[Miêu Thử] Tìm thời
Tác giả: Phàm Gian
Editor: Thanh Liên
Chương 9: Trống đêm thúc giục liên hồi, rượu hâm nâng chén tẩy bụi đường
“Bạch huynh, huynh muốn ta nói gì?”
“Bớt giả ngu cho ta. Lão già kia nói với ngươi những gì? Lão rốt cuộc là ai?” Bạch Ngọc Đường giận dữ quát, “Một câu ân nhân, thân thiết biết bao, hóa ra các người thông đồng trêu chọc Bạch gia gia?”
“Thông đồng?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Sao Bạch huynh lại nói vậy? Triển mỗ đến hôm nay mới tận mặt bái kiến vị tiền bối kia, sao có thể nói là thông đồng?”
“Ai cần nghe những lời này của ngươi? Ta hỏi lão già kia rốt cuộc là ai?”
“Một vị tiền bối giang hồ mà thôi.” Triển Chiêu mỉm cười, “Bạch huynh, huynh nên kính trọng ông ấy một chút mới phải.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng, mũi kiếm đưa tới trước thêm một chút. “Ngươi không nói?”
“Bạch huynh…” Triển Chiêu thở dài, quay đầu nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường, đôi mắt sáng trong. Bốn mắt chạm nhau, thân thể Bạch Ngọc Đường khẽ run lên. “Đây là chuyện riêng của Triển mỗ, lẽ nào Bạch huynh chưa từng có chuyện riêng tư?” Triển Chiêu nói rất chậm rất nhẹ, khiến Bạch Ngọc Đường có chút ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường thu tay tra kiếm lại vỏ, trừng mắt nhìn Triển Chiêu, nhướn mày: “Ngươi không nói cũng được, Bạch gia gia sớm muộn cũng sẽ vạch trần bản chất của con mèo thối nhà ngươi!”
“Triển mỗ thân chính không sợ tà, có bản chất gì để vạch trần?” Thấy vẻ mặt chuột bạch lại trở lên giận dữ, Triển Chiêu liền chạy đi. “Bạch huynh nên mau chóng cùng Triển mỗ xuống núi, nếu không khi trời tối, Triển mỗ không chắc sẽ tìm được đúng đường đâu.”
*
Xa xa đỉnh núi mây bay, lay lay cỏ xanh thơm ngát.
Dọc đường xuống núi, Triển Chiêu không kiềm được mà cảm thán mấy lần. Cùng là hoa lan hương quế, cùng là rừng rậm suối trong, đi vào ban ngày so với đêm khuya tối tăm lạnh lẽo thật khác nhau một trời một vực. Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đêm qua, trong lòng y vẫn có chút không được thoải mái.
Hai người một trước một sau xuống núi, Triển Chiêu không nói không rằng, Bạch Ngọc Đường buồn chán muốn chết.
“Này!” Đi một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường thật sự không chịu nổi yên tĩnh, gọi lớn Triển Chiêu đang đi đằng trước. Triển Chiêu quay đầu nhìn hắn, nhưng không hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại có chút luống cuống, khó khăn lắm mới nói ra được một câu: “Đêm qua ngươi gặp quái vật Nam Tinh tử kia thế nào?”
“Cũng không có gì, đi loanh quanh tình cờ gặp phải.”
“Nghe nói trước giờ y chỉ lảng vảng ở phương Bắc, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tùng Giang này?”
Triển Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không biết, chậm bước chân để khoảng cách với Bạch Ngọc Đường gần lại, thuận tiện nói chuyện. Y biết con chuột này thích náo nhiệt, mà phải một canh giờ nữa mới xuống được dưới chân núi, cứ yên lặng mà đi cũng có chút làm khó Bạch Ngọc Đường. Vì vậy hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm, một canh giờ sau, trên mặt Bạch Ngọc Đường đã hơi hiện nét cười.
Thật ra cả hai người bọn họ đều chẳng thể quên bên bờ Giang Âm liên thủ lùi địch, ngoài thành Trấn Giang sánh vai bên nhau, bến đò Tây Sơn nâng chén nói cười.
Đã từng, mới quen như đã thân.
“Mèo thối!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mắng.
Triển Chiêu liếc hắn, đáp lễ: “Chuột chết!”
Hiếm khi hai người không động chân động tay, chỉ có miệng lưỡi là lợi hại mà thôi. Sắp đi hết đường núi, làng mạc nhà ngói còn cách không xa, khói bếp lượn lờ, sáo mục đồng trầm bổng.
Đến khi hai người trở lại Thịnh Trạch, phát hiện đám khách lạ áo xanh trong trấn đã không thấy đâu nữa.
Chưởng quầy nói hôm nay, trời vừa sáng, đám người đó đã rầm rộ rời Thịnh Trạch. Tiểu nhị vừa chào hỏi khách khứa vừa nghi hoặc trong lòng: Rõ ràng sau giờ ngọ hôm qua hai người này không hề rời phòng, sao hôm nay lại từ cửa lớn đi vào?
