Ngọc quý Lạc Châu
Tác giả: 持烟的手口袋熊
Editor: Thanh Liên
Chương 2
Sáng sớm, đội ngũ dừng ở chân núi. Cẩn Hi được người đỡ xuống xe ngựa. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi tách khỏi sự nâng đỡ của đám người dưới, một mình ôm bụng đi đến cầu thang dưới chân núi. Quan viện cùng binh lính lần lượt quỳ gối ở hai bên đường. Từ sau khi Hoàng đế mang thai, hiếm có người được diện kiến long nhan ngọc thụ lâm phong có thể so sánh với thần tiên của Hoàng đế, ngay cả các đại thần cũng chỉ hồi bẩm quốc sự qua lớp rèm che. Lúc này họ mới chân thực được nhìn thấy long thể của Hoàng đế, tất cả đều nhất loạt kinh hãi trước cái bụng to tròn dọa người của hắn. Bụng lớn như sắp chuyển dạ thế này có thể vượt được 999 bậc thang được sao?
Cẩn Hi chịu đựng kích thích không ngừng dưới hạ thể, cố gắng hết mức bày ra tư thái lạnh nhạt đi qua trước mặt trung thần, tuyệt đối không thể để cho các đại thần và binh sĩ thấy vẻ yếu đuối của mình. Hắn từng bước từng bước vững vàng đi đến trước bậc thang, ngẩng đầu nhìn cầu thang uốn lượn lên cao, đầu óc liền choáng váng, dù sức khỏe hắn có tốt, nhưng còn có bụng lớn sắp chuyển dạ, hắn liệu có thể chống đỡ đi lên được đến bậc thang trên cùng hay không? Nếu như trên đường bị đau bụng sinh, hắn biết làm thế nào?
Lòng đầy lo lắng, Cẩn Hi bước lên bậc thang đầu tiên, thế nhưng vừa nhấc chân, dược bổng lại lần nữa đâm vào chỗ nhạy cảm. Hắn cắn chặt môi dưới, nuốt tiếng rên rỉ chực vọt ra lại. Một tay ôm bụng, một tay chống eo, tiếp tục bước lên. Có lẽ là bậc thang quá cao, biên độ nhấc chân quá rộng, lúc hắn nhấc chân đầu gối đã chạm đến bụng. Nhẹ xoa phần bụng bên dưới, hắn cố gắng tách rộng hai chân hết mức để khe hở giữa hai chân lớn hơn, chừa chỗ cho bụng lớn.
Mới đi được một trăm bậc, Cẩn Hi mà bắt đầu thở hồng hộc, mỗi bước đi đều vô cùng khó khắn. Một là thai nhi thật sự quá lớn, khiến cho cả lưng hắn đều đau buốt; hai là dược bổng không ngừng đụng chạm vào trong cơ thể, làm hắn không khỏi thở gấp. Dù có như vậy, Cẩn Hi vẫn tiếp tục đi lên trên, hắn đường đường là Đế Vương Cẩn Quốc, sao có thể ngay cả việc này cũng không làm được? Cảm nhận được máy thai dưới lòng bàn tay, hắn càng thêm niềm tin. Đây là Hoàng nhi đầu tiên của hắn, nếu ngay cả cho hai đứa nhỏ một thân phận hắn cũng không làm được, hắn mặt mũi nào làm Hoàng đế nữa đây! Dù phải bò hắn cũng nhất định phải lên được đến đỉnh. Sau khi có được niềm tin, Cẩn Hi cảm giác như vừa được tiếp thêm sức mạnh.
Lúc leo đến bậc thứ năm trăm, hắn không chịu đựng được nữa mà phải dừng lại nghỉ. Eo đã bủn rủn đến không ưỡn thẳng người được nữa. Hắn đành phải ngồi xuống thềm đá nghỉ ngơi. Tuy không muốn mất mặt, nhưng nếu như lúc này hắn vẫn cố đi, sợ rằng dù eo hắn bằng sắt cũng sẽ bị gãy. Cố nén đau nhức nơi eo, hắn đột nhiên cảm thấy thai nhi dần trở nên kích động. Một cảm giác đau đớn kỳ quái mơ hồ xuất hiện từ bên trong thân thể hắn. “A…” Cẩn Hi ôm chặt bụng lớn, thầm nghĩ không ổn, hắn sắp sinh thật sao? Không được, phải mau chóng lên núi, không thể lại dừng lại. Hắn lập tức đứng dậy, tiếp tục leo.
