[STV] Càn khôn quy nhất
Tác giả: Huyền Huyền Vu Thư
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên trang WordPress: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/
Chương 47: Yến tiệc
Tối ngày hai mươi chín tháng bảy, ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng, yến tiệc linh đình. Gánh hát biểu diễn trên một sân khấu dựng tạm khiến mọi người không ngớt lời khen hay, ngụy tạo một cảnh tượng vui vẻ giả tạo.
Lý Vân Thận và Bí Lãng thay phiên nhau mời rượu, càng uống càng vui vẻ.
Bí Lãng lại nhân cơ hội này hỏi chuyện nghị hòa, Lý Vân Thận vung tay nói: “Chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau uống rượu, sao có thể đối nghịch xuất binh được chứ?”
Trong triều vẫn có vài quan viên kiên trì chủ chiến, hôm nay cũng cáo bệnh không tham dự yến tiệc. Tất nhiên là lúc đầu Lý Vân Thận không vui, cảm thấy đám người kia muốn liên hợp tạo phản, cũng may Hoàng hậu ở bên cạnh khuyên nhủ, mới không xảy ra chuyện gì trước khi yến tiệc bắt đầu.
Qua ba tuần rượu, Lý Vân Thận dường như đã quên sạch chuyện này, uống vô cùng vui vẻ. Hắn nâng chén ra hiệu với Bí Phục Sinh và Bí Hồng Sinh ngồi bên cạnh Bí Lãng, nói: “Ái khanh chớ khách sáo, tối nay không say không về!”
Lý Vân Khác ngồi bên dưới phối hợp uống một hớp rượu, tâm tình lại không chút vui vẻ. Y cẩn thận quan sát đội binh Cầu Quyết theo Bí Lãng tiến cung, không nhìn thấy Hùng Trấn Nam mới được thả ra, thấy Lý Vân Thận đang vui vẻ trò chuyện với cha con Bí Lãng, y đứng dậy, đi tới phía sau Từ Nham, thấp giọng hỏi: “Hùng Trấn Nam ở dịch trạm? Bên đó có người giám sát không?”
Từ Nham nghe tiếng quay đầu lại, thấy là hắn, vội đứng dậy, lại bị Lý Vân Khác đè xuống. Hắn liếc Lý Vân Thận bên trên, thấy vị kia vẫn chưa chú ý đến bên này, lúc này mới nhỏ giọng đáp: “Vương gia yên tâm, Tề đại nhân đã phái binh giám sát chặt chẽ. Từ sau khi vào dịch trạm, Hùng Trấn Nam ở lì trong phòng, không hề bước chân ra ngoài. Thả người sớm mặc dù có nhiều nguy cơ, nhưng trong thời gian con gấu kia ở trong Hình bộ, người dưới của hạ quan cũng làm gã chịu khổ không ít, cần một thời gian dài mới có thể hồi phục, hẳn là sẽ không thể gây ra sóng gió gì đâu.”
Lý Vân Khác gật đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Đang định gọi cấm quân tới dặn dò thêm, quay người thấy có một thái giám đang chạy tới chỗ mình. Y nhớ được thái giám kia hầu hạ bên cạnh Thái hậu, liền ngẩng đầu nhìn Thái hậu đang ngồi bên cạnh Lý Vân Thận, thấy bà cũng đang nhìn mình, thấy y nhìn lại thì vời tay, gọi y qua đó.
Thái giám nọ cũng đúng lúc chạy tới, hành lễ rồi nói: “Vương gia, Thái hậu cho mời.”
Lý Vân Khác thoáng nghĩ đã đoán ra được đại khái nguyên do Thái hậu gọi mình tới, không khỏi bật cười. Y theo thái giám nọ đi đến trước mặt Thái hậu, vừa cung kính vừa thân mật nói: “Mẫu hậu.”
Thái hậu vỗ lên cánh tay y hai cái, ra hiệu Lý Vân Khác hạ thấp người xuống một chút, chờ y ngồi xuống, liền véo tai y nói: “Con tưởng rằng mình giỏi giang lắm hả? Mang tới cho con nhiều chân dung như vậy, không có ai lọt vào mắt con hay sao? Con đã trưởng thành rồi, thêm mấy năm nữa, còn có cô nương nhà nào chịu gả cho con đây?”
“Vậy thì càng tốt, đỡ phiền.” Lý Vân Khác nghiêng đầu toét miệng, “Mẫu hậu, đau, đau quá!”
Thái hậu dùng sức hơn, lông mày lá liễu nhướn cao, “Con nói gì?”
Lý Vân Khác rên rỉ xin tha, “Mẫu hậu, tai sắp đứt ra mất rồi! Nhi thần nói… Nhi thần đã có người trong lòng, sẽ không cô độc cả đời đâu ạ!”
