[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ được đăng duy nhất trên trang: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/
Vui lòng không REUP!
Chương 67
Lúc Du Lượng đã dẫn tới tiếng xôn xao không hề nhỏ.
“A Quang!” Đặng Kha Bình ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên vẫy tay với người ở cửa, “Tới đây!”
Thời Quang nháy mắt, giơ ngón cái lên với anh. Du Lượng theo cậu đi vào, nhìn quanh một hồi, rồi tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Không có gì, lấy khay đi.” Thời Quang chỉ chiếc xe đẩy bên cạnh cậu, trên xe đang đặt sẵn hai chồng khay ăn inox đã được rửa sạch sẽ.
Du Lượng gật đầu, lấy hai khay, đưa cho Thời Quang một khay.
Sáng sớm hôm nay trời mưa. Mưa giao mùa xuân hạ không lạnh, chỉ có điều mưa liên tục không ngớt, đến gần giữa trưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bầu trời cũng tăm tối.
Hơn mười một rưỡi, trong căn tin khá đông người. Đây là lần đầu tiên Du Lượng đến căn tin của Viện cờ, Thời Quang cũng ngại kéo cậu đi tìm chỗ ngồi, may mà bàn của Đặng Kha Bình còn chỗ, cậu túm góc áo của Du Lượng, kéo người tới chỗ kia.
“Sao? Lần đầu đến đây đúng không?” Thời Quang múc một thìa canh rau, thổi mấy cái, vừa ăn vừa hỏi.
“Không phải.” Du Lượng suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Lúc nhỏ tôi đã theo ba tới.”
“Ôi!” Cậu vừa nói ra, Thời Quang lại chợt nhớ tới một chuyện. Cậu hạ thìa xuống, rướn cổ nhìn lên phía trước, nhìn hồi lâu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, lão Du không tới.”
“Cậu gọi ba tôi là gì?” Bàn tay cầm đũa của Du Lượng khựng lại. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy xưng hô này, đối tượng còn là ba của cậu, cảm giác này có chút kỳ lạ.
“Hả?” Thời Quang mở trừng hai mắt, “À, là lão Du.”
“Lão Du?” Hai mắt Du Lượng hơi mở to hơn.
“Chúng tôi đều gọi thầy ấy như vậy.” Thời Quang vội vàng giải thích, thuận tay chỉ sang Đặng Kha Bình.
Trên mặt Du Lượng lộ vẻ kinh ngạc. Ánh đèn chân không từ trên trần căn tin chiếu xuống những đường hình cung trên mũi cậu: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác gọi ba như vậy.” Cậu nói, sau đó nói tiếp bằng giọng điệu dò hỏi: “Các cậu có thích ba tôi không?”
“Chuyện này…” Thời Quang kéo tóc, cúi đầu hăng hái chiến đấu với món thịt gà trong khay của mình. Cậu nói: “Không ghét.”
Từ ‘không ghét’ này cùng lắm chỉ thể hiện ý nghĩa trung tính.
Thời Quang lén liếc Du Lượng. Cậu suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ba cậu có chút nghiêm khắc. Ừm…” Cậu nhìn quanh, phát hiện không có người quen nào khác ngoài Đặng Kha Bình mới thu hồi tầm mắt. “Tôi cảm thấy thầy ấy không quá đáng sợ.” Cậu nói, đây hoàn toàn là lời thật lòng của cậu, “Nhưng lại rất khó khiến người khác cảm thấy thân thiết.”
Du Lượng nhẹ gật đầu. Tóc của cậu bị nước mưa làm cho hơi ẩm, tóc mái và tóc mai đều dán trên thái dương. Lúc này cậu ngồi trong căn tin ăn cơm, cả người toát ra dáng vẻ trầm tĩnh hoàn toàn không hợp với nơi này.
Thời Quang cũng yên lặng ăn cơm, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói thêm: “Ngày mai có thể lão Du sẽ tới.”
Quả nhiên, Du Lượng nghe xong liền khựng lại.
“Ba tôi nói thế à?” Cậu hỏi.
“Ừ… Đúng hơn là nói từ đầu tuần, nói xong liền rời đi. Nhìn thái độ của thầy ấy, cũng không biết là có đến hay không.” Thời Quang nói. Cậu gãi đầu, lộ ra vẻ lo lắng, “Thật là áp lực như núi.”
Du Lượng mỉm cười, cậu nói: “Cậu càng lo lắng, áp lực sẽ càng lớn.”
“Thi đấu thì tôi không vấn đề.” Thời Quang nhìn rau trong bát canh, trông thấy hình ảnh phản chiếu đen sì của bản thân trong đó, “Thầy ấy tới, có lẽ tôi sẽ cảm thấy căng thẳng hơn.”
Ánh mắt Du Lượng hơi trầm xuống, cậu mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi là người phải căng thẳng mới đúng.”
Cậu rất ít khi nói như vậy. Thời Quang ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu, lập tức hiểu ra cậu đang ám chỉ chuyện gì. “Cậu chớ nói vậy.” Thời Quang nhấc đùi phải của mình lên, rất không có hình tượng mà gác lên đầu gối trái, “Nói không chừng ba của cậu cũng thấy có lỗi với cậu. Nhìn cậu bây giờ, tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói.” Cậu hả hê gật gù, ra vẻ bí hiểm.
Du Lượng nhíu mày: “Câu gì?”
“Còn câu gì nữa? ‘Thanh quan khó quản việc nhà’!” Thời Quang nói, “Hai ba con cậu thật thú vị. Thầy Du lấy phương pháp dạy cậu và anh Tự để huấn luyện chúng tôi, nhưng lại chưa từng chủ động gọi điện cho cậu hay anh Tự [lúc cậu nói đến ‘chủ động gọi điện’, Du Lượng không nhịn cười được mà bật cười]. Cậu cũng vậy. Trong khách sạn ở Seoul hồi cúp Bắc Đẩu, cậu đã nói với tôi những gì. Kết quả cậu vẫn không gọi điện thoại cho thầy ấy.”
“Không phải là không gọi điện thoại.” Du Lượng nghiêm túc nói, “Tôi…” Cậu nhíu mày, “Sau này tôi sẽ nói rõ ràng trước mặt ba.”
Trong giọng điệu của cậu ấy mang theo sự bướng bỉnh.
“Hả? Cũng được.” Thời Quang nhăn mặt, “Đây là việc nhà của cậu, tôi chỉ có thể ủng hộ cậu về mặt tinh thần.”
Cậu múc một thìa canh, khẽ lắc qua lại, “Ba cậu chắc chắn sẽ không để bụng. Nói không chừng… Nói không chừng ông ấy đã quên hết những lời cậu nói với ông ấy khi đó rồi, cũng không coi chuyện đó quan trọng.” Cậu nói, “Cậu cũng đừng suy nghĩ phức tạp quá, cứ làm bừa đi là được.”
