[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Chương 19
“Hoàng Lân Tiên!”
Du Lượng nhớ rất rõ ràng, khoảnh khắc nhìn thấy kết quả bốc thăm, cả khuôn mặt Thời Quang đều trầm xuống.
“Sao thế?” Cậu nhìn lên kết quả bốc thăm rồi lại nhìn mặt Thời Quang, “Cậu biết cậu ta?”
Thời Quang không trả lời. Cậu chăm chú nhìn kết quả bốc thăm đang hiển thị trên màn hình, mặt lộ nụ cười tự giễu.
Đâu chỉ nhớ kỹ, mà là ghi lòng tạc dạ.
Hoàng Lân Tiên không phải là một cái tên phổ biến ở Trung Quốc. Kỳ thủ chuyên nghiệp trông có vẻ nhiều, tính toán ra chỉ khoảng hai, ba trăm người. Xác suất hai người cùng đẳng cùng tên là vô cùng nhỏ. Lúc này cậu có thể chắc chắn đến 120% người này chính là người đã suýt chút nữa chém cậu một ‘yêu đao’ trong trận đấu tiên thi đấu thăng hạng. Nghĩ tới cách đánh cờ của đối phương, Thời Quang cảm giác đầu mình như đang trương phình lên.
“Đây là…” Cậu hít vào thật sâu, rồi thở bật ra, vẻ mặt phức tạp nói, “Nghiệt duyên.”
Nghĩ lại, người đàn ông đó đã thăng hạng, hiện tại là lên Nhị đẳng như mình rồi.
Dáng vẻ khổ sở nhíu mày của cậu rất giống một đứa con nít, Du Lượng khẽ vỗ lưng cậu, động tác như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nói: “Lúc thi đấu phân hạng cậu thắng cậu ta chứ?”
“Thắng, thắng…” Thời Quang gãi gãi má, cậu bỏ ngang ván cờ đang xem dở trên trang mạng Weida lên, lẩm bẩm là vào tìm kiếm trong phòng ‘Luận đàm’, lướt qua đủ poster đủ màu sắc rất lâu, cuối cùng cậu mới ‘hà’ một tiếng, ngồi thẳng người lên: “Đây rồi.”
Cậu chuyển màn hình cho Du Lượng xem. Du Lượng híp mắt nhìn sang, lông mày chau nhẹ.
“Cậu ta là loại rất khó chơi, miệng lưỡi như rắn, liên tục cắn, không chịu buông…” Thời Quang tìm kiếm một hồi trong cuốn kỳ phổ vừa lấy từ ba lô ra, “Cậu nhìn mấy chỗ này mà xem, chơi gì mà giương đông kích tây, phía trước cậu vừa mới hủy ‘ép cao’ xong, tưởng rằng cậu ta định ‘bay’, kết quả cậu ta đột nhiên đánh xuống một nước cờ đơn độc, làm cậu không kịp trở tay, nhiều lần như thế thật sự làm người khác không muốn gặp lại. Lúc cậu không đấu với cậu ta, cậu ta còn tìm cơ hội đến trước mặt khiến cậu thấy buồn nôn. Cờ cậu ta đánh không xấu, nhưng cách đánh cờ quá ti tiện, a ta lại luôn dùng cách này đánh bất ngờ.”
“Hoàng Lân Tiên…” Du Lượng chống cằm, “Hình như tôi từng gặp.”
“Hả? Cậu từng gặp?” Thời Quang trợn tròn hai mắt, cậu dùng ngón trỏ gõ gõ lên cái tên ghi bên cạnh kỳ phổ, “Có đúng là cậu ta không?”
“Cậu ta hình như nằm trong đội hạng hai của một câu lạc bộ cờ nào đó, trước khi câu lạc bộ Weido thăng hạng tôi có từng giáp mặt cậu ta, nhưng sau khi Weida thăng hạng thì không thấy người này xuất hiện lần nào nữa.” Du Lượng nói.
“Thế sao?” Thời Quang nghe vậy có chút mờ mịt, cậu nhìn lại màn hình, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Không ngờ người này không phải chỉ là một ‘tân’ sơ đẳng, mà còn là một ‘lão’ sơ đẳng.
Câu lạc bộ Weida đã thăng hạng một năm, tương tư cậu cũng ở câu lạc bộ Đầu tư xây dựng Phương Viên một năm rồi. Mặc dù lúc trước cậu vắng mặt nửa năm, nhưng chưa đến mức sau khi trở lại thì không đánh thắng nổi trận nào, vị trí Quân lính của đội vẫn dành cho cậu ngồi. Trong ấn tượng của cậu, ở các đội cờ chuyên nghiệp khác trước giờ chưa từng xuất hiện tại tên Hoàng Lân Tiên này.