“Lão già, ông cũng nên thận trọng một chút.” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh, “Đám người đó đến kỳ quặc, đi cũng khác thường, chỉ sợ không phải người tốt.”
Hắn nhìn Triển Chiêu: “Ngươi quyết định thế nào? Đi hay ở?”
Triển Chiêu cười cười: “Làm phiền Bạch huynh tối nay tạm thời chịu uất ức ở lại nơi này thêm một đêm, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ lập tức lên đường đi Biện Lương.”
“Tùy ngươi.” Bạch Ngọc Đường xoay người ngáp dài một cái, “Gia gia ta mệt mỏi hơn nửa ngày, phải nghỉ ngơi một chút đã.”
Bạch Ngọc Đường lên lầu vào phòng, chưởng quầy đi đến bên cạnh Triển Chiêu, trái ngắm phải nhìn, thấy không có người chú ý mới móc từ trong ngực ra một phong thư cung kính đưa lên cho Triển Chiêu: “Khách quan, đây là đồ vị Tề công tử kia phái người đưa tới từ tối qua, dặn phải đưa tận tay cho ngài.”
Triển Chiêu nhận thư, cảm tạ chưởng quầy, cất thư vào trong ngực.
Khi Triển Chiêu về phòng, Bạch Ngọc Đường đã nằm trên giường ngủ say. Triển Chiêu cả đêm không chợp mắt, lại bị tổn thương nguyên khí, lúc này toàn thân cũng mệt mỏi. Giường lại bị tay chân Bạch Ngọc Đường chiếm hết, Triển Chiêu đành phải ngồi bên bàn, vừa chống tay liền ngủ.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở đều đều của hai người, Triển Chiêu không chút nhúc nhích, giấc ngủ rất sâu. Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường vốn đã sớm rơi vào mộng đẹp đột ngột mở mắt.
Hắn nhẹ nhàng lật người xuống giường, rón rén đi đến bên Triển Chiêu, ngón tay thon dài khéo léo thò vào trong vạt áo trước của Triển Chiêu, chậm rãi trượt vào bên trong dò xét.
**
Ban đêm, giờ hợi, giữa lúc mơ màng, Triển Chiêu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Năm tiếng, hai nhanh ba chậm.
Triển Chiêu đứng thẳng người dậy, cầm chén trà nguội trên bàn uống một hớp, “Mời vào!”
Cửa gỗ ‘két’ một tiếng bị đẩy ra, thanh niên Hoàng y cao gầy khôi ngô mỉm cười đi vào, “Triển đại nhân quả nhiên đúng giờ, khổ cực rồi.”
Triển Chiêu đứng dậy chắp tay: “Nào có. Sáng nay có chuyện phải đi ra ngoài, mới trở về không lâu, suýt chút nữa lỡ hẹn với Tề công tử.” Dứt lời duỗi tay mời thanh niên ngồi.
Thanh niên Hoàng y phất vạt áo ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh căn phòng trống trải, cười nói: “Không phải có một vị công tử đến cùng Triển đại nhân sao?”
Triển Chiêu cũng cười: “Tối nay là việc riêng giữa Tề công tử và Triển mỗ, người đó không tiện nghe.” Sau đó y lấy một cây trâm hoa từ đai lưng bên hông ra, đặt lên bàn. “Tề công tử, hôm nay Triển mỗ đã đến theo lời hẹn, không bằng chúng ta thẳng thắn với nhau, xin hỏi Khâu cô nương hiện giờ đang ở nơi nào?”
“Lẽ nào Triển đại nhân chỉ muốn biết nơi Khâu cô nương đang ở?”
“Đương nhiên không phải. Có điều việc cần biết sẽ được biết. Hiện tại Triễn mỗ có rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ sợ Tề công tử không cho ta đáp án, nếu đã vậy, cần gì phải nhiều lời?”
Thanh niên nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, sau mới chậm rãi thở dài: “Mọi người đều nói Nam hiệp cơ trí thận trọng, hôm nay tiếp xúc, quả nhiên danh bất hư truyền.” Nói xong thanh niên đứng dậy, “Khâu Ly Nhi đang ở tây sương, phủ Mạnh Tiêu, phía đông trấn. Triển đại nhân tốt nhất nên lập tức tới thăm hỏi, nếu chậm trễ, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
Thanh niên quay người đi, một chân vừa ra khỏi cửa phòng chợt dừng lại, quay đầu nhìn Triển Chiêu cười nói: “Chút nữa đã quên, tại hạ họ Tề tên Phong Đình, lần đầu gặp Nam hiệp, vinh hạnh vô cùng, mong ngày sau còn cơ hội gặp lại.”
Tề Phong Đình vừa rời khỏi, Triển Chiêu lập tức cầm trâm hoa trên bàn cất lại bên hông, nhấc Cự Khuyết nhảy qua cửa sổ.
*
Mạnh phủ, tây sương!