“Á!!!” Lại một cơn đau kịch liệt khác từ trong bụng truyền ra. Bởi vì có vải cố định, thai nhi không sa xuống được, hơn nữa còn có dược bổng nút chặt, sản đạo cũng chưa mở ra. Cẩn Hi tự tăng niềm tin cho mình, ra sức leo lên. Nhưng cơn đau bụng sinh không hề dứt, hết cơn này đến cơn khác truyền tới. Không chỉ cơn đau bụng sinh, dược bổng còn không ngừng kích thích khiến cho dịch ruột thậm chí còn trào qua cửa huyệt đã được nút chặt mà chảy ra, dọc hai chân nhỏ xuống, làm quần áo bên trong của hắn ướt đẫm. Từ mùi hương, Cẩn Hi biết đó không phải là nước ối, cũng chẳng bên tâm đến việc lau đi, cứ thể mặc cho dịch ruột chảy xuống càng lúc càng nhiều.
“A… a… a!” Cẩn Hi lúc này đã ngồi hẳn xuống bậc thang, từng bậc bò lên. Cơn đau bụng sinh nơi bụng lớn không chút giảm bớt, nhưng lúc đá của thai nhi không quá mạnh, hẳn là nhờ tác dụng của dược bổng. Dịch ruột đã thấm ướt hết quần áo, thậm chí còn chảy đầy ra đất. Cẩn Hi nhìn vết ướt, xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Nhưng đã đến nước này, hắn cũng đành bất chấp. Cẩn Hi nhìn mặt trời đã lên cao, biết nếu như mình không cố gắng đi lên sẽ không kịp thời gian. Hắn ổn định thai khí, dùng hết sức lực còn sót lại cố gắng leo lên.
Cuối cùng cũng lên đến nơi rồi, Cẩn Hi suy yếu ngẩng đầu nhìn Thần điện ngay trước mặt, thở phào một hơi. Hắn lúc này tóc tai tán loạn, mồ hôi đầy người, quần áo dính đầy bùn đất, bụng lớn không ngừng phập phồng, dịch không ngừng chảy ra từ phần dưới cơ thể, nào còn chút dáng vẻ của bậc Quân Vương. Nhưng chỉ đến khi được thiên địa Sơn Thần chúc phúc, hắn mới chính thức trở thành một bậc Quân Vương thật sự!
Hắn bước vào Thần điện, quỳ gối xuống nệm êm. Bụng quá lớn khiến hắn không thể dập đầu bái lạy, chỉ có thể cố gắng ép bụng xuống càng sát đất càng tốt.
“A!!” Động tác này gây ra một cơn đau kịch liệt, hắn đau đến lập tức ngẩng người dậy, ngã ngửa ra sau. Ngay lúc tưởng như đã ngã xuống đất, một bàn tay chợt đỡ lấy hắn.
“Bệ hạ!”
Cẩn Hi cố gắng ngưng tụ ý thức, nhìn người trước mắt. “Đại… Đại thần quan…”
Đại thần quan mặc dù là Tiên Phong Đạo Cốt, lúc này cũng đau lòng thay vị Quân chủ trẻ tuổi.
“Bệ hạ không cần quỳ xuống hành lễ. Người đã đến được đây, chúng thần đã thừa nhận thân phận của Hoàng nhi trong bụng Người.”
“Vậy… vậy được…” Cẩn Hi cười khẽ một tiếng.
Đại thần quan lấy ra một viên thuốc: “Đây là thuốc mà tất cả các vị Quân Vương trước khi sinh đều uống, được điều chế từ bốn loại cây cực kỳ quý hiếm trên núi, thiên hạ này chỉ duy nhất một nơi có. Bệ hạ dùng xong có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Uống thuốc vào, Cẩn Hi lập tức cảm thấy một luồng khí ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, trong lòng cũng dần yên tĩnh trở lại, ngay sau đó mất đi ý thức.
Khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên Thần thạch trong truyền thuyết. Hắn cảm thấy cả cơ thể mình đều vô cùng thoải mái, không chút mệt mỏi, ngay cả vết thương trên người cũng gần như khép lại hết, thai khí cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hắn xốc chăn mỏng trên người, gắng sức ngồi dậy, lại bị bụng lớn của mình dọa sợ. Tấm lụa trắng cố định bụng đã được cởi ra, nhưng bụng hắn dường như lại lớn thêm một vòng đến khó tưởng tượng được, giống như vừa được nuôi thêm một tháng. Không biết lúc sinh bọn nhỏ có thể dễ dàng chui ra hay không.
“Bệ hạ, Người đã tỉnh.”
Cẩn Hi ngẩng đầu, là đại thần quan đến. “Đại thần quan, Cẩn Hi không rõ, vì sao thai nhi lại lớn như thế?”
“Thuốc Bệ hạ mới dùng có tác dụng bảo vệ thai nhi cực tốt, cũng giúp thai nhi phát triển nhanh hơn. Hơn nữa… Vừa rồi thần kiểm tra, bệ hạ không phải mang thai đôi, mà là thai ba. Chỉ là thai nhi kia bị hai thai nhi khác hút hết chất dinh dưỡng cho nên thai khí yếu, không dễ phát hiện.”
Cẩn Hi không thể tin vuốt ve bụng lớn. Hắn có đến ba đứa trẻ trong bụng. Thật không thể nào tin được!
“Có điều thai nhi kia nhỏ hơn rất nhiều, thần đoán là sau khi Người mang thai đôi rồi mới lại mang thai đứa nhỏ này. Hiện tại tiểu Hoàng tử mới chỉ khoảng năm tháng.”
“Thế lúc sinh phải làm thế nào? Đâu thể ép nó ở lại trong bụng.”
“Bệ hạ yên tâm, nơi này có hàng ngàn loại thánh sơn linh vật. Trước khi Người sinh hạ hai Hoàng nhi, có thể dùng linh dược giữ tiểu Hoàng nhi ở lại trong cơ thể, tiếp tục phát triển, đến khi đủ tháng mới sinh ra.”
“Có những lời này của thần quan, Cẩn Hi yên tâm rồi. Không biết lúc nào Cẩn Hi sẽ sinh?”
“Theo như tình hình của Bệ bạ, hẳn là đêm nay sẽ bắt đầu đau bụng sinh.”
Hai người hàn huyên vài câu nữa, thần thị dâng thức ăn lên. Hai người đang định ăn, một tướng sĩ đột ngột đi vào, quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng! Thần có việc gấp bẩm báo!”
“Việc gấp gì? Sao dám xông vào Thần điện quấy rầy các thần quan thanh tu.” Cẩn Hi tức giận quát.
“Bệ hạ thứ tội! Tình hình giao chiến vô cùng nguy cấp! Gần như toàn bộ số quân chúng ta phái đi ra chiến trường đã bị tiêu diệt!” Nói xong, hai má tướng sĩ đã đầy lệ.
“Cái gì!” Mắt phượng của Cẩn Hi trợn lớn, vừa lo lắng, vừa hoảng hốt lại vừa tức giận. Cuộc chiến tranh vốn do Quỳnh Quốc, quốc gia lớn nhất Lạc Châu khơi mào. Tân Hoàng đế Quỳnh Quốc là một kẻ vô cùng hung bạo, âm mưu thâu tóm sáu nước Thần Châu (ý chỉ Trung Quốc), thống nhất Lạc Châu. Lực lượng quân sự hùng mạnh của hắn khiến những nước nhỏ không khỏi e sợ. Cẩn Quốc ở bình nguyên (aka đồng bằng), kinh tế có thể nói là phát triển nhất, nhưng quân sự lại không theo kịp Quỳnh Quốc. Bất đắc dĩ, Cẩn Quốc chỉ còn cách liên kết với năm nước còn lại, thành lập liên minh, chống lại sự hung tàn của ‘đội quân Địa ngục’ của Quỳnh Quốc.
“Trẫm phải lập tức trở lại Kinh thành, mau chuẩn bị xe ngựa cho Trẫm!” Cẩn Hi quyết đoán nói.
“Tuân mệnh!” Tướng sĩ đáp lại.
“Bệ hạ! Không được!” Đại thần quan ngăn cản, “Tối nay Người sẽ lâm bồn, dù muốn làm gì cũng phải đợi sinh hạ Hoàng tử xong đã.”
“Sau khi trở về ta vẫn có thể sinh hai đứa nhỏ.”
“Bệ hạ, tuyệt đối không được! Người nhất định phải dưỡng thai trên Thần Thạch, uống nước từ Suối thần trên đỉnh núi, đợi đến khi tiểu Hoàng tử đủ tháng mới có thể sinh ra.”
Cẩn Hi vội nói: “Không được! Chờ đến khi Tiểu Hoàng tử đủ tháng ít nhất phải mất ba, bốn tháng nữa, Trầm sao có thể ở trong này đợi lâu như thế.”
“Nhưng bây giờ sinh, thần không dám đảm bảo Tiểu Hoàng Tử có thể sống sót…”
Cẩn Hi trầm mặc một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: “Thần quan có cách nào giúp Trẫm hoãn sinh ba tháng không?”
Đại thần quan nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kiên định của vị Quân Vương. “Cách thì có, nhưng sẽ khiến lúc Người sinh càng thêm khó khăn. Khi đó thai nhi quá lớn, sinh khó là không thể tránh khỏi, Người chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn vô cùng.”
“Ý Trẫm đã quyết. Hiện tại đất nước đang lâm nguy, bằng bất cứ giá nào Trẫm nhất định phải lập tức trở về Kinh thành, quyết định sách lược! Nếu không nước mất, Hoàng tử có sinh ra cũng chỉ là nô lệ mất nước mà thôi.”
Đại thần quan thở dài, thầm nói: Đứa nhỏ, khổ cho Người rồi!
Đại thần quan đưa cho Cẩn Hi một hộp gấm, lấy ra một bình ngọc. “Bên trong là thuốc bảo vệ thai nhi, kéo dài thời gian sinh sản. Cách bảy ngày, lấy ra một đặt vào trong sản đạo, dùng cách thức giao hợp để hòa tan thuốc. Năm đó lúc Trinh Thái Tổ chinh chiến cũng đúng lúc lâm bồn, đã dùng thuốc này để hoãn sinh, xông ra chiến trường giết địch.” Rồi lại lấy ra một dược bổng to như cánh tay, đầu như nắm tay, thô hơn vài lần, “Thứ này… Nếu như thuốc giữ thai không hiệu quả, hãy đặt thứ này vào phong bế cửa huyệt. Nó sẽ dính sát ở cửa huyệt, khiến thai nhi không có đường ra, bị giữ lại bên trong. Có điều, đau đớn lúc đó sẽ không từ nào tả xiết.”
Cẩn Hi gật đầu: “Đa tạ đại thần quan ban thuốc. Cẩn Hi nhất định sẽ dốc sức giúp Cẩn Quốc vượt qua kiếp nạn này!”
Đại thần quan còn nói thêm: “Thánh thể Bệ hạ đáng giá, thỉnh người mang theo đồ nhi của vi thần cùng Người trở về.”
“Chuyện này…” Cẩn Hi do dự nói, “Quấy rầy thần quan thanh tu thật không tốt.”
“Bệ hạ không cần để tâm. Đồ nhi này của vi thần mặc dù vô cùng thông tuệ nhưng bản tính hiếu động, sẽ không chịu ở lại mảnh đất thanh tịnh này mãi. Để nó đi theo Bệ hạ, với y thuật của nó nhất định sẽ bảo vệ phụ tử Bệ hạ bình an.”
Dứt lời, một thần quan trẻ tuổi liền đi qua từ trong phòng đại thần quan, tuổi chừng hai mươi, nét mặt trong trẻo anh tuấn, dung mạo thậm chí không hề thua kém Hoàng hậu Tả Thanh Linh. “Vi thần Lâm Tĩnh Vũ bái kiến Bệ hạ, từ nay về sau nguyện làm thân trâu ngựa phục vụ Bệ hạ.”
Cẩn Hi nói: “Lâm thần quan mời đứng lên.”
Lâm Tĩnh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trước mắt xinh đẹp dịu dàng như ánh trăng, phong thái cao ngạo rạng rỡ như ánh mặt trời, trong lòng bất giác chấn động.
Đại thần quan nói: “Kính mong Bệ hạ có thể bảo trọng, hạ sinh Hoàng tử! Thần thay mặt tất cả thần quan cầu phúc cho Bệ hạ và các tướng sĩ!”