Nói như vậy, người này hóa ra vẫn luôn chờ đợi trong đội hạng hai sao?
Thời Quang cảm thấy chuyện này không sao tưởng tượng nổi.
Tuy đội hạng nhất và đội hạng hai đều thuộc giải đấu chuyên nghiệp, nhưng hai bên có sự chênh lệch hết sức rõ ràng, độ chú ý cũng khác nhau một trời một vực. Giải hạng nhất thi đấu theo thể chế vòng tròn, trong vòng một năm có hai mươi mấy trận đấu, lịch trình thi đấu phân bố đều trong năm, giúp các kỳ thủ có thể luôn duy trì trạng thái thi đấu, chi phí của mỗi ván cờ cũng nhiều hơn so với hạng hai. Mà giải đấu hạng hai theo thể thức thi tài, trong vòng chín đến mười ngày phải đánh hết tám ván cờ, xét theo thời gian biểu này có nghĩa là kỳ thủ nhất định phải dành ít nhất mười ngày để tham gia thi đấu. Thế nhưng, ngoại trừ mấy ngày thi đấu này, thời gian còn lại trong năm lại rất có thể không còn trận đấu nào nữa, cũng rất khó dựa vào giải đấu hạng hai mà duy trì được trạng thái của mình, chi phí cũng càng ít hơn. Về lâu về dài, thăng hạng gần như là mơ ước của tất cả các đội hạng hai. Năm đó, Phương Tự liều mạng muốn giúp đội cờ Weida thăng hạng chính là muốn hướng về giải đấu hạng nhất có nền tảng tốt hơn: tài nguyên tốt hơn, độ chú ý cao hơn, kỳ thủ tốt hơn, huấn luyện viên tốt hơn… Giải hạng nhất gần như bao gồm những kỳ thủ ưu tú nhất, những kỳ thủ có tiền đồ nhất, mà kỳ thủ hạng hai và cả hạng ba thậm chí còn không có được cơ hội so tài.
Nhìn kỳ phổ của Hoàng Lân Tiên, Thời Quang thật sự nghĩ không ra người này có lý do gì mà kiên trì ở lại đội hạng hai như vậy? Theo lời của Du Lượng, có vẻ như cậu ta đã gia nhập vào đội ngũ thi đấu chuyên nghiệp từ lâu. Mà nhìn kỳ phổ, Thời Quang không cho rằng thực lực của cậu ta sẽ bị người khác bỏ qua.
“Cậu ta trước giờ vẫn ở đội hạng hai sao? Vậy…” Thời Quang suy nghĩ một lúc, nói tiếp, “Tôi thấy cậu ta cũng coi như tuổi còn trẻ, tại sao không chuyển đội khác?”
Du Lượng nghe xong, cũng không vội đưa ra nhận định, chỉ nhìn chằm chằm Thời Quang thật lâu. Thời Quang bị cậu nhìn làm cho chột dạ: “Sao… sao vậy?”
“Cậu…” Dáng vẻ này của cậu khiến Du Lượng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Dù sao cậu cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp rồi, cũng nên quan tâm đến những chuyện này đi chứ.”
Cậu vừa nói, vừa hơi đẩy người Thời Quang một cái. Thời Quang hiểu ý, thức thời dịch sang một bên, nhường chỗ cho cậu.
Du Lượng kéo chuột, tìm trên website một hồi, đến khi kết quả tìm kiếm hiện ra, cậu ra dấu ý bảo Thời Quang nhìn.
Thời Quang nghiêng đầu sang: “Thông báo đăng ký mượn kỳ thủ?” Cậu lập tức cau mày. Du Lượng nói không sai, cậu chỉ biết đánh cờ, hoàn toàn không hiểu gì về mấy quy định rườm rà, rắc rối này, thậm chí có nhiều thuật ngữ cậu xem không hiểu. Mượn? Kỳ thủ còn có thể mượn sao?
“Không biết cậu còn nhớ không…” Du Lượng nói với cậu, “Ngày trước, sau giải đấu kỳ thủ trẻ, tôi có ký với một đội cờ chuyên nghiệp.”
“Tôi nhớ, là đội Chứng khoán Đông Hồ đúng không, của Giang Tô?” Thời Quang đọc quy định chi tiết, quay đầu hỏi cậu: “Cậu nói vậy thì tôi nhớ ra rồi. Chứng khoán Đông Hồ là đội cờ có tiếng, sao cậu không ở lại?”