Triển Chiêu đi đến phía đông trấn, quả nhiên thấy một căn nhà lớn ở đầu hẻm, khóa đồng sơn vàng phát sáng dưới ánh đèn lồng mờ mờ, phía trên cửa là tấm biển sơn vàng viết hai chữ ‘Mạnh phủ’ rất lớn, bên cửa còn có một tấm bảng nhỏ ghi chú: Năm đầu Bảo Nguyên, Bảng nhãn thánh phong.
Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, sau đó chân điểm một cái, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên tường cao của Mạnh phủ, như mèo tuần đêm, nháy mắt đã biến mất.
Tề Phong Đình không nói dối.
Triển Chiêu cẩn thận tránh gia đinh của Mạnh phủ, tìm đến được tây sương, lại thấy tây sương có hơn mười phòng, trừ căn phòng hướng đông chưa khóa, nhưng căn còn lại đều được khóa chặt.
Lúc ở Hãm Không Đảo, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường từng bước gài bẫy, cho nên lần này Triển Chiêu hết sức thận trọng, mỗi hành động đều suy tính kỹ càng.
Y tới trước cửa căn phòng không khóa, đưa một ngón tay lên, đầu lưỡi nhẹ liếm, rồi chọc lên mành giấy trên cửa.
Không một tiếng động.
Tuy nhiên, người trong phòng vẫn phát hiện ra. Giọng nữ ngọt ngào có chút run run sợ hãi vang lên: “Người nào?”
Triển Chiêu vui mừng, vội thấp giọng nói: “Khâu cô nương, tại hạ Triển Chiêu, người quen cũ ở Tây Sơn!”
*
Mà lúc này, ở phía tây trấn Thịnh Trạch, có một đền thờ. Thanh niên Bạch y đang bắt chéo hai chân nằm trên nóc quán rượu bên cạnh, vò rượu Hạnh Hoa đã mở đặt một bên, trong mắt phản chiếu biển sao đầy trời.
“Mèo thối, xem lần này ta lột bộ mặt của ngươi như thế nào!”
Càng nghĩ càng đắc ý, môi Bạch y nhếch, khóa mắt cũng cong lên, sáng ngời như ánh nguyệt.
**
Đến khi Triển Chiêu mang Khâu Ly Nhi trở lại quán trọ đã là gần giờ tý.
Dìu Khâu Ly Nhi vào phòng ngồi xuống, liếc mắt nhìn quanh căn phòng trống trải, Triển Chiêu thầm hỏi: Tên ngốc đó còn chưa trở lại sao?
Khâu Ly Nhi lúc này cả trái tim đều đang ngây ngất. Nửa năm qua, sống nơi đầu đường xó chợ, bôn ba trốn chạy, nàng đã sớm học được đề phòng cùng kiên cường. Trái tim thiếu nữ vẫn ấp ủ tình cảm đã qua, đêm đêm mơ về Giang Nam, không thấy mưa phùn mai vàng, không rõ hồng hạnh, chỉ có đêm thu trăng sáng, dáng người thấp thoáng đậm hương trà.
Cố chống mệt mỏi đứng lên, Khâu Ly Nhi bước tới mấy bước, khom người thật sâu, Triển Chiêu vội nâng nàng dậy.
“Ân công, Ly Nhi không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại ân công…” Không sao nói được lên lời, Khâu Ly Nhi không kiềm chế được nữa, hai mắt đẫm lệ.
Triển Chiêu đỡ Khâu Ly Nhi ngồi xuống, lựa lời trấn an, chờ đến khi nàng hồi phục tâm tình mới lên tiếng hỏi thăm ngọn nguồn chuyện nửa năm trước.
Trò chuyện một lúc lâu, Triển Chiêu mới đầu là thương cảm, càng về sau mày chau càng chặt, cuối cùng vỗ bàn đứng lên, vừa giận vừa không thể tin.
“Khâu cô nương…” Ánh mắt Triển Chiêu đầy kiên định, “Nếu những lời hôm nay cô nương nói là thật, Triển mỗ không thể không dẫn cô nương về Khai Phong phủ một chuyến!”
Nói đến đây, phía ngoài cửa sổ chợt truyền vào tiếng nổ lớn, Triển Chiêu đi tới cửa sổ mở ra nhìn, thấy mấy người trên con đường dưới lầu đang túm năm tụm ba, còn có mấy người đang chạy vội hét to: “Mạnh phủ cháy!”
Mạnh phủ? Triển Chiêu cả kinh, xoay người cũng thấy vẻ mặt Khâu Ly Nhi đầy sửng sốt. Y trấn an: “Khâu cô nương đừng quá hoảng sợ. Cứ an tâm ở lại nơi này nghỉ ngơi, Triển mỗ tới đó tìm hiểu.”
Triển Chiêu ra khỏi quán trọ, đến được Mạnh phủ đã là nửa canh giờ sau. Lửa cháy không kiềm được đã lan khắp bốn phía, mấy căn nhà bên cạnh cũng bị lửa bén vào, người chạy bán sống bán chết, người cầu cứu, người múc nước dập lửa, tiếng hô ầm ĩ, tiếng khóc ỉ ôi, loạn không thể tả.