“Hả?” Thái hậu nghe vậy, cuối cùng cũng chịu buông y ra, “Có người trong lòng rồi? Cô nương nhà ai? Sao con không nói sớm? Ai gia đỡ tốn công. Nói cho mẫu hậu nghe, nếu như thích hợp, mẫu hậu sẽ sai người chuẩn bị sính lễ, đi cầu hôn cho con.”
Lý Vân Khác không muốn giấu diếm chuyện về Nam Cung Huyên, hơn nữa mẫu hậu của y tuổi đã lớn mà vẫn canh cánh chuyện này, sợ không nói ra bà sẽ ăn không ngon. Y xoa tai, đắc ý nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần đã chuẩn bị xong sính lễ, bây giờ người ta cũng chịu theo nhi thần rồi.”
Thái hậu bất ngờ, đứa con ngốc của mình nhanh nhạy như vậy từ khi nào thế? Bà kéo tay Lý Vân Khác, nói: “Sao ai gia không biết gì?” Thân vương thành hôn là chuyện lớn, không nên im hơi lặng tiếng như vậy.
“Người ta không phải danh môn khuê tú, cũng không muốn nhi thần khoe khoang chuyện này cho mọi người biết, nếu không sẽ không chịu theo nhi thần nữa.” Lý Vân Khác phối hợp tỏ vẻ không tiện cho lắm, “Nhi thần ngày ngày quấn lấy người ta, khó khăn lắm người ta mới gật đầu, cũng không thể để người ta chạy mất.”
Người mẫu thân nào cũng đều có suy nghĩ con trai mình là tốt nhất, nghe xong lời này liền cảm thấy không vui, nói: “Nàng ta tốt đẹp đến thế nào mà con phải hạ mình cầu xin như thế? Con là Thân vương Thừa Ninh cao quý, muốn người thế nào mà không có, cần gì phải tìm người không coi trọng mình?”
Lý Vân Khác nhắc nhở: “Mẫu hậu vừa mới nói nhi thần sắp không có người nào chịu gả cho con.”
Thái hậu nghiêm mặt nói: “Không tìm được người tốt, chó mèo ven đường cũng chọn bừa hay sao?”
Lý Vân Khác: “…” Người đúng là mẹ ruột của con.
“Cô nương nhà gia giáo sao lại chịu không danh không phận mà đi theo con, con nhất định là bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.” Thái hậu vỗ mặt y, “Có cơ hội dẫn đến để mẫu hậu nhìn xem nàng ta có đủ tư cách làm Vương phi của con không.”
Lý Vân Khác đang định nói Nam Cung Huyên không phải cô nương nhà ai cả, nhưng lại cảm thấy nói như thế không hay cho lắm. Ngộ nhỡ sau này hắn thực sự gặp mặt mẫu hậu, lời này đến tai Nam Cung Huyên, không phải mình sẽ chịu khổ hay sao. Vì vậy, y nắm chặt tay Thái hậu, vẻ mặt thành thật nói: “Người ta đối xử với nhi thần rất tốt, không có không coi trọng con, càng không phải hồ ly tinh gì cả, nhưng đúng là người ta rất đẹp. Sức khỏe người ta không tốt, ở trong phủ an dưỡng, tạm thời chưa thể dẫn tới cho mẫu hậu xem mặt được. Ngày tháng còn dài, cũng không vội nhất thời, đúng không ạ?”
“Cái gì?” Thái hậu không nghe khuyên nhủ, trái lại càng không vui, “Sao còn lại tìm một người sức khỏe không tốt? Không được, không được, như vậy rất khó nuôi!”
Lý Vân Khác: “…”
Thái hậu phất tay, “Thôi thôi, con lớn không nghe lời mẹ, con thích là được rồi. Khó nuôi cũng không sao, cùng lắm cưới thêm mấy người có thể sinh.”
Lý Vân Khác dở khóc dở cười, lòng thầm kêu khổ.
Thái hậu đưa tay sang bên cạnh, thái giám vừa dẫn đường cho Lý Vân Khác tập tức hiểu ý giơ tay sang, đỡ Thái hậu đứng lên lên.
Lý Vân Khác cũng đỡ bà, đi theo.
“Con tự có tính toán là được rồi, chớ để người ta lừa gạt tình cảm của mình.” Thái hậu nói, “Nơi này ồn ào quá, ai gia về trước. Con khuyên Hoàng huynh chớ nên uống quá nhiều.”
Lý Vân Khác ngoài miệng đáp vâng, nhưng trong lòng lại nghĩ không đụng đến Lý Vân Thận mới là tốt nhất. Nếu như y khuyên hắn, hắn càng uống nhiều hơn ấy chứ.
Lúc trở lại vị trí, Lý Vân Khác nhìn sang phía đối diện, thấy Bí Phục Sinh đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào. Y hỏi thị vệ đứng canh phía sau mình: “Đại Vương tử Cầu Quyết đi đâu rồi?”
Thị vệ đáp: “Bẩm Vương gia, nói là đi vệ sinh.”
“Có người đi cùng không?”
“Có, hắn dẫn theo hai người hầu, còn có tám cấm quân đi cùng.”
Lý Vân Khác ừ một tiếng, ngồi xuống uống rượu, hàn huyên mấy câu với mấy người đến chúc rượu, vẫn không thấy Bí Phục Sinh trở về, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
Y gọi thị vệ phía sau, dặn dò: “Ngươi sai người đi tìm hắn.”
Thị vệ kia nhận lệnh rời đi. Lúc này, Bí Lãng và Bí Hồng Sinh chợt đứng lên, Bí Lãng lảo đảo đứng không vững, được Bí Hồng Sinh đỡ lấy.
Bí Lãng hành một cái lễ không đúng quy củ lắm với Lý Vân Thận, có chút gắng gượng nói: “Hoàng thượng, tiểu vương bệnh nặng mới khỏi, tửu lượng không tốt, hôm nay sợ là không thể tiếp tục uống với Hoàng thượng.”
Lý Vân Thận mất hứng nói: “Nghe tiếng người Cầu Quyết thiện rượu đã lâu, sao Vương Cầu Quyết lại uống không bằng trẫm thế?”
“Người đã già không thể không nhận mình già.” Bí Lãng liên tục xua tay.
Bí Hồng Sinh đỡ phụ thân tựa cả người lên người mình, gật đầu nói với Lý Vân Thận: “Phụ vương tuổi đã lớn, gần đây lại không được khỏe, uống chút rượu đã say rồi. Mong Hoàng thượng chớ trách.”
“Thôi, trẫm cũng không có ý gây khó dễ cho Vương Cầu Quyết.” Lý Vân Thận nói.
Bí Hồng Sinh cúi xuống thấp hơn, “Khẩn cầu Hoàng thượng chấp thuận cho thần đưa phụ vương về dịch trạm nghỉ ngơi.”
Lý Vân Thận gật đầu, “Chuẩn! Đi đi.”
Bí Lãng và Bí Hồng Sinh hành lễ với hắn, gọi người của mình, định theo đội cấm quân của Lý Vân Thận xuất cung.
Lúc này, Lý Vân Khác chợt đứng lên, nói: “Hai vị không cần chờ Đại Vương tử sao?”
Nghe y nói thế, Lý Vân Thận đã ngà ngà say lúc này mới nhận ra, Bí Phục Sinh nói đi vệ sinh lúc này vẫn chưa quay lại.
“Có lẽ là lạc đường?” Lý Vân Thận cười ha ha nói, “Hoàng cung quá rộng, đi lạc thêm vài vòng cũng không có gì lạ. Vương Cầu Quyết ngồi xuống chờ hay là quay về trước?”
Đôi mắt Bí Lãng nửa khép nửa mở, dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự.
Bí Hồng Sinh nói: “Thần nghĩ vẫn nên đưa Phụ vương về trước, Vương huynh trở lại, nếu như Hoàng thượng còn hứng thú, thì để Vương huynh uống cùng Hoàng thượng thêm mấy chén.”
“Cũng được…”
Lý Vân Thận vừa đồng ý, chợt nghe Lý Vân Khác nói: “Đại Vương tử có thể lạc đường, nhưng lẽ nào cả cấm vệ quân cũng lạc đường?”
Bí Hồng Sinh nhìn y, mỉm cười nói: “Vương gia có ý gì?”
Lý Vân Thận dù đã uống say cũng không thể không hiểu ý của Lý Vân Khác, chỉ là hắn quả quyết cho rằng người Cầu Quyết không có gan lớn giở thủ đoạn ngay trong hoàng cung Thừa Ninh, dưới mặt Vinh Hoằng đế hắn. Hơn nữa, trong cung có bao nhiêu cấm quân thị vệ đợi lệnh, nếu như gây chuyện, bọn họ có chạy đằng trời. Trừ khi là không muốn sống nữa, không ai lại chọn gây chuyện vào lúc này đâu.
Bây giờ Thừa Ninh và Cầu Quyết mới vừa giảng hòa, mối quan hệ căng thẳng xem như vừa ổn định lại, Lý Vân Thận không muốn phát sinh thêm chuyện, mang ý nhắc nhở liếc Lý Vân Khác, nói: “Đoan Thân vương, trẫm thấy đệ cũng uống nhiều rồi. Nơi này không còn việc gì cần đệ nữa, đệ về Vương phủ đi thôi.”
“Hoàng huynh…”
Lý Vân Thận không để ý tới y, nói với Bí Hồng Sinh: “Nhị vương tử, mời.”
Bí Hồng Sinh hành lễ cáo lui.
Cha con Bí gia vừa bước chân ra khỏi ngự hoa viên, chợt có một thái giám thở hồng hộc chạy tới, hô lớn: “Hoàng thượng, có chuyện rồi, Ý Hoa cung hô hoán lấy nước!”
o0o Hết chương 47 o0o