Như nhớ lại chuyện gì đấy không vui, Du Lượng có chút kháng cự trả lời câu hỏi này của Thời Quang, ánh mắt cậu hơi tối lại mà nói: “Tạm thời không nhắc tới chuyện này. Tóm lại, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu trước khi ký hợp đồng phải hết sức cẩn trọng.” Cậu nắm chuột máy tính, con trỏ trên màn hình di chuyển, trượt qua trượt lại nội dung bên dưới chữ ‘Thông báo’, “Những điểm này, cậu cần đặc biệt chú ý. Hiện tại vẫn trên danh nghĩa là Viện cờ quản lý kỳ thủ, nhưng trên thực tế lại rất loạn. Về việc chuyển nhượng này, theo lời sư huynh nói với tôi, rất nhiều kỳ thủ phải chịu thua thiệt. Thời Quang, cậu có biết không, mỗi năm đều có rất nhiều kỳ thủ bị đội cờ nợ tiền lương, có kỳ thủ còn bị thiếu nợ hai năm liền. Không chỉ nợ tiền lương, còn có thể không nhận được tiền thưởng. Đôi khi, “hợp đồng mượn” (lúc nói đến đây cậu đưa đưa tay lên, hai ngón trỏ nháy nháy hai cái tạo thành dấu ngoặc kép) cũng chỉ là những lời hứa suông mà thôi. Cho nên, Thời Quang, cậu nhất định phải nhớ kỹ: nếu như sau này phát sinh chuyện gì đó, cậu có thể dựa vào những điều khoản trên hợp đồng, những lời nói miệng, dù là bất kỳ ai, nói cậu sẽ có được những gì, cậu cũng không được tin, hiểu chưa?”
Cậu nói vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng, dường như chỉ sợ Thời Quang nghe không hiểu. Thời Quang kinh ngạc nhìn cậu một hồi, rồi đột nhiên bật cười: “Có phải là cậu…” Cậu hạ giọng, ghé sát Du Lượng, “Có phải cậu từng bị người ta bắt nạt?”
Du Lượng cau mày. Cậu hít một hơi, dứt khoát ngó lơ câu hỏi của Thời Quang: “Chuyện đó không cần cậu quan tâm. Cậu nhớ kỹ những lời tôi vừa nói là được. Tính ra bây giờ cậu cũng vào lên hạng chuyên nghiệp được một năm rồi, sơ đẳng sau cậu cũng đều vào đội cờ chuyên nghiệp rồi, cho nên, cậu đã không còn là người mới nữa.” Cậu nói, “Người mới phạm sai lầm có thể tha thứ, nhưng nếu như bây giờ cậu tiếp tục phạm sai lầm, sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Lời của Du Lượng khiến Thời Quang nhớ lại cảnh tượng Hứa Hậu cầm hợp đồng của đội cờ Đầu tư xây dựng Phương Viên đến tìm mình vào nửa năm trước. Thời Quang le lưỡi, nhìn chữ chằng chịt trên màn hình, có chút chán nản mà nằm ngả xuống bàn: “Đánh cờ thôi mà, sao còn phiền phức vậy?”
“Đúng vậy, phiền phức như vậy đấy.” Du Lượng nghiêng đầu nhìn cậu, “Cờ vây là do cậu đánh, chứ đặt xuống là quân cờ. Nhưng không phải kỳ thủ chơi với quân cờ, mà đang chơi cùng kỳ thủ khác. Cùng người đánh cờ mới chính là cờ vây.” Cậu nói.
Thời Quang liếc màn hình hồi rồi, rồi quay sang nhìn Du Lượng.
Ánh sáng trong phòng Internet ảm đạm, ánh sáng leo lét từ màn hình máy tính hắt ra chỉ nhuộm lên một không gian nhỏ. Cho dù ở trong không gian tăm tối, Du Lượng cũng nhắm mắt thả lỏng. Nửa bên mặt của cậu bị khuất, chỉ còn nửa bên mặt còn lại được ánh sáng nhợt nhạt nhuộm lên. Thời Quang không tự chủ được mà ngây người nhìn rất lâu, chăm chú nhìn nửa gương mặt không chút cảm xúc đến chân mày hơi nhíu, đến mi mắt khép hờ. Cậu đột nhiên phát hiện bản thân như vừa mơ hồ bắt được thứ gì đó, Du Lượng là người thích nhắm mắt nói chuyện sao? Thời Quang liên tưởng với những hình ảnh của Du Lượng trong đầu mình, Du Lượng chưa bao giờ liếc mắt nhiều lời với những người thấp kém hơn cậu ấy.