Ngọn lửa đã bén đến cửa vào Mạnh phủ, tấm biển ngự ban bị khói hun đen kịt. Triển Chiêu nhíu mày, tung người nhảy lên, lướt qua ngọn lửa đang bốc cao, phi vào trong Mạnh phủ. Triển Chiêu đáp xuống, nhìn khắp xung quanh, nghi hoặc: Mạnh phủ lớn như vậy, nhưng khi xảy ra hỏa hoạn lại không thấy một bóng người? Toàn bộ chạy hết rồi sao?
Triển Chiêu theo khói đặc đi đến hậu viện, đá văng phòng lớn, quả nhiên thấy vết máu loang lổ, một nam một nữ bị giết thê thảm, ngổn ngang đầy đất. Triển Chiêu vội sang các gian phòng còn lại, vừa nhìn liền kinh hãi: Mấy trăm mạng người trên dưới Mạnh phủ đều bị giết người diệt khẩu, không còn một ai!
Đúng lúc này, chợt phía sau vang lên tiếng xé gió, Triển Chiêu rùng mình, lập tức rút kiếm xoay người cản lại, ‘keng’ một tiếng hai kiếm chạm nhau, kiếm của Triển Chiêu chấn động, cổ tay run run.
Kiếm khí thật hung hãn! Còn chưa kịp thấy rõ người nọ là ai, kiếm đã liên tiếp đâm tới, như gió táp mưa rào sấm sét vang dội, chiêu chiêu sát khí đâm tới tử huyệt, bức Triển Chiêu phải lui ra đến cây cột ngoài hành lang. Đến khi Triển Chiêu không thể lui thêm được nữa, kiếm đã như hàn băng phi tuyết đâm thẳng mặt!
Triển Chiêu nghiêng đầu tránh đi, kiếm kia liền đâm thẳng vào cây cột sau lưng, ‘xoạt’ một tiếng, thân kiếm chui vào cây cột đến bảy phần.
Triển Chiêu một chiêu bắt lấy cánh tay cầm kiếm của người nọ, đồng thời Cự Khuyết đâm tới, lập tức chuyển thủ thành công, nghịch chuyển thế cục, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ người nọ.
Lúc này Triển Chiêu cuối cùng cũng có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, tức khắc sửng sốt vô cùng.
Người nọ mi dài mắt phượng mặt như quan ngọc, toàn thân tuấn tú lại đầy sát khí – Bạch Ngọc Đường!
“Bạch huynh, huynh…”
“Triển Chiêu! Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi dám gạt Bạch gia gia!” Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, “Quả nhiên không thể tin con mèo bệnh ngươi được, đầy đầu âm mưu, bụng chật ý xấu!”
Thì ra chạng vạng tối hôm qua Bạch Ngọc Đường lén lấy phong thư chưởng quầy đưa cho Triển Chiêu từ trong ngực y ra, xem rốt cuộc Triển Chiêu đang có âm mưu quỷ quái gì. Trong phong thư viết: Giờ Hợi đêm nay, đền thờ, chờ người đại giá quang lâm. Vì vậy hắn liền nhân lúc Triển Chiêu chưa tỉnh đi ra ngoài trước, canh ở đền thờ, chờ hoàng tước bắt ve.
Bạch Ngọc Đường là người thông minh, nhưng sự thông minh của hắn sau khi gặp phải Ngự Miêu xảo trá liền trở thành ngu ngốc rồi. Hắn nào ngờ được, Triển Chiêu đã sớm đoán được hắn sẽ nhất định không chịu từ bỏ, vì vậy trước khi về phòng đã xé phong thư Tề Phong Đình đưa tới, làm giả một phong thư khác, tương kế tựu kế dụ Bạch Ngọc Đường rời đi. Chuột bạch đáng thương bị người lừa, đợi ở đền thờ liền hai canh giờ.
“Bạch huynh…” Triển Chiêu thở dài, “Hiện tại sự tình nguy cấp, có thể tạm thời gác chuyện này lại, đợi…?” Lời còn chưa dứt, một hòn ngói trên mái không chịu được lửa đốt, mang theo lửa cháy hừng hực rơi thẳng xuống đầu Triển Chiêu!
Bạch Ngọc Đường cả kinh, tay dùng sức, rút Họa Ảnh từ trong cột ra, đồng thời tay trái túm lấy đai lưng của Triển Chiêu, thân thể ngả mạnh ra sau, kéo Triển Chiêu ngã xuống mới tránh được hòn ngói kia. Lấy lại tinh thần, Bạch Ngọc Đường mới phát hiện, Triển Chiêu đang nằm trên người hắn, đầu vùi bên cổ hắn, mà tay trái hắn vẫn ôm chặt eo y.
Bạch Ngọc Đường mặt đỏ tai nóng, đẩy Triển Chiêu ra, bật người dậy, vỗ vỗ y phục trên người, lẩm bẩm: “Thật xúi quẩy!” Nhưng không dám nhìn thẳng Triển Chiêu, chỉ nhìn loạn bốn phía.
Lúc này mới phát hiện, lửa trong Mạnh phủ càng cháy càng mạnh, ngọn lửa đã bốc cao đến hơn trượng, xà ngang phía trên đã cháy đen, sắp không chống đỡ nổi lửa, tây sương đã có phòng sụp xuống, bốn phía đều là tiếng gió hòa cùng tiếng lửa ngùn ngụt.
“Bạch huynh!” Triển Chiêu gọi hắn, “Lửa cháy lớn, chúng ta nên mau chóng rời khỏi nơi này!”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn y: “Cần ngươi phải nhắc sao?” Vừa dứt lời liền lao ra khỏi hậu viện, đi tới tiền viện, Triển Chiêu cũng lập tức đuổi theo. Dọc đường thỉnh thoảng có một khối gỗ từ trên cao rơi xuống bên cạnh, hai người vội vàng tránh đi, ra đến tiền viện liền tung người nhảy ra tường cao.
Hai người vừa nhảy ra bên ngoài, liền nghe thấy tiếng hô ra lệnh, một đám quan binh từ bốn phía lao tới, vây chặt hai người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc, không rõ nguyên do. Tiếp sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa, một đội nhân mã chạy tới, quan viên đi đầu cưỡi một con ngựa cao to. Đến gần hai người, hắn ghìm ngựa lại, quét mắt qua hai người Triển Bạch, lạnh lùng nói: “Hai tên này nhân lúc trời tối phóng hỏa giết người, tội ác tày trời, bắt lại giải về huyện nha cho ta!”
Quan binh tuân lệnh, vung đao trong tay định tiến tới, lại bị một tiếng quát làm cho dừng lại: “Khoan đã!”
Người vừa quát chính là Triển Chiêu! Y nhìn người ra lệnh: “Xin hỏi đại nhân, chúng ta phạm tội gì? Tại sao ngài lại khẳng định chúng ta nhân lúc trời tối phóng hỏa giết người? Chứng cớ ở đâu?”
“Chứng cớ?” Quan viên cười lạnh, “Dân chúng bên ngoài đều nhìn thấy từ lúc lửa cháy, Mạnh phủ không người ra vào, chỉ thấy hai ngươi lén la lén lút từ trong phủ đi ra. Mọi người đều rõ như ban ngày, lẽ nào chứng cớ này còn chưa đủ?” Nói xong hắn vung tay lên: “Bắt lại!”
Quan viên vừa dứt lời, đột nhiên một luồng khí phá không đánh thẳng tới hắn. Mọi người chỉ nghe thấy ‘bốp’ một tiếng, quan viên kia đã ngã từ trên ngựa xuống.
“Đại nhân!” Đám người còn lại sợ hãi, vội vây quanh quan viên, thấy sắc mặt quan viên xám ngoét, trên thái dương bên phải có một lỗ thủng đầy máu, hơi thở đã tắt.
Bạch Ngọc Đường vẩy vẩy ngón tay, đưa đến bên miệng thổi một hơi : “Hừ, lãng phí một viên đá của ta.”
“Điêu dân to gan!” Chợt có người gầm lên, quan binh đồng loạt xông tới, binh khí nhắm thẳng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cười lạnh, tay phải vừa nhấc, vút vút ba tiếng, ba người đã ngã xuống. Đám người còn lại hoảng sợ, đứng sững lại, không dám tiến lên nữa.
Một người vươn tay túm lấy vai Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường dừng lại, đối diện với đôi mắt đầy tức giận của Triển Chiêu.
“Bạch Ngọc Đường! Giết hại mệnh quan triều đình, ngươi đáng tội gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, con ngươi sáng trong như bốc hỏa, hỏa từ kinh ngạc đến phẫn nộ rồi khinh bỉ.
“Đáng tội gì? Hỏi rất hay!” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, hất tay Triển Chiêu ra, một quyền đánh tới. Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường thay đổi nhanh chóng như vậy, không kịp tránh đi, ngực liền trúng một quyền của hắn, lảo đảo lui về phía sau.
“Triển Chiêu! Hay cho tên cẩu quan nhà ngươi, tên nô tài cho quan phủ! Mắt ngươi mù rồi sao? Ngươi không phân biệt được phải trái trắng đen hả? Rõ ràng đám người kia làm trái pháp luật, vu oan giá họa, tìm bừa một người dân vô tội gán cho một tội danh, cố ý hãm hại ta và ngươi. Gia gia một chiêu trí mạng, cho hắn chết được thoải mái, coi như có lòng tốt, ngươi lại không biết tốt xấu, cả gan hỏi ta đáng bị tội gì?” Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, siết chặt cổ áo Triển Chiêu, “Nếu nói ta có tội, vậy ta hỏi ngươi, đám người này rõ ràng nhìn thấy cả tòa nhà bị cháy, người trong nhà bị lửa vây lấy, vì sao lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ lo ôm cây đợi thỏ, bắt người phóng hỏa? Thân là mệnh quan triều đình, ăn bổng lộc của triều đình, lại giả uy nghiêm Thiên tử, mặc cho dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng gào thét cầu xin, khoanh tay đứng nhìn, đây chẳng phải là biết pháp còn cố tình phạm pháp? Bọn chúng đáng bị tội gì?”
Triển Chiêu nhất thời nghẹn họng. Bạch Ngọc Đường nhổ một ngụm nước bọt, ném y xuống, xoay người quát đám quan binh kia: “Cút về nói với tên cẩu quan của các ngươi! Gia gia đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường! Giết bốn thuộc hạ của hắn chính là giết gà dọa khỉ, nói hắn từ nay về sau nhớ lấy bốn chữ: Vì dân chấp pháp! Nếu không, coi chừng cái đầu của hắn!”
Đám quan binh bị khí thế hung ác của Bạch Ngọc Đường dọa tới phát run, khiêng thi thể cuống cuồng chạy, dân chúng vây xem lúc này có người vỗ tay kêu hay, khen ngợi khí phách hiệp sĩ của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn thẳng Triển Chiêu, ánh mắt thản nhiên. Hắn hếch cằm: “Triển Chiêu, ngươi định thế nào? Bắt Bạch gia gia mang tới quan phủ sao?”
Triển Chiêu nhìn người trước mặt khí khái quả quyết, lại ngoan cố không hề hay biết mình vừa phạm tội. Triển Chiêu thở dài, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sáng trong: “Bạch Ngọc Đường, không phải ta định bắt ngươi thế nào, mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dù là người nào vi phạm pháp luật, Triển Chiêu đều truy cứu trách nhiệm, bắt giữ theo luật! Hiện tại ta phụng Hoàng mệnh, bắt ngươi về kinh, tất cả tội ngươi phạm phải, chờ về đến Khai Phong phủ, Bao đại nhân thăng đường thẩm tra sẽ đưa ra phán quyết!”
“Khai Phong phủ?” Bạch Ngọc Đường giễu cợt, “Gia gia ta giết nhiều người như vậy, phạm phải nhiều tội ác như vậy, chỉ kể mấy chuyện ra đã không thoát khỏi một chữ tử. Dù sao cũng chết, thêm một tội hay bớt một tội có gì khác nhau? Huống chi…” Hắn quét mắt nhìn đầu phố, lạnh lùng nói tiếp: “Chúng ta có thể trở về hang ổ của ngươi được hay không còn chưa biết được.”
Triển Chiêu cũng thấy, phía đầu phố có đến mấy chục cây đuốc, một đội nhân mã lớn đang hùng hổ kéo đến, ánh lửa nối dài. Đến khi đội nhân mã đi tới, trong ba tầng ngoài ba tầng vây chặt hai người Triển Bạch. Người đi đầu áo xám mũ cao, ngọn lửa đỏ bừng chiếu sáng một khuôn mặt anh tuấn đường nét sắc sảo.
Người nọ nhìn hai người Triển Bạch, trông thấy Triển Chiêu liền không giấu được kinh ngạc trong mắt, quay đầu hỏi thuộc hạ: “Có đúng là hai người này phóng hỏa giết người, chống lệnh, giết chết Vương Bộ đầu cùng ba nha dịch?”
Có tiếng người đáp: “Hồi bẩm đại nhân, đúng là hai người bọn hắn!”
Người nọ nghe vậy cau chặt lông mày, im lặng một lúc lâu mới xuống ngựa, đi đến trước mặt Triển Chiêu, cung kính vạch vạt áo, quỳ xuống hành lễ: “Ty chức Tổng Bộ Đầu Tùng Giang phủ Hoắc Thiếu Ân, bái kiến Triển đại nhân!”
Triển Chiêu không ngờ người này lại biết thân phận của mình, thấy hắn hành lễ lớn như vậy, vội vươn tay nâng dậy: “Hoắc Bộ đầu đa lễ, mau mau đứng dậy!”
Hoắc Thiếu Ân đứng dậy nhìn Triển Chiêu, đầy mặt mừng rỡ: “Không biết Triển đại nhân còn nhớ ty chức không? Năm đó ty chức gặp nạn ở Trần Châu, may nhờ đại nhân ra tay tương trợ!”
Triển Chiêu thận trọng quan sát dung mạo Hoắc Thiếu Ân, lúc này mới nhớ ra, người này chính là vị thư sinh gặp nạn ở Trần Châu năm năm trước mình có duyên cứu giúp. Gặp lại người quen cũ, Triển Chiêu không khỏi có chút vui mừng, cười nói: “Hóa ra là Hoắc huynh đệ năm đó! Lâu không gặp, suýt chút nữa không nhận ra huynh đệ rồi.” Nói xong Triển Chiêu nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Ta thật không ngờ huynh đệ lại xếp bút tòng quân, lên đến chức Tổng Bộ đầu rồi.”
Hoắc Thiếu Ân cười: “Nói ra rất dài dòng… Triển đại nhân, gần đây ty chức nghe được ngài nhận lệnh đến Tùng Giang truy bắt Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, sao hôm nay lại ở Thịnh Trạch?” Vừa dứt lời, Hoắc Thiếu Ân liền nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh, quay đầu nhìn sang, thấy một người áo trắng như tuyết đang ôm kiếm mà đứng.
“Vị này là…?”
“Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!” Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt khinh thường, “Muốn bắt ta? Mèo thối này chưa đủ bản lĩnh!”
“Bạch Ngọc Đường?” Hoắc Thiếu Ân nghe vậy chấn động, lập tức trầm mặt, nắm chặt chuôi đao, quát hỏi: “Ngươi chính là kẻ đã giết Vương Bộ đầu và ba nha dịch của huyện nha?”
“Chính là Bạch gia gia của ngươi, ngươi định làm gì?”
“To gan!” ‘Xoẹt’ một tiếng, Hoắc Thiếu Ân rút đao ra: “Bạch Ngọc Đường, ngươi giết hại mệnh quan triều đình, lại giết tới bốn người, dựa theo pháp luật Đại Tống, đã đáng tội chết, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi về quy án!”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt cười lạnh, mặt như băng: “Phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã!”
Lời vừa dứt, bốn phía đã vang lên tiếng binh khí, toàn bộ nha dịch đã rút đao kiếm ra, hàn quang nhắm thẳng Bạch Ngọc Đường.
Thấy hai bên sắp đánh nhau, Triển Chiêu vội đè tay phải cầm kiếm của Bạch Ngọc Đường lại, phẫn nộ quát: “Bạch Ngọc Đường! Nếu tối nay ngươi còn dám lạm sát người vô tội, đừng trách Triển mỗ không niệm tình!”
“Tình?” Bạch Ngọc Đường nhìn y giễu cợt, “Ta và ngươi có ‘tình’ khi nào?”
Triển Chiêu nghe vậy chợt cứng người. Bạch Ngọc Đường cười ha hả, vận nội lực hất bàn tay đang đè tay mình của Triển Chiêu ra, ném Họa Ảnh trong tay đi, Họa Ảnh bay trên không trung thành một hình cung, cuối cùng rơi xuống tay Hoắc Thiếu Ân.
“Muốn bắt cứ bắt, Bạch gia gia không muốn nhiều lời với ngươi.” Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo hếch cằm, “Tùng Giang phủ hay Khai Phong phủ khác gì nhau, chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi!”
Hoắc Thiếu Ân nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt có vài phần kính nể, hắn vung tay lên, mấy nha dịch liền xông tới trói chặt Bạch Ngọc Đường lại. Có mấy người định trói Triển Chiêu, Hoắc Thiếu Ân thấy vậy lớn tiếng quát: “To gan! Các ngươi có biết vị này là ai không hả? Đây chính là Khai Phong phủ ngự tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ, ‘Ngự Miêu’ được đương kim Thánh Thượng ngự phong, Triển Chiêu Triển đại nhân! Các ngươi dám bất kính?”
Bạch Ngọc Đường cười lớn nói: “Đúng thế đúng thế, y là quan Tứ Phẩm, mặc lên một lớp áo quan, dù làm gì cũng không thể là hung thủ giết người được.”
Triển Chiêu nghe vậy sắc mặt trở nên tái nhợt, ngón tay khẽ run.
Một nha dịch nhỏ giọng nói: “Hoắc Bộ đầu, vị Triển… đại nhân này cũng cùng Bạch Ngọc Đường nhảy từ trong Mạnh phủ ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Lúc Bạch Ngọc Đường giết Vương Bộ đầu, y chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề ra tay ngăn cản.”
Hoắc Thiếu Ân trừng mắt nhìn nha dịch, đang định mắng thì bị Triển Chiêu ngăn lại.
Triển Chiêu nói: “Hoắc huynh đệ, tiểu huynh đệ kia nói rất có lý, Triển mỗ và Bạch Ngọc Đường đúng là nghi phạm lớn nhất. Luật pháp công chính vô tư, Bạch Ngọc Đường bị trói, sao lại không trói Triển mỗ? Triển mỗ tự nguyện chịu trói, cùng Hoắc huynh đệ về Tùng Giang phủ. Gặp mặt Tri phủ Đại nhân, Triển mỗ sẽ nói đầu đuôi ngọn ngành cho mọi người được rõ, rửa sạch nghi ngờ về ta và Bạch Ngọc Đường.”
Hoắc Thiếu Ân nhíu mày do dự một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Triển đại nhân, nếu đã vậy, thứ cho ty chức mạo phạm!”
Triển Chiêu lại nói: “Hoắc huynh đệ, Triển mỗ có một chuyện muốn nhờ.”
“Có chuyện gì, Triển đại nhân mời nói.”
Triển Chiêu ghé sát tai Hoắc Thiếu Ân, nói khẽ: “Làm phiền Hoắc huynh đệ thay ta đi tới căn phòng sườn đông sát tường trên lầu hai của quán trọ Hằng Phúc, bí mật sắp xếp cho người trong phòng một chỗ an toàn gần phủ nha Tùng Giang. Việc này hệ trọng, kính xin Hoắc huynh đệ đích thân đi.”