“Tôi sẽ không xin lỗi ba.” Du Lượng ngắt lời cậu, “Tôi không hối hận.”
Bàn tay cầm thìa của Thời Quang run lên, “Hả? Gì cơ?” Suýt chút nữa cậu cho rằng mình nghe nhầm, “Cậu đừng nghĩ vậy.” Cậu nhẹ giọng nói, “Lão Du không phải người không phân rõ phải trái.”
“Tôi hiểu lầm ba, đây là lỗi của tôi. Tôi nghĩ rất nhiều, làm cũng đã làm rồi, xin lỗi cũng không có ích gì cả. Không cần biết ba tôi đã quên hay chưa …” Du Lượng nói, “Tôi đều cần chấm dứt chuyện này. Thời Quang…” Cậu nhìn đối diện, “Chuyện này rất quan trọng, bởi vì nó làm tôi trăn trở rất lâu.”
Cậu nói rất nghiêm túc, giọng điệu gần như là đã quyết định, “Những lời cậu nói khi đó không sai.” Cậu nói, “Trước khi biết cậu, ba là toàn bộ động lực đánh cờ của tôi. Sau này, tôi nhất định sẽ đánh bại ba. Nhưng tôi không thể nào chỉ coi ba là đối thủ. Giống như cậu nói, trong lòng tôi vẫn luôn hy vọng được ba thừa nhận, không chỉ xứng đáng là đối thủ.”
Thời Quang hoang mang nhìn cậu thật lâu. Cậu có thể cảm nhận được đây là chấp niệm này của Du Lượng, là chấp niệm cậu ấy chôn thật sâu. Cậu rất khó nhìn thấy rõ hoàn toàn, bởi vì đó là bí mật của Du Lượng.
Ai cũng có bí mật, bản thân cậu cũng có.
Bởi vì muốn bảo vệ bí mật của mình, con người dần học cách kháng cự.
Du Lượng siết chặt nắm tay, cảm giác căng cứng từ mu bàn tay lan lên cẳng tay cậu.
Cậu đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, một ngày nào đó cậu sẽ thắng ba trên bàn cờ. Đây là việc cậu nhất định phải hoàn thành, từ lần cãi vã với ba vào đêm đó ở Busan đến nay, cậu vẫn luôn đặt việc này ở vị trí cao nhất. Nó là một cánh cửa mà cậu tự dựng lên cho mình, yêu cầu bản thân phải bước qua. Bởi vì nếu không bước qua, cậu sẽ không bao giờ có thể ngang hàng trò chuyện cùng ba được.
Đối với mọi chuyện trên đời, Du Lượng đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của riêng mình. Quy tắc rất quan trọng, quan trọng nhất, với tất cả mọi việc.
Nhưng khi ở Seoul, An Tae Sun chuyển lời mời của Lee Hyuk Chang tới cậu bằng giọng điệu khách quan của người ngoài cuộc. Trong chuyện này, đương nhiên anh ta là người ngoài cuộc, ngay cả Thời Quang cũng không thể chạm tới bí mật ở sâu trong lòng cậu. Nhớ lại những lời mình đã nói với ba trong đêm đó, trong lòng Du Lượng cuồn cuộn nỗi áy náy và xấu hổ. Chúng ào tới ồ ạt, khiến cậu nhất thời khó nhận ra cảm xúc nào mạnh hơn. Đến mấy ngày sau khi cúp Bắc Đẩu kết thúc, cậu mới dần dần hiểu: khi đó bản thân cảm thấy khó xử không phải bởi vì cậu hối hận, mà bởi vì cậu phát hiện quy tắc mà mình rất coi trọng hoàn toàn không hề tồn tại trong mắt ba, thậm chí giống như lời Thời Quang, ‘không coi chuyện đó quan trọng’.
Ba hoàn toàn không để ý, ba chỉ làm chuyện ba coi là đúng, hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm hiểu suy nghĩ của cậu. Ba cảm thấy không cần thiết. Không phải vì ba hờ hững. Du Lượng đã quá quen với cảm giác này. Hơn mười năm trước, khi cậu đánh cờ với ba lần đầu tiên, cảm giác này đã nảy sinh trong lòng cậu. Chín năm trước, khi cùng Thời Quang lúc nhỏ đánh cờ ở Hắc Bạch Vấn, cảm giác này cũng xuất hiện.
Ba chỉ ở trên cao nhìn xuống cậu, quan sát cậu. Mà cậu phải ngẩng cao đầu mới nhìn thấy ba. Khoảng cách đó nhắc nhở cậu: mình là đối tượng bị quan sát, tất cả những gì mình làm đều bị người ta đánh giá. Hơn nữa chỉ có mình cậu để ý, còn người kia thì không.
Cậu thấy bản thân như vậy thật quá kém cỏi.
Nếu như có thể quay lại thời gian, Du Lượng vẫn hy vọng đêm đó Thời Quang không về phòng.
“Dù vậy, trận đấu vào buổi chiều và ngày mai…” Thời Quang thu dọn bát đũa, đứng dậy, “Tôi sẽ không thua cậu đâu.”
Lời của cậu làm Du Lượng hoàn hồn. Cậu ngẩng đầu nhìn Thời Quang, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng: “Vậy thì tới đi.”
Ván cờ thứ hai của cúp Kỳ Vương diễn ra vào hai rưỡi chiều. Khoảng một giờ, trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp gõ lên cửa sổ. Thời Quang day mũi, thấy Du Lượng ngồi đối diện mình.
Cậu vô thức nuốt nước miếng.
Cậu đã thắng một ván, nếu như có thể thắng được ván này, thì cậu sẽ có cơ hội tham gia cúp Tân Nhân Vương Trung – Hàn. Trọng tài và thư ký trận đấu lần lượt đi vào, cậu gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
Trong trường quay, Phương Tự và Bạch Xuyên cũng đã ai vào chỗ người nấy. Lúc hình ảnh chuyển đến phòng cờ U Huyền, Phương Tự hài hước nói: “Nếu hôm nay không có kết quả, ván đấu ngày mai sẽ là cuộc chiến núi Thiên Vương rồi.”
Bạch Xuyên trực tiếp tiếp lời, anh nói: “Ván cờ đầu tiên đối kháng khá kịch liệt. Đối với kỳ thủ như Du Lượng, rất hiếm khi phải đánh trên một ván.”
Phương Tự gật đầu: “Bình thường cậu ấy sẽ không bỏ cướp. Đánh trên một ván… cũng là không còn cách nào. Ở giai đoạn sau của ván cờ vẫn đánh rất sắc bén, có thể nói là rất hiếm có.”
“Đúng vậy.” Bạch Xuyên bày tỏ sự khen ngợi, nói, “Kỳ thủ bình thường sau khi bị tổn thất nặng nề như vậy rất khó lấy lại bình tĩnh trong thời gian ngắn…”
“Đúng vậy.” Phương Tự tán dương, “Cậu ấy lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hoặc có thể nói là cậu ấy không bị ảnh hưởng quá lớn, lập tức lao vào một vòng chiến mới. Tố chất tâm lý rất vững vàng.”