Một loại cảm giác may mắn, vui vẻ tự nhiên dâng lên trong lòng, cậu thuận miệng hỏi: “Có phải khi đó cậu không được vui không? Ở đội Chứng khoán Đông Hồ ấy?”
Nửa bên mặt của Du Lượng lập tức cứng lại. Cậu xoay mặt nhìn Thời Quang, bật cười khan.
“Cũng không có gì.” Cậu đáp, “Chuyện qua gần một năm rồi, tôi không nhớ nữa.”
Cậu còn muốn lừa tôi. Thời Quang thầm nghĩ.
“Aizz, cái tính này của cậu…” Cậu nói, đột nhiên vươn tay ra sau ghế của Du Lượng, khoát lên vai phải đối phương, “Lần tới tôi sẽ mua Não Bạch Kim (1) cho cậu bồi bổ, tránh cho quý nhân như cậu lại mắc chứng mất trí.”
Du Lượng ho khan hai tiếng, tắt trang web đang mở trên màn hình máy tính, đổi về kỳ phổ trên diễn đàn.
“Mải nói chuyện phiếm mà quên mất chuyện chính.” Thời Quang nói tiếp, “Trước mắt vẫn nên nghĩ cách đối phó với tên này, mặc kệ cậu ta đang chơi ở giải hạng nhất hay hạng hai, vẫn cần phải thắng, có đúng không?”
Cậu ghé lại gần đến mức Du Lượng có thể ngửi được mùi kem dưỡng (2) trên cổ cậu. Du Lượng cười thầm, rồi nghiêng mặt, bắt chước cậu mà nhìn kỳ phổ.
Vòng đấu tuyển đầu tiên bắt đầu lúc mười bốn giờ chiều. Thời Quang thích đấu vào buổi chiều, ít nhất cậu có thể ngủ thêm một lát. Về phương diện khác, đến chiều cậu càng sung sức hơn. Mà người không cần tham gia vòng đấu tuyển như Du Lượng lại sốt sắng hơn cả cậu, mới hơn bảy giờ sáng đã tới kéo cậu từ trên giường dậy, nói là cậu nên đến quán game kiếm một chỗ ngồi, tận dụng thời gian sau khi bốc thăm có thể tranh thủ xem kỳ phổ của đối thủ.
Bây giờ sắp đến giữa trưa, Thời Quang dụi dụi mắt, không nhịn được mà ngáp liền hai cái. Du Lượng hỏi: “Cậu mệt sao?”
“Cũng không quá buồn ngủ.” Thời Quang vặn người, vừa nắm vai trái của mình vừa nói: “Bây giờ tôi lại cảm thấy cậu gọi tôi dậy sớm đúng là… Này, cậu đừng có vội cười đắc ý!”
Cậu đẩy người Du Lượng một cái. Du Lượng nhịn cười, nói: “Cậu vẫn thiếu kinh nghiệm thi đấu. Thời điểm thi đấu rất dễ phát sinh những tình huống bất ngờ, không thể lập tức nghĩ ra cách đối phó, chỉ có thể chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, như vậy mới không làm ảnh hưởng tới tâm lý khi thi đấu.”
“Ừ…” Thời Quang gật đầu, mở một kỳ phổ khác ra, “Cả một buổi sáng, chúng ta xem hết các trận đấu của cậu ta ở chỗ Cửu đẳng Lâm Lệ, sau đó xem tiếp kỳ phổ mấy trận đấu của giải hạng hai, tôi cảm thấy cậu ta như đang hiện ra ngay trước mặt mình.”
Du Lượng hỏi lại cậu: “Sao lại có cảm giác như thế?”
“Như cậu nói đó, cậu ta đang chơi cờ chỗ Cửu đẳng Lâm Lệ…” Thời Quang mở kỳ phổ trong cúp Lý Quang một năm trước ra, “Cậu ta đi quân trắng. Cậu nhìn nước cờ này mà xem. Lực cờ của cậu ta không yếu, nhưng nhìn sang quân đen, tôi phát hiện cậu ta đã thua người này rất nhiều lần. Ở cúp Ly Sơn, cúp Tị Thử Sơn Trang lần thứ nhất, cúp Xướng Kỳ lần thứ nhất, hơn nữa lần nào cũng đều là chiếm ưu thế ở nửa trước trung bàn chiến, nửa sau lại hoàn toàn bị đối thủ áp đảo mà lật ngược tình thế. Đổi lại là tôi, bị cùng một người đánh cho thua như vậy hết lần này đến lần khác, sợ là buổi về nhất định sẽ gặp ác mộng.” Cậu nghiêng đầu, chắt lưỡi nói: “Nhưng mà, cậu nhìn cờ của cậu ta trong cúp Lý Quang đi.”
Du Lượng gật gật đầu: “Cậu ta thắng.”
“Không chỉ là thắng.” Thời Quang gõ gõ lên màn hình, “Cậu ta còn học được cách chém giết của đối phương ở những ván trước, ngược gió chuyển mình, ăn hết quân cờ phía trên không chừa tý nào. Ha ha, tôi đã biết ngay cậu ta hận người này lắm mà.”
Cậu nói xong thì thở dài. Du Lượng thấy cậu như đang nói ra những điều trong lòng, cười hỏi: “Sao? Cậu bị cậu ta dọa rồi? Sợ cậu ta sẽ trả thù cậu?”
“Tôi… Nói nhảm, sao tôi lại phải sợ cậu ta?” Thời Quang quay đầu, “Tôi sợ? Nói đùa sao? Tôi chỉ cảm thấy, phong cách đánh cờ của cậu ta quá ti tiện, nhưng vẫn rất kiên cường, đúng không? Ngã ở chỗ nào, đứng lên ở chỗ đó.”
Du Lượng nhìn xoáy vào cậu: “Còn gì nữa không?” Cậu hỏi.
“Còn… nữa? Có thể còn gì nữa?” Thời Quang thẳng người, trên mặt hiện vẻ hoang mang.
“Lúc cậu xem kỳ phổ của người khác, có nghĩ mình sẽ đánh thế nào không?” Du Lượng đập lên lưng cậu, “Tại sao về sau người này có thể lật bàn đánh bại kỳ thủ đã nhiều lần làm nhục mình? Chắc chắn không phải là nhờ ăn may. Cậu xem năng lực của cậu ta tại mỗi kỳ phổ, ván sau đều tốt hơn ván trước. Cậu nói cậu ta thích giương đông kích tây, đột nhiên chém cậu một nhát, là vì tại sao? Cậu có từng nghĩ tới, tại sao cậu ta lại làm được việc đó?”
“Ừm…” Thời Quang gãi đầu, “Tôi… tôi cho rằng, cậu ta rất nhạy cảm với hướng phát triển của toàn cục.”
Cậu không muốn phát biểu quá nhiều. Đối với Du Lượng, cậu vẫn không thể nào thẳng thắn bày ra tất cả khuyết điểm của mình. Cậu bực bội lấy một quyển kỳ phổ khác ra.
Nước cờ của Hoàng Lân Tiên rất linh hoạt, nhưng trong lòng Thời Quang hiểu rõ, cờ của cậu ta không phải không có khuyết điểm. Sự linh hoạt của cậu ta trên bàn cờ đa phần đều là phòng thủ địa bàn trống. Về cơ bản, cậu ta khá giống với cậu: nhảy cảm với phương hướng toàn cục, nhưng trung bàn chiến không đủ mạnh. Thời Quang vẫn còn nhớ rõ, lúc thi đấu thăng hạng, cậu phải dựa vào ưu thế tích lũy ở trung bàn mới thắng nổi đối thủ.
Trung bàn chiến của cậu hẳn nhỉnh hơn đối phương một chút, nhưng đối phương hiển nhiên cũng không phải đồ bỏ. Dù sức chiến đấu ở trung bàn không đủ mạnh, cậu ta cũng có thể dựa vào ưu thế đánh linh hoạt cậu căm ghét mà dành được ưu thế. Nếu như cậu không cẩn trọng, nói không chừng sẽ bị thua.
“Khả năng tính toán của tôi vẫn còn rất kém.” Cậu nhìn màn hình than thở, “Gặp đối thủ như cậu ta ít nhất có thể gắng gượng, chứ gặp đối thủ mạnh… rất có thể sẽ thua thảm. Hơn nữa…” Cậu vò đầu, “Nói thực ra, tôi mãi không khắc phục được.”
Du Lượng suy tư một hồi, cậu chợt tới những lời ba nói trước khi cậu rời Hàn Quốc. “Khả năng tính toán không tốt không phải hiếm gặp, rất nhiều kỳ thủ đều gặp phải.” Cậu nói.
Thời Quang lặng lẽ gật đầu, xem như cam chịu lời của cậu.
Khả năng tính toán không tốt, trung bàn chiến yếu ớt, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là cờ mềm, không thể chống đỡ được với những tình huống chém giết kịch liệt, cường độ tấn công cao. Nhớ lại, cũng có không ít lần cậu đã thiết lập được bố cùng, nhưng lại không cách nào triển khai được ý đồ, hơn phân nửa là gặp phải cản trở ở trung bàn, đến lúc thu quan thì đã hết cách.
Kỳ thủ cùng đẳng sự chