘cạch cạch’ rơi xuống lòng bàn tay cậu.
Lúc Ko Yeong Ha nghi hoặc nhìn mình, Thời Quang chợt siết chặt bàn tay cầm quân cờ.
“Bộp!” Nắm tay cậu đấm nhẹ bàn cờ.
Ko Yeong Ha càng nghi hoặc. Anh ta nhìn nắm tay kia của Thời Quang hồi lâu, rồi đưa mắt nhìn lên. Đoán à?
Nhìn vẻ mặt của anh ta, Thời Quang nghiêng đầu, lộ ra sáu chiếc răng cửa, cười lạnh: “Tiếng phổ thông của anh thật kém.”
Ko Yeong Ha trợn tròn mắt, không biết là nghe hiểu hay là không hiểu.
Trưởng nhóm trọng tài hắng giọng, bắt đầu đọc quy tắc của trận đấu.
“Đội Trung Quốc đổi người?” Hane kéo ghế ngồi xuống, “Thật không ngờ được.”
Kobayashi suy nghĩ một hồi, căng thẳng xoa tay. “Thời Quang nói đây là ván đấu rất quan trọng.”
“Đương nhiên?” Hane nghe cậu nói, cảm thấy khó hiểu. Anh ta bật cười, “Đây chính là trận đấu quyết định mà.”
“Không phải vì nguyên nhân này.” Kobayashi nhìn màn hình tivi, nói.
“Không phải?” Hane nhìn cậu ta, vừa đặt bình giữ nhiệt xuống bên cạnh bàn.
“Em không rõ Thời Quang muốn làm gì, nhưng cậu ấy nói với em, ván cờ này là để ‘chứng minh’ gì đó.”
“Chứng minh?” Tay Hane dừng lại. Ánh mắt của anh ta hơi động, dừng lại một chút, rồi nhìn lên màn hình tivi.
Chứng minh? Chứng minh chuyện gì? Lấy gì để chứng minh? Chứng minh là một chủ đề rất rộng. Cúp Jinro năm ngoái đã kết thúc từ hơn ba tháng trước, nhưng đến tận bây giờ, Hane vẫn còn nhớ rất rõ trận đấu giữa Du Lượng và Lee Hyuk Chang. Anh ta chưa từng hỏi cảm nhận của Du Lượng, nhưng dựa vào trực giác của kỳ thủ, anh hiểu bàn cờ đó có ý nghĩ thế nào.
Đó là bàn cờ chứng minh năng lực kỳ thủ của Du Lượng.
Đối mặt với một kỳ thủ danh tiếng từ lâu, lấy ra toàn bộ sự quyết đoán và dũng khí để quyết đấu với cùng, mục đích cuối cùng là dùng điểm mạnh của đối phương để chiến thắng đối phương. Đánh cờ thực sự không đơn giản chỉ là đánh qua lại, mà thực chất là sự đối kháng. So với thắng thua chỉ có trong một khoảnh khắc, quá trình đối đầu mới là lâu dài. Chỉ cần một kỳ thủ còn tích cực trên bàn cờ, dù ván cờ đã kết thúc hay chưa, quá trình đối đầu của người đó sẽ chưa dừng lại.
Đối với Lee Hyuk Chang mà nói, lúc đó không có gì đại diện cho một kỳ thủ trẻ tuổi có thể uy hiếp ông hơn chính bàn cờ kia. Sắc bén như vậy, khí thế như vậy, rõ ràng như vậy, đi đến trước mặt vị tiền bối như ông, tuyên bố: “Tôi tới rồi đây! Tôi tới để đấu với ông! Sẽ có ngày tôi đánh bại ông!”.
“Thật là một đứa trẻ đáng sợ.” Nói không chừng Cửu đẳng Lee cũng nghĩ như vậy.
Ở phương diện nào đó mà nói, ý nghĩa của bàn cờ này, Du Lượng là người hiểu rõ nhất.
Hình ảnh trên màn hình tường thuật trực tiếp thu lại trên bàn cờ chủ tướng. Hai thiếu niên, một cao một thấp, đến từ Trung Quốc và Hàn Quốc. Bọn họ đồng thời chào hỏi, rồi ngồi xuống. Mà ngay khi bọn họ ngồi xuống, tiếng động trong hội trường đột nhiên như bị hút mất, tất cả mọi người đều im lặng, thu mình, chỉ có hai vị kỳ thủ ngồi giữa là sống động.
Đoán cờ xong, Thời Quang chấp quân đen, đi trước.
Mây đen từ từ bao phủ bầu trời Seoul. Bầu trời duy nhất, vĩnh cửu, vượt qua ngàn dặm vạn dặm, vượt qua núi cao biển rộng, tựa như mười chín đường cờ trước mặt hai kỳ thủ trẻ tuổi bất đồng ngôn ngữ.
“Thời Quang đi trước.” Trong phòng khách sạn, Kobayashi nói thầm, chỉnh lớn âm lượng tivi.
Trong phòng huấn luyện của Viện cờ Phương Viên, Đặng Kha Bình đưa tay bốc hạt dưa, quay đầu ra phía ngoài cửa, hô lớn: “Tiểu Phạm! Thời Quang bắt đầu rồi!”
Trên hành lang của câu lạc bộ Weida, Thẩm Nhất Lãng giơ tay, mở tivi treo trên tường lớn lên, chuyển đến kênh cờ vây.
Đây là thời điểm để Thời Quang chứng minh. Mấy trăm ngày tâm huyết, cần một nơi để tìm được kết quả. Kết quả này có thể chứng minh cậu là một kỳ thủ.
Vê quân cờ đen nhỏ trong tay, Thời Quang cúi đầu nhìn nó một hồi.
Chỉ là thứ này thôi. Vì thứ này mà cậu đã chịu khổ rất nhiều. Cậu đã từng khóc, từng cảm động, từng vui vẻ, từng thất vọng, từng chán chường. Cho tới bây giờ, trong lòng cậu vẫn còn sự bối rối. Cậu biết, mình không giống Du Lượng. Cậu không có được sự kiên quyết, tin tưởng bản thân, cũng không hạ được quyết tâm sống chết vì cờ vây. Cậu biết, mình có chút yếu đuối, sợ thất bại, sợ tổn thương. Từ trước đến nay, cậu giống như một con lật đật, lảo đảo trong khó khăn mà di chuyển tới phía trước. Sự tra tấn đó thật sự quá nhiều, quá dài.
Tương lai chúng cũng sẽ không biến mất, chúng chính là cuộc sống của kỳ thủ. Lịch sử cờ vây dài bao nhiêu, thời gian kỳ thủ chiến đấu với gian khổ dài bấy nhiêu. Đen nhánh, trắng trong, tựa như sinh mạng, không ngừng sinh sôi.
Đen 1, cột tám hàng chín (* vị trí giao giữa hàng dọc số tám và hàng ngang số chín).
“Hả?”
Ko Yeong Ha gãi đầu, bàn tay nhặt cờ vẫn chưa hạ xuống.
Vừa đánh đã là vị trí rất cao gần Thiên Nguyên, khó mà khiến anh ta không cảm thấy là Thời Quang cố ý. Anh ta cầm quân cờ trầm tư gần năm phút, rồi hạ cờ xuống vị trí điểm sao[2] gần nhất.
Khai cuộc cao hoặc rất cao không gặp nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là không có cách đánh này. Trong lịch sử hàng trăm năm, đã có người bắt đầu nghiên cứu về cao mục, cái gọi là đời trước trồng cây, kỳ thủ ngày nay ít thấy cao mục, nhưng chưa tới mức chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa, Ko Yeong Ha hẳn là không phải chưa từng nhìn thấy Thời Quang hạ cờ ở điểm 5-5.
Chỉ là cao mục thôi mà. Đánh không theo lẽ thông thường không có nghĩa là không thể chiếm được ưu thế. Từ lúc quân cờ đầu tiên được hạ xuống, tính toán được mất đã bắt đầu. Trên bàn cờ hiện đại, dán mục[3] của quân đen ở tình cảnh xấu, khả năng ‘chơi lớn’ không phải là không có. Kỳ thủ chuyên nghiệp thường không đến mức chỉ vì một quân cờ mà làm bại cả bàn cờ, nhưng… trong đời luôn có rất nhiều điều không ngờ đến.
Mà ở trên bàn cờ, không ngờ đến chính là không tốt.
Đen 3 hạ cực nhanh, một cao mục gần điểm sao. Đen 5 sau đó hạ ở góc.
“Tốc độ hạ cờ hình như hơi nhanh?” Hane giơ tay trái đếm, lẩm bẩm, “Hình như nhanh thật.”
“Thời Quang đánh nhanh hơn…” Kobayashi do dự nói, thật ra cậu cũng không dám chắc chắn, chỉ phán đoán dựa vào trực giác.
Ngay sau đó, cậu phát hiện trực giác của mình đúng rồi. Nhưng lông mày cậu lại nhíu thành một hàng.
Tại sao Thời Quang lại đánh như vậy?
Đen 17, kẹp ba.
Ý khiêu chiến rất rõ ràng, thậm chí còn có chút ý gây sự.
Ko Yeong Ha xoa cằm, anh cần suy nghĩ một chút.
“Kỳ lạ thật.” Đặng Kha Bình nửa khom lưng, sửng sốt nhìn hình ảnh trên màn hình, “Bình thường cậu ta cũng đánh như vậy sao?”
Anh quay sang nhìn Phạm Tất Lam. Phạm Tất Lam cũng đang kinh ngạc nhìn tivi một lát rồi mới đáp: “Chắc chắn là không.”
Thời Quang trên bàn có thể chiến, nhưng không phải hiếu chiến theo kiểu mỹ học của Du Lượng. Trước khi vào Đội tuyển Trẻ, biểu hiện trên bàn cờ của cậu cũng không vững vàng được như Du Lượng, đôi khi cậu sôi sục ý chí chiến đấu, có đôi khi lại như đánh túy quyền. Sự nhanh nhạy của cậu cũng không phải lúc nào cũng phát huy tốt. Bàn về tư duy đánh cờ, cờ của cậu có thể nói là sâu xa khó lường, nhưng đánh cờ không chỉ dựa vào tư duy sâu xa mà có thể thắng. Còn nói về phong cách cá nhân… Thay vì nói cậu có phong cách cá nhân, chi bằng nói cậu đánh có chút lung tung, lộn xộn.
Nhìn lại quãng thời gian này, Thời Quang cảm thấy chính mình cũng không rõ phong cách của bản thân là gì. Du Lượng từng nói hình cờ của cậu khá tốt, nhưng chỉ như vậy mà thôi, Thời Quang không cách nào phán đoán được phong cách kỳ thủ của mình từ lời đánh giá này, chỉ mơ hồ cảm nhận mình hoàn toàn trái ngược với những người thuộc trường phái chủ chiến trong đội.
Thời Quang bắt đầu hình thành phong cách đánh cờ tương đối ổn định, lại chịu sự huấn luyện của Du Hiểu Dương, ngay cả chính cậu cũng không ngờ có một ngày cậu nhận được đánh giá ‘phong thái vững vàng’. Ở trong vô số kỳ thủ cùng tuổi, cờ của Thời Quang có thể xem như là vững vàng nhất. Sở dĩ vững vàng, là bởi vì cậu luôn có thể tận dụng ưu thế bố trí quân cờ tốt của mình, che giấu tổng thế dưới lớp hỗn loạn. Chờ đến khi tiến vào trung bàn, đối phương mới nhận ra nguy cơ tứ phía, đến lúc này hô lên trúng kế cũng đã muộn.
“Đúng vậy.” Đặng Kha Bình cũng không hiểu, “Cậu ta đánh cờ rất hòa nhã, không thô bạo như Du Lượng.”
“Anh còn nói cậu ta đánh cờ hòa nhã, thật là…” Phạm Tất Lam có chút không biết nói gì, lại cảm thấy buồn cười. Cậu ta nói tiếp, “Hai mươi nước đầu tiên trong khai cuộc rất khó, cậu ta lại đánh nhanh như vậy, chỉ riêng chuyện này đã đủ làm người ta sợ hãi rồi.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Đặng Kha Bình đánh giá kỹ lưỡng bàn cờ trên màn hình, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, “Mẹ nó, từ Đen 13 đến Đen 17 đánh chỉ trong hơn một phút đồng hồ, cậu ta tính toán gì vậy?”
“Chờ cậu ta về thì hỏi.” Phạm Tất Lam liếc anh ta, nói.
Chỉ sợ đến lúc hỏi thì ngay cả Thời Quang cũng không giải thích được.
Editor chú thích:
[1] Điền kị đua ngựa: Đại tướng Điền Kỵ nước Tề đua ngựa với Tề vương, đánh cuộc ngàn lạng vàng. Tôn Tẫn bày cho Điền Kỵ cách thắng cuộc, dùng con ngựa kém nhất đua với con ngựa hay nhất của Tề vương, dùng con ngựa hay nhất đua với con ngựa trung bình của Tề vương, rồi dùng con ngựa trung bình đua với con ngựa kém nhất của Tề vương, kết quả Điền Ky thắng hai trận. (Cre: Internet)
[2] Điểm sao: Trên bàn có 9 chấm đen gọi là sao, giúp người chơi dễ dàng định vị trên bàn cờ.
[3] Dán mục: một thuật ngữ cờ vây, ám chỉ việc quân đen có lợi thế nhất định trong thế trận do nước đi đầu tiên.
o0o Hết chương 56 o0o