Đoán cờ kết thúc, Thời Quang chấp quân đen đi trước.
Bạch Xuyên chăm chú nhìn màn hình trực tiếp, bày cờ lên bảng từ. Bày xong, anh nhìn bàn cờ, cười nói: “Cậu có phát hiện ra không, cách đánh cờ của hai người bọn họ thật ra có một điểm rất giống nhau.”
Phương Tự quan sát bàn cờ, không bao lâu, anh cũng cười: “Rất phục cổ.”
Anh vươn ngón tay chỉ bàn cờ, “Thật ra cách đánh cờ của Thời Quang phục cổ hơn, cậu rất thích dùng Bay xa treo góc đến chiến góc, cách đánh này hiện nay đã không thấy nhiều, cho nên có người nói cách đánh cờ của cậu ấy rất lạ. Thật ra cách đánh của cậu ấy không hề lạ, mà đây chỉ là cách đánh ưa thích của cá nhân kỳ thủ mà thôi. Cách đánh của Du Lượng cũng khá phục cổ, nếu như so sánh với cách đánh thông thường ngày nay.” Anh ‘cạch’ một tiếng, hạ quân cờ xuống bàn cờ, “Anh xem ở vị trí này, treo góc, bay gần. Thật ra cách đánh của cậu ấy rất giống cách đánh lưu hành ở những năm 80, 90…”
Bạch Xuyên xoa cằm nói: “Có lẽ là… những năm 90.”
“Đúng vậy.” Phương Tự đáp.
Trước mắt anh như hiện ra hình ảnh của cúp Thu Lan được xem trên tivi trong Viện cờ lúc nhỏ. Đó chính là giai đoạn làm thay đổi kỳ đàn, khi kỳ thủ Hàn Quốc vinh quang đi đầu phá vỡ thời đại của ‘sáu siêu kỳ thủ[1]’. Trong suốt cả thập niên 90 cũng chỉ có một người sừng sững trong hào quang của ‘siêu kỳ thủ’.
Người đó chính là thầy của anh, ba của Du Lượng, Cửu đẳng Du Hiểu Dương. Ở cúp Thu Lan năm 1993, thầy chấp quân trắng thắng trung bàn Cửu đẳng Lee Hyuk Chang, người được mệnh danh là ‘mặt trời ban trưa’ của giới cờ vây Hàn Quốc lúc bấy giờ.
Phương Tự vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó trong giới cờ vây ba nước Trung Nhật Hàn, có thể thắng Lee Hyuk Chang là một điều vô cùng phi thường. Trước năm 1993, thầy của anh chưa nổi danh trên kỳ đàn như bây giờ. Vào thời điểm đó, khi nhắc đến Du Hiểu Dương, có lẽ mọi người đều nói: “Đó là kỳ thủ đứng đầu trong nước, nhưng so với nước ngoài thì sao?”
Nước ngoài thì sao? Nước ngoài có Lee Hyuk Chang, có Jo Seung Hyun, có Ryu Si Young, thậm chí là còn có cả Cửu đẳng Park Yong Yeol đã quyết định giải nghệ – người đã từng đánh bại Du Hiểu Dương trong cúp Chứng khoán Toyo[2].
Đánh cờ mãi mãi là việc ưu tiên hàng đầu của kỳ thủ. Khi thắng không được ngủ quên trong chiến thắng, mà trách nhiệm sau khi thắng chính là tiếp tục giành chiến thắng.
Du Hiểu Dương cần thắng… Mà khi đó ông còn gặp phải một vấn đề khó xử hơn cả chuyện thắng thua. Ông đã giành chiến thắng trong gần như tất cả các giải đấu cờ vây trong nước, lại vẫn chưa thể nào có được cho mình một cúp quán quân.
Ông từng được á quân, huy chương đồng, không chỉ một lần. Nhưng con người bao giờ cũng thích chức vô địch hơn.
Phương Tự học đánh cờ cùng Du Hiểu Dương từ nhỏ, đến khi anh thăng lên Cửu đẳng, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết. Anh không cho là mình là một học trò ngoan, anh cũng rất ham chơi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của thầy, chút ham chơi kia lập tức không còn.
Du Hiểu Dương chăm chỉ hơn bất cứ ai, chăm chỉ hơn cả học trò là anh. Nói tới cờ vây, ánh mắt trầm tĩnh của ông như có thể phát sáng trong bóng đêm. Sau khi trưởng thành, Phương Tự mới được nghe ông kể nhiều chuyện hơn. Ví dụ như người thầy này của anh đã từng để lại giấy chứng nhận ở khách sạn sau giải đấu đầu tiên ở nước ngoài, ví dụ như ông từng vì một nước cờ sai lầm mà thua Park Yong Yeol – kỳ thủ đứng đầu Hàn Quốc lúc bấy giờ trong cúp Samsung.
Nhưng những chuyện đó chưa phải là chuyện anh nhớ nhất. Chuyện anh nhớ nhất là Du Hiểu Dương từng thuận miệng nói với anh: “Phương Viên giống như là Tokyo của Trung Quốc. Trước khi sang Viện cờ Nhật Bản học đánh cờ, thầy từng nghe có người nói như vậy.” Lúc kể chuyện này, Du Hiểu Dương còn chưa tới ba mươi tuổi, ông ngồi bên cạnh thiếu niên Phương Tự nói, “Cho nên, lần đầu ra nước học hỏi, tới Tokyo, thầy còn tưởng Tokyo cũng giống Phương Viên.”
“Sau đó thế nào ạ?” Thiếu niên Phương Tự hỏi.
“Sau đó… Sau đó thầy phát hiện, không phải như vậy.” Du Hiểu Dương cười ôn hòa, trong giọng nói của ông có vẻ tiếc nuối khó diễn tả bằng lời, “Không hề giống. Tokyo rất đẹp, rất nhiều xe, người đông đúc, khắp nơi đủ mọi màu sắc. Quan trọng nhất là… có Viện cờ rất đẹp, kỳ thủ có thể thoải mái ngồi đó đánh cờ. Những thứ này ở Phương Viên không có. Cho nên thầy trở về.”
Cờ vây có ý nghĩa như thế nào với thầy? Phương Tự đã từng tự hỏi, có lẽ vấn đề này Du Lượng cũng từng tự hỏi. Anh chưa từng hỏi thầy, nhưng vào lần đó, khi Du Hiểu Dương nói ‘không giống như vậy’ với giọng điệu tiếc nuối, Phương Tự như thoáng chốc hiểu ra, bàn cờ với mười chín đường ngang dọc này, đối với kỳ thủ là nỗi nhớ quê nhà.