Hoắc Thiếu Ân lập tức nhận lời: “Chỉ cần là Triển đại nhân căn dặn, ty chức dù nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ! Mong Triển đại nhân yên tâm.” Dứt lời Hoắc Thiếu Ân vung tay lên, sai người trói Triển Chiêu lại. Nha dịch đưa hai người Triển Bạch lên xe chở phạm nhân, Hoắc Thiếu Ân leo lên ngựa, chợt Bạch Ngọc Đường lên tiếng gọi hắn: “Họ Hoắc, cẩn thận một chút, thanh kiếm kia là bảo bối của gia gia đấy. Ta cảnh cáo ngươi, nếu thanh kiếm bị làm sao, ta sẽ lấy đầu người để đền!”
Hoắc Thiếu Ân vỗ vỗ Họa Ảnh trong ngực, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi yên tâm, kiếm này ta nhất định thay ngươi bảo quản, nếu ngươi bị phán tội chết, ta sẽ trả kiếm cho người nhà của ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Đa tạ!”
Hoắc Thiếu Ân hạ lệnh cho nha dịch đi trước, bản thân thì thúc vào bụng ngựa, phóng tới quán trọ Hằng Phúc.
**
Một đội nhân mã rầm rộ ra khỏi Thịnh Trạch, đi thẳng đến Tùng Giang phủ.
Hai người Triển Bạch ngồi đối mặt nhau trong xe chở phạm nhân nhỏ hẹp, đường xá gập ghềnh, thân xe không ngừng lắc lư.
Triển Chiêu tâm sự rối bời, vốn đã nghi kỵ nỗi bất hạnh diệt môn của Mạnh phủ, lại thêm lo lắng cho Bạch Ngọc Đường. Y nhìn sang đối diện, Bạch Ngọc Đường đang nhàn hạ nhắm mắt ngủ.
Ngay cả nhìn y cũng không muốn sao?
Triển Chiêu cười khổ, lên tiếng gọi: “Bạch huynh!”
Mí mắt Bạch Ngọc Đường giật giật, không có phản ứng.
“Bạch huynh!” Triển Chiêu lại gọi, Bạch Ngọc Đường vẫn không có phản ứng. Triển Chiêu nghi hoặc: Lẽ nào là ngủ thật? Chỉ sợ là không muốn đáp lời mình.
“Bạch huynh?” Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ đầu gối cong lên của Bạch Ngọc Đường, ‘bốp’ một tiếng, tay bị Bạch Ngọc Đường đánh ra.
“Ít chạm chân mèo của ngươi lên người ta, ngươi không ghét nhưng ta thì ngại bẩn!” Bạch Ngọc Đường mở mắt, con ngươi đen láy xinh đẹp lóe lửa, hiển nhiên cơn giận chưa tiêu.
Trái tim Triển Chiêu nhói lên, thu tay về, đầu ngón tay phát đau, giống như y vừa chạm vào không phải là da thịt người mà là lửa vậy.
Hít một hơi, buộc mình nhìn thẳng đôi mắt sắc bén kia, “Bạch huynh, chẳng lẽ huynh không cảm thấy hành động của mình quá lỗ mãng, quá cực đoan sao?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn y: “Cẩm Mao Thử trên giang hồ có danh tiếng thế nào, bản thân ta biết. Cay nghiệt ngoan độc, tàn nhẫn vô tình, người người khiếp sợ, nhưng như thế thì sao? Ta giết người, là bởi vì bọn chúng đáng chết! Đám quan cao đó vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, làm mưa làm gió bóc lột dân chúng, chẳng lẽ không đáng chết? Thân là người chấp pháp xử án lại không biết đúng sai, không phân tốt xấu, cáo mượn oai hùm, ăn hối lộ, vi phạm pháp luật, dung túng thuộc hạ, chẳng lẽ không đáng chết? Ngươi nhìn xem, trên đời này có bao nhiêu oan tình không được giải, có bao nhiêu tiếng kêu than không được nghe? Những người làm quan như các ngươi chớp mắt liền biến thành Huyết Trích Tử, Ngân Bồn Tử, trong mắt chỉ có bản thân, đâu còn chứa được dân chúng thiên hạ! Tựa như tên bộ đầu bắt người chó má kia, không có bằng chứng đã dám khẳng định ta và ngươi phóng hỏa giết người, con mắt nào của hắn nhìn thấy? Nực cười! Loại người đó không chết, còn kẻ nào đáng chết? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng người tốt mệnh không dài, tai họa do trời hay sao?”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường sắc bén như đao đâm tới Triển Chiêu, chỉ chờ nhìn thấy dáng vẻ dao động hổ thẹn của y, không ngờ vẻ mặt Triển Chiêu vẫn thản nhiên như thường, hai con ngươi trong suốt như nước.
Triển Chiêu hỏi hắn: “Bạch Ngọc Đường, huynh có từng nghĩ tới, một cái mạng đáng giá bao nhiêu chưa?”