Du Hiểu Dương trẻ tuổi đã trở về, ngoại trừ mơ ước và tài đánh cờ, khi ấy ông chẳng có gì. Từ cuối thập niên 80 đến năm năm đầu của thập niên 90, ông thắng tất cả các giải đấu trong nước, bừng bừng khí thế hướng tới chức vô địch thế giới đầu tiên của mình. Ông đánh cờ, dẫn theo Phương Tự cùng đánh cờ. Cờ vây, có thể là má lúm đồng tiền của người vợ sau khi cưới, cũng có thể là đồ chơi của đứa con trai đang bi bô tập nói, ông yêu như nó bằng tình yêu nhiệt tình như yêu tính mạng, nhưng xoay người lại là đối mặt với bao đêm cô tịch.
Sau đó, đến năm 1993.
Năm đó có thể coi là năm vui vẻ nhất trong cuộc đời của Du Hiểu Dương, bởi vì trong năm đó, ông đánh bại ngọn núi lớn của kỳ thủ ba nước, Lee Hyuk Chang. Hai tháng sau, ông tiếp tục đoạt giải quán quân của cúp Chứng khoán Toyo. Kể từ đó, cuộc sống của ông bước sang một trang mới. Ở khoảnh khắc nâng cao cúp vô địch, tất cả chờ đợi đều trở nên rất đáng giá.
Năm đó, Du Lượng năm tuổi.
Ba tháng sau khi ba cậu đoạt giải quán quân, cậu bày định thức đầu tiên mình học được xuống bàn cờ.
“Có thể là có liên quan đến ba của cậu ấy.” Bạch Xuyên nhìn mấy nước cờ, lẩm bẩm, “Cửu đẳng Du Hiểu Dương rất thích cách đánh như vậy.”
Trắng 64, bù.
Thời Quang xoa cổ. Cậu cảm thấy khô nóng, nhưng lại không ra mồ hôi, khiến cậu cảm thấy rất bức bối. Tầm mắt của cậu lướt nhanh bàn cờ, tính toán.
Tranh cướp ở góc trái trên vừa kết thúc, quân trắng tổn thất nhiều hơn, chênh lệch khoảng năm mục rưỡi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc cậu có thể vui mừng. Cậu lén liếc Du Lượng, thấy đối phương đang mím chặt môi, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm bàn cờ.
Tình thế dường như đang có lợi cho quân đen, nhưng chỉ cần kiểm tra bàn cờ vài lượt sẽ không khó nhận ra ngoại thế quân trắng đã bước đầu hình thành bố cục, mà quân đen ở góc phải của mình vẫn đang đợi để liên kết. Người ngồi đối diện là Du Lượng, mình còn có gánh nặng dán mục, nếu như có thể, Thời Quang không muốn đánh giáp lá cà với đối phương. Trong trận đấu với Ko Yeong Ha ở cúp Bắc Đẩu, cậu đã ăn đủ khổ sở khi chém giết trực diện với kỳ thủ thuộc phái tấn công. Để có thể giao chiến với đối phương lâu như vậy, ít nhiều cần thêm chút vận may. Nhưng cậu không dám đảm bảo mình còn có được may mắn như thế lần nữa.
Cũng không cần phải nói, Du Lượng còn là phiên bản ác liệt hơn của Ko Yeong Ha.
Đen 65, nâng[3].
“Nước đi nâng góc dưới của quân đen rất thực dụng.” Phương Tự gập ngón tay, gõ lên bảng từ, “Sau trận tranh cướp ở trái trên, cả hai bên đều thoát tiên, tình thế trước mắt không quá rõ ràng. Quân đen có vẻ có ưu thế hơn, nhưng…”
“Phía phải giữa có một đường nứt.” Bạch Xuyên dùng ngón tay vẽ trên đó một vòng tròn, “Bên này có thể phát triển.”
“Vẫn nên thu khí. Lát nữa có lẽ Thời Quang sẽ thu khí.” Lời bình luận của Phương Tự có chút do dự, anh gãi trán, “Quân trắng có thể hạ ở đây, ừm…”
Anh chần chừ hồi lâu, Bạch Xuyên nghe thấy anh nói khẽ: “Có chút phức tạp.”
Trên bàn có bốn vùng.
Du Lượng đếm, đưa ra kết luận.
Bốn vùng, bốn vị trí. Vùng nào cũng có thể thu lợi, chỉ khác nhau ở chỗ vùng nào đem lại lợi ích lớn hơn.
“Chúng ta có thể quan sát ở góc trái dưới này.” Phương Tự nhanh tay bày cờ, “Nếu như quân trắng ‘hổ[4]’ ở vị trí này, sau đó ‘nhảy’ ở vị trí ba – mười hai, tam giác trận thế của cậu ấy ở chỗ này không quá ổn. Một nửa góc này đã bị quân đen vây đánh rồi, cho nên cậu ấy cần cứu nó ra sớm.”
“Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ đánh…” Bạch Xuyên hạ một quân cờ xuống, “Nếu như quân trắng có thể vây chặt ba quân cờ ở trên đường hai này thì sau đó sẽ là thiên hạ của quân trắng. Đến lúc đó, ở thực địa sẽ thêm được…”
Phương Tự tính toán nhanh hơn anh một chút: “Mười chín mục.”
Mười chín mục, đây là một ưu thế lớn.
Không riêng gì thu hoạch ở thực địa, Du Lượng còn nhanh nhạy phát hiện, ăn được ba quân cờ ở phải dưới còn có thể uy hiếp được đám quân đem ở phải giữa, nếu như may mắn nói không chừng còn thể đổi được hai biên. Theo hiểu biết của cậu về Thời Quang, trước khi giao chiến hẳn cậu ấy đã chuẩn bị xong tuyến đường rồi. Với tình hình trước mắt, so với nhặt nhạnh, phá hỏng cạm bẫy mà đối phương ngầm giăng ra quan trọng hơn.
Cậu nhặt một quân cờ lên.
Trong lúc đang hạ cờ xuống, một phát hiện mới khiến cậu dừng tay.
Độ dày thì sao? Cậu nhẩm tính, thu bàn tay đang vươn ra về.
Không có thay đổi.
“Nếu còn tiếp tục suy nghĩ sẽ đọc giây đó…” Bạch Xuyên có chút lo lắng.
“Trên bàn lúc này có bốn vùng có thể hạ cờ.” Phương Tự nói, “Vừa rồi chúng ta đã nói góc phải?”
“Đúng vậy.” Bạch Xuyên tiếp lời.
“Ở vị trí này có thể đánh một nước ‘uốn’.” Phương Tự mô phỏng động tác hạ cờ, “Nhưng có một vấn đề.” Anh chỉ bàn cờ, “Sau nước cờ này, có thể nói là có thể đồng thời củng cố thực địa và vô hiệu hóa hai quân cờ đen 13 và đen 25 ở đường bốn phải giữa, đồng thời có tác dụng kiềm chế sự phát triển thực lực của quân đen.” Anh nhẹ lắc đầu, “Nhưng trên thực tế sau khi đánh nước này, độ dày của hai bên không có thay đổi gì cả.”
Nghe anh nói xong, Bạch Xuyên quan sát bàn cờ một hồi, cũng cau mày gật đầu.
Quân đen vốn đang dày hơn một chút, nếu như không có sự thay đổi về độ dày, vậy thì nước đi đó cũng không mang lại được lợi ích lớn nhất.
Vẫn cần suy nghĩ thêm.
Thấy sắp hết thời gian, chuyển sang đọc giây, Du Lượng hít vào một hơi, hạ quân cờ vừa vê lên xuống góc phải trên.
Trắng 66, vặn[5].
“Hửm…” Phương Tự lộ vẻ bất ngờ, “Hạ ở đây sao?”
Anh tính toán lại một lần nữa, cảm thấy có chút khó hiểu với nước cờ này của Du Lượng.
“Nước cờ này có chút…” Anh gãi đầu, nghĩ ra một từ: “…nguy hiểm. Nguy hiểm với cả hai bên.”
Rất khó đi…
Thấy trắng 66 hạ xuống, Thời Quang thầm thở dài.
Rất khó đi, cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Du Lượng nghe.
Cậu cũng đã nhìn thấy bốn vị trí trên bàn cờ, gần như vị trí nào cũng có thể thu được lợi, chỉ có nước cờ vừa rồi của Du Lượng là ngoại lệ.
Cũng không phải là không thu được lợi. Lợi ích thì có, chỉ là có thu được nhiều lợi hay không thì đây lại là một nước cờ rất khó nói. Xét từ ‘tính an toàn’, nước cờ thứ 66 hoàn toàn không ‘an toàn’ bằng ba vị trí còn lại. Nếu như đánh ở ba vị trí kia, ít nhiều cũng sẽ thu được chút lợi ích, nhưng đánh ở đây hoặc là lợi lớn, hoặc là mất sạch.
“Lợi ích nước cờ này mang lại có thể không bằng ba vị trí còn lại, nhưng cũng có thể sẽ thu được phần lợi lớn hơn.” Phương Tự sắp xếp lại mấy quân cờ, “Bởi vì vị trí của nó cách khối hình đông đặc[6] ở phải trên này không xa. Vị trí hạ cờ này của Du Lượng phải nói là vô cùng sắc bén.” Anh nói.
“Nước cờ này của cậu ấy là cắm một quân cờ có thể huy động trên vị trí của cả hai bên. Nếu như ở vị trí này là quân đen thì khối quân trắng ở bên trái này sẽ trở thành mục tiêu tấn công. Nhưng bây giờ lại là quân trắng, thì đương nhiên là quân đen ở phải trên gặp xui xẻo rồi.” Bạch Xuyên nói.
“Đúng vậy. Nhưng mà…” Phương Tự nhíu mày, “Bên này Thời Quang đánh rất đúng phong cách của cậu ta. Anh xem khối hình đông đặc này…” Anh đưa tay chỉ mấy quân cờ, “Khối hình đông đặc này của cậu ta rất mê hoặc. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì khi anh nhìn vào khối đông đặc này, thật ra nó có thể có biến đổi. Còn biến đổi ra sao thì phải xem kỳ thủ hạ cờ thế nào. Nói cách khác, biến số ở nơi này cực kỳ lớn, quân trắng hạ ở vị trí này rất tốt, có thể tạo ra uy hiếp lớn. Nhưng đối với quân trắng, khối quân đen này cũng đầy biến số.”
Lúc này đã chuyển sang đọc giây.
Du Lượng nhìn chằm chằm tay phải của Thời Quang. Tầm mắt của cậu từ mu bàn tay dần đi lên khuỷu tay rồi đến bờ vai của đối phương. Tất cả đều như một thước phim quay chậm trong mắt cậu. Cánh tay nâng lên kéo theo khuỷu tay, khuỷu tay tác động đến vai. Cậu trông thấy Thời Quang hơi cúi đầu xuống, cậu nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, cùng rin rít ẩm ướt như của cậu.
‘Cạch’.
Đen 71, chia cắt[7].
Rất thú vị.
Du Lượng cười lạnh.
Thời Quang là người rất hay hạ những nước cờ khó hiểu, đương nhiên đây là người khác cảm nhận như vậy. Du Lượng đã đánh cờ với cậu nhiều lần cho nên cậu có thể hiểu được tương đối tư duy đánh cờ của đối phương. Lúc Thời Quang hạ cờ nhìn có vẻ tự do phóng khoáng hoặc như không có kết cấu gì cả, nhưng phần lớn quân cờ về sau sẽ phát huy tác dụng.
Có tác dụng, điều này đã đủ chứng minh tư duy thiết kế của cậu rất tốt.
Thiết kế đường cờ cần dựa vào khả năng tính toán. Nói cách khác, Thời Quang là người sẽ dựa vào những tính toán phức tạp để thiết kế đường cờ, đây cũng điểm lợi hại nhất của cậu. Trong thực chiến, cách đánh như vậy dễ khiến đối thủ không phát hiện ra được điểm tấn công nằm ở đâu.
Du Lượng cũng thường xem các bài viết liên quan trên diễn đàn Weida. Đối với cờ của Thời Quang, không ít người đưa ra nhận xét ‘không biết người này giỏi chỗ nào’.
“Xem kỳ phổ rõ ràng không thấy có tính tấn công gì cả, nhưng lại thua.” Có người nói.
Không biết giỏi ở chỗ nào, nhưng lại thua. Điểm này e là sẽ khiến đối thủ rất uất ức. Ở thời đại kỳ thủ thuộc trường phái tấn công chiếm đa số, một kỳ thủ khiến người khác không nhìn ra giỏi ở chỗ nào có vẻ như là một kỳ thủ rất tầm thường. Vì vậy, cho dù cúp Bắc Đẩu đã kết thúc gần nửa tháng, trên diễn đàn vẫn còn người sôi nổi tranh luận rốt cuộc Thời Quang có xứng đáng cầm cúp Kỳ thủ xuất sắc nhất cúp Bắc Đẩu hay không. Bọn họ lấy kỳ phổ của cúp Bắc Đẩu ra, bàn tán hồi lâu, ngoại trừ ‘người thắng là Thời Quang’ thì không nhận ra thêm được điều gì khác. Xem đi xem lại, nhìn có vẻ như Thời Quang thắng đều là nhờ vào may mắn.
Đương nhiên không phải là may mắn.
Tay trái của Du Lượng nắm lại, siết chặt.
Đây là một nước đi khéo léo[8].
“Nước cờ này rất thú vị.” Phương Tự bình luận, “Theo cách đánh thông thường, nếu như bị tấn công, thì tôi nhất định sẽ chạy sang chỗ khác. Nhưng nước cờ này thú vị ở chỗ, nó không hề chạy trốn, thậm chí còn chia vùng đất phải trên này thành hai mảnh.”
Anh sắp xếp vài quân cờ, “Như vậy, sau khi chia tách vùng đất này chẳng khác nào lại tiếp tục chia đôi thêm ra lần nữa, đem phạm vi uy hiếp của quân trắng hạn chế ở biên trái. Cách hạ cờ này… rất mới lạ.” Phương Tự nhìn bàn cờ một lần nữa, bổ sung: “Cũng rất dũng cảm.”
Góc phải trên là vùng dày nhất của quân đen. Quân trắng đã ‘binh đến dưới thành’, nếu như muốn theo dựa vào độ dày của mình để tham chiến cũng không hẳn là không thể. Nếu như là Du Lượng, cậu ấy sẽ làm vậy, cậu ấy thường giao chiến. Nhưng Thời Quang lại không lựa chọn làm vậy. Thoạt nhìn, cách làm của cậu ấy rất giống thằn lằn tự làm đứt đuôi mình để tìm đường sống, nhưng kỳ thật không phải vậy. Ý đồ thực sự của cậu là muốn kéo giãn trận hình ở trung ương của quân trắng.
Một khi vùng đất trung ương bị kéo giãn, mật độ của quân trắng cũng sẽ bị mỏng đi, mà bản thân sau khi đã hạ một nước cờ vô cùng khéo léo này, đám quân đen bị tách ra kia đã vô cùng vững chắc, bị tách ra cùng lắm chỉ khiến cậu tổn thất một chút độ dày mà thôi. Mà quân trắng, sau khi bị kéo giãn thì chênh lệch độ dày với quân đen sợ rằng sẽ càng lớn hơn trước.
Đây là điểm khôn khéo của Thời Quang. Điều cậu quan tâm không chỉ đơn thuần là độ dày lớn hay nhỏ, mà là chênh lệch độ dày giữa hai quân. Hơn nữa còn tính toán chính xác được sự thay đổi chênh lệch trong thời gian ngắn như vậy. Khách quan mà nói, bất kỳ ai cũng muốn tránh việc giảm bớt độ dày của chính mình, nhưng Thời Quang có thể nắm bắt được mấu chốt một cách rất chính xác…
Mình dày hay không không quan trọng, chỉ cần dày hơn đối thủ là được.
Với tư duy như vậy, cậu đã đánh ra nước cờ 71 chia cắt.
Không may, đây lại là một ‘nước cờ mệnh lệnh[9]’.
‘Nước cờ mệnh lệnh’, không thể không đáp trả.
Du Lượng giương mắt quét qua phía đối diện.
Trắng 72, nhảy.
Thư ký trận đấu nhìn phía trước, đầu bút loẹt xoẹt ghi lại vị trí quân cờ.
Thời Quang nhẹ thở ra. Nét mặt không thay đổi nhìn sáu quân cờ đen ở phải trên bị nhấc ra khỏi bàn cờ.
Nhân lúc này, cậu tính toán lại.
Đen 73, trượt.
“Đám quân trắng ở trung ương đã tan rã.” Phương Tự trầm giọng nói, “Cũng không còn cách nào khác. Độ dày trên bàn lúc này… Hửm?”
Anh nhìn lại, sau đó kinh ngạc: “Từ tình thế trên bàn cờ lúc này, độ dày của quân đen giảm đi rồi. Nhưng… Xét theo tình thế của quân trắng, quân đen lại dày hơn.”
Bạch Xuyên suy nghĩ một lúc, nói: “Vẫn là vấn đề về tư duy. Bình thường chúng ta đều suy nghĩ theo hướng, cảm thấy bản thân đã có ưu thế, độ dày rất lớn, sẽ muốn quân mình dày hơn nữa. Nhưng nước cờ này của Thời Quang lại ngược hướng tư duy thông thường. Suy nghĩ của cậu ấy là, chỉ cần mình dày hơn đối thủ là được, cho nên khi độ dày của mình giảm, độ dày của đối thủ cũng phải giảm.” Anh cười, khẽ gật đầu: “Rất khéo léo.”
“Trong lúc thi đấu… đúng là người bình thường sẽ không nghĩ như vậy.” Phương Tự tiếp lời.
Trắng 80, treo đơn.
Thời Quang thoáng sợ hãi. Tay trái của cậu bất giác túm lấy vạt áo, cổ họng nghẹn lại.
May mà chỉ là nghẹn khí, chứ nếu là nghẹn đờm, có lẽ lúc này cậu đã chết vì nghẹn rồi.
Cậu nhìn chằm chằm nước cờ 80 kia, sau khi nhìn chằm chằm một lúc thì ngẩng đầu nhìn đối diện, bất ngờ chạm mắt với Du Lượng.
Nhìn vào mắt đối phương, sống lưng cậu chợt tê dại.
Mẹ kiếp, vừa rồi không nên hạ nước cờ mệnh lệnh với cậu ấy.
Thời Quang khóc không ra nước mắt.
Tên Du Lượng này ghi thù.
Thời Quang vốn định thí sáu quân ở phải trên của mình để giành lại thế chủ động, nhưng quên mất sau đó sẽ đến lượt quân trắng. Nước cờ thứ 80 không hề tấn công đám quân phải trên của cậu, cũng không gia cố ngoại thế như cậu dự liệu, mà phối hợp với trắng 22 và 48 trên đường bốn hình thành một thành lũy nhỏ.
Mà mục tiêu của thành lũy này rất rõ ràng: đám quân đen ở phải trên.
“Đánh cờ với Du Lượng vẫn nên cẩn thận.” Bạch Xuyên than thở, “Tùy tiện động đến cậu ấy rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả có tính hủy diệt.”
Thời Quang day huyệt Thái Dương.
Cậu chỉ bắn đối phương một viên đạn, đối phương lại đáp trả bằng một quả mìn.
Dù vậy đây vẫn chưa phải điểm dừng, khi Thời Quang phát hiện Du Lượng ‘kiểm soát đơn độc’ đám quân ở góc phải trên của mình, cả người cậu đều cảm thấy bứt rứt.
“Chậc.” Cậu gãi mặt, vẻ mặt đau đớn nhìn phía đối diện. “Cậu đừng quá đáng như vậy chứ.” Cậu nhỏ giọng nói.
Đương nhiên đây chỉ là lời phàn nàn. Trong lòng Thời Quang hiểu rõ, cờ của Du Lượng rất hung hãn, nhưng hung hãn và quá đáng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Một người bạn cùng phòng của cậu, Phạm Tất Lam, cũng là một kỳ thủ theo trường phái tấn công, thích dốc sức mà đánh, nhưng lại hay dùng sức quá nhiều. Thời gian trước cậu cũng đã đánh cờ với Ko Yeong Ha, thật ra Ko Yeong Ha cũng là một kỳ thủ dùng nhiều sức.
Kỳ thủ dùng quá nhiều sức, quá dồn ép là bởi vì có lực lượng nhưng không biết cách dùng. Du Lượng hoàn toàn không nằm trong số này. Cờ của cậu ấy khéo léo uyển chuyển, rất có phong độ, cũng rất lưu loát, gọn ghẽ, không hề quá đà. Người bình thường không thể nào có được năng lực khống chế đạt trình độ này. Thu, thả trong đánh cờ nói cho cùng vẫn là học vấn, người kinh nghiệm chưa nhiều đương nhiên sẽ không thể thông thạo. Những kỳ thủ tuổi tác tương đương cậu hoặc là quá ‘mềm’, hoặc là quá ‘cứng’. Trong số những người cùng tuổi, có thể chuẩn xác đến mức sắc bén thế này, ngoại trừ Du Lượng, Thời Quang không tìm ra được người thứ hai. Thứ gọi là ‘thiên phú’ chính là thế này đây.
Cậu nhức đầu suy nghĩ hồi lâu, bên tai đã nghe thấy tiếng đồng hồ đọc giây. Hạ quyết tâm, hạ một nước ‘kẹp cao cách hai’.
Thành lũy của quân trắng vẫn chưa hoàn toàn thành hình, mối đe dọa của nó chỉ ở phạm vi tấn công. Nghĩ mọi cách để làm nó suy yếu trước đã, đừng sợ.
“Trung bàn rồi.” Phương Tự nheo mắt lại, tựa như ngửi thấy được mùi thuốc súng trong không khí, “Kẹp cao cách hai ở vị trí này khá tốt. Phạm vi công kích của quân trắng nhìn có vẻ rộng hơn quân đen, nếu như vị trí này không đủ cao thì rất có thể sẽ bị kéo vào. Trong tình huống này, đánh ở vị trí này rất phù hợp.”
“Có thể bị phản kẹp không?” Bạch Xuyên hỏi.
“Tạm thời thì không.” Phương Tự đáp.
Tình thế trên bàn luôn có thể thay đổi trong chớp mắt, nên anh chỉ có thể trả lời là ‘tạm thời’.
Nhưng, ngay sau khi vừa hạ nước kẹp cao, Thời Quang lập tức hối hận.
Nước cờ này quá tầm thường. Đối phó với đối thủ như Du Lượng, nước cờ tầm thường chẳng khác nước cờ hỏng là bao.
Du Lượng chỉ trầm ngâm chốc lát, hạ xuống bàn cờ.
Trắng 82, bay.
Thời Quang cắn chặt răng hàm. Nước bay này phối hợp đám quân trắng ở trung ương tạo thành thế trận hình tam giác, hung hãn đến tàn ác tấn công đám quân đen ở phải giữa của cậu. Nếu như cậu còn tiếp tục ở lại đó sẽ không có được kết quả tốt.
Cậu quyết định thật nhanh, quân đen lập tức thoát tiên.
Quân trắng giống như bóng ma theo sát phía sau: Nhảy cách ba[10].
Nước cờ này vừa hạ xuống, Thời Quang vỗ đùi ‘bốp’ một tiếng.
Thất sách.
Bởi vì nước nhảy này, Du Lượng đã dồn cậu vào vòng vây ở bên dưới.
Mặc dù lúc này vẫn chưa hoàn toàn rơi vào vòng vây, nhưng cũng đã ‘gần như’ rơi vào rồi. Thời Quang kiểm tra khắp bàn cờ một lượt, phát hiện mình chỉ có thể đánh vào. Quay lại phản kích thì sao? Nhưng thực địa của cậu không đủ mạnh, lại đang trong thực địa của Du Lượng, đương nhiên là cậu không có cơ hội làm được điều này.
“Bây giờ quân đen chỉ có thể đánh tay đôi thôi.” Phương Tự nói, “Mục đích của mấy quân trắng phía trước này tương đối rõ ràng.”
“Cậu ấy đang ép quân đen ứng chiến.” Bạch Xuyên nói, “Trước đó quân đen đánh rất tốt, chỉ là cậu ấy không nên… ừm… quá ham thực địa.”
“Cậu ta vốn muốn chiếm được nhiều thực địa hơn một chút, chỉ có điều Du Lượng không để cậu ta có cơ hội này.” Phương Tự đẩy mắt kính, “Nguyên nhân chủ yếu là vì đám quân ở phải trên của cậu ta cách qua xa, vài quân cờ không đủ sức, trên bàn cờ lúc này cũng không có gì có thể tiếp ứng ở đây.”
Cuộc chiến đã bắt đầu. Xuyên suốt trung bàn, tranh cướp bắt đầu từ phải giữa. Chiến đấu trên bàn cờ chung quy không giống như trong thực tế, chỉ cần là người khí phách đều cho rằng thà chết còn hơn sống vô ích, Thời Quang cũng nghĩ như vậy. Cả người cậu giống như cây cung kéo căng, tên đã lên dây không thể không bắn đi. Cậu cũng biết Du Lượng đang ép mình tham chiến, giải pháp lúc này cũng chỉ có chiến đấu hết sức mà thôi.
Cậu hạ quyết tâm, đưa tay hạ cờ.
Trắng 110, đụng.
Đen 117, khóa.
Trắng 122, trấn.
Trắng 131, bóp.
Phương Tự và Bạch Xuyên không lên tiếng bình luận nữa mà chỉ bày cờ, mặt của cả hai đều nhăn lại. Đến nước cờ thứ 140, Bạch Xuyên duỗi tay ra chỉ chỉ bàn cờ kiểm tra lại, xác nhận mình không hạ sai mới thở hắt ra.
“Tình thế… có chút phức tạp.” Phương Tự nói.
Chiến trận chủ yếu tập trung ở phải giữa đến phía dưới, nhất là ở khu vực giữa, thậm chí còn chia cắt khối chữ thập thành năm phần. Hai bên không ngừng tranh cướp ở đây, đồng thời còn liên tục ‘kiểm soát đơn độc’ ở phải giữa. Phương Tự mở căng hai mắt, đếm lại.
“Có thể thấy được…” Anh thở dài, “Bên này đang là một trận hỗn chiến.”
“Thời điểm hạ nước ‘dính[11]’ này của quân đen rất khéo léo.” Anh nói, “Thật ra cậu ta có thể ‘dính’ từ trước, nhưng lại chọn ‘nối dài[12]’ trước rồi mới ‘dính’, cậu ta đang muốn ‘giảm xóc’ cho mình. Nhưng quân trắng rất hung ác, ‘nâng’ ở nơi này, khiến quân đen không sao nhúc nhích được. Sao đó thì sẽ thế nào đây? Quân đen chỉ có thể vặn. Sau nước cờ này, hai bên sẽ tiến hành trao đổi.”
Trắng 148, nhảy.
Một nước ‘ngăn vượt’ đáp trả nước ‘đứng’ của đối thủ. Thời Quang thấy tình thế không ổn, vội vàng ra tay mở rộng khí, nhưng nhìn có vẻ đã mất ‘đại thế’.
Trắng 150, dựa.
“Cách đánh của Du Lượng…” Bạch Xuyên nhìn bảng từ nói, “Là cách đánh có hệ số an toàn tương đối thấp. Cậu ấy rất thông thạo xử lý trong thế trận phức tạp, cũng rất giỏi tấn công. Cho nên cờ của cậu ấy không được phép tính toán sai, nếu như tính sai, hậu quả sẽ rất lớn, có thể sẽ thua cả ván cờ.”
“Thông thường sẽ không đánh gay gắt như vậy.” Phương Tự tiếp lời.
Trông chờ đối thủ phạm sai lầm để giành được thắng lợi không phải là cách hay.
Hai bên đánh đến nước cờ thứ 207, Thời Quang bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Cậu chưa từng đánh ván cờ có cường độ cao thế này. Cậu đếm bàn cờ, phát hiện kể từ lúc tranh cướp đến giờ đã qua bảy mươi sáu nước rồi. Trong quá trình này, cậu đã ‘kiểm soát đơn độc’ ba lần, nhưng đều bị phá giải, cho nên cậu càng thêm bực bội. Bây giờ, cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Cậu rất muốn giữ vững tinh thần, nhưng dạ dày lại bắt đầu co bóp, không biết là do quá căng thẳng hay là vì cậu tiêu hao quá nhiều năng lượng mà đói rồi.
Cậu đè tay lên bụng, chịu đựng cơn co bóp, tiếp tục hạ cờ.
Hơn mười phút sau, Phương Tự và Bạch Xuyên ở trong trường quay nghe được kết quả của ván đấu.
Tứ đẳng Du Lượng Tứ chấp quân trắng, thắng hai mục.
“Không biết bọn họ sẽ đối mặt với kết quả này thế nào?” Bạch Xuyên có chút mệt mỏi hỏi.
“Đối mặt là không đủ rồi.” Phương Tự nhìn anh, đáp.
Trong phòng cờ U Huyền, Thời Quang cúi đầu xuống, đỡ trán. Cậu cảm thấy dạ dày đang không ngừng co bóp, nước chua dâng lên đến cổ họng khiến cậu rất muốn nôn.
Editor chú thích:
[1] Danh hiệu ‘Siêu kỳ thủ’ bắt đầu từ những năm 1980. Vào thời điểm đó, một nhóm kỳ thủ cờ vây trẻ xuất sắc nổi lên trong giới cờ vây Nhật Bản, đi khắp các thành phố, đưa thế hệ kỳ thủ cờ vây lớn tuổi đi vào lịch sử, từ đó tạo ra một thế hệ mới có phong cách nghệ thuật rực rỡ. Trình độ của những kỳ thủ cờ vây này cao hơn đáng kể so với kỳ thủ hàng đầu cùng thời nên được mệnh danh là ‘siêu kỳ thủ’. Khi đó, có 6 ‘siêu kỳ thủ’ trong giới cờ vây Nhật Bản gồm: Hideo Otake, Hayashi Haifeng, Masao Kato, Masaki Takemiya, Chi-hoon Zhao và Koichi Kobayashi. Sau đó, Jo Chihun của Hàn Quốc và Nhiếp Vệ Bình của Trung Quốc đã được thêm vào, tạo thành tám ‘siêu kỳ thủ’ được thế giới công nhận.
[2] Giải vô địch Cờ vây thế giới cúp Chứng khoán Toyo (Toyo Securities Cup) là giải đấu cờ vây thế giới đầu tiên do Viện cờ Hàn Quốc tổ chức và được tài trợ bởi Công ty Chứng khoán Toyo thuộc Tập đoàn Toyo của Hàn Quốc. Giải đấu này ban đầu là một giải đấu cờ vây trong nước ở Hàn Quốc, sau được đổi thành giải đấu cờ vây quốc tế, bắt đầu từ giải đấu lần thứ ba vào năm 1990. Sau đó trở thành giải đấu cờ vây chuyên nghiệp thuế giới thứ ba, sau Giải vô địch cờ vây chuyên nghiệp cúp Fujitsu và Giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Ứng Thị. Giải đấu đã bị ngừng sau lần thứ chín tổ chức vào năm 1998.
[3] Nâng: Là nước đi ‘nối dài’ khi ở phía dưới (Nước nối dài là nước đi tiếp thêm khí cho 1 nhóm quân)
[4] Nước hổ, hay còn gọi là nối miệng hổ. Miệng hổ là hình thế khi quân cờ bảo vệ và kết hợp với các quân xung quanh, tạo thành điểm bắt quân ngăn cản đối thủ nhảy vào. Cách đi quân tạo hình hổ thường được áp dụng để tạo mắt, bảo vệ điểm cắt.
[5] Vặn: Khi các quân cờ của hai bên nằm cạnh nhau và sát nhau trên bàn cờ, việc đặt một quân lên đầu quân cờ của đối phương gọi là ‘vặn’. Do các hướng khác nhau, ‘vặn’ có thể được chia thành: vặn trong, vặn ngoài, vặn lên, vặn xuống.
[6] Hình đông đặc: hay còn gọi là hình ngu, là một loại hình xấu, trong đó quân cờ cụm thành một đám. Co cụm như vậy rất nặng nề, quân lực không thể phát huy, cụm càng nhiều càng hổng
[7] Chia cắt: Trong giai đoạn khai cuộc, tiến vào vùng ảnh hưởng của đối thủ ở biên và chia quân của đối thủ thành hai
[8] Nước đi khéo léo: Nước cờ hay, độc đáo trong một tình huống cụ thể
[9] Nước cờ mệnh lệnh: Thuật ngữ cờ vây của Nhật Bản, nước đi tiếp theo khiến đối phương phải đáp trả và khiến đối thủ chỉ có một phương án để cân nhắc vào lúc đó và không còn lựa chọn nào khác.
[10] Nhảy cách ba: nhảy cách ba đường, hay còn gọi là mở rộng cách ba, là mở rộng rất xa, tạo điểmy ếu ở giữa cho đối phương có thể đả nhập. Tuy nhiên, nước đi này thực tế áp dụng để vừa công kích vừa tạo đất.
[11] Dính, cũng có thể gọi là nối, Đây là một phương pháp ‘liên lạc’ trong phòng thủ, bằng việc hạ một quân cờ để nối liên hai quân hoặc hai đám quân thành một đám quân. Trên thực tế, gọi là ‘nối’ hay ‘dính’ không có sự khác biệt, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
[12] Nối dài: Đặt một quân ngay cạnh quân mình, sang ngang hay lên xuống 1 đường, có tác dụng tiếp thêm khí cho 1 nhóm quân
Editor lảm nhảm:
Tên nước cờ được chuyển ngữ với hiểu biết kém cỏi của editor về cờ vây, bạn nào có ý kiến khác, vui lòng để lại bình luận để bản chuyển ngữ được hoàn thiện hơn.
Chương này 22 trang lận, chương sau thì khoảng hơn 30. Mọi người ráng chờ lâu hơn nha.
o0o Hết chương 67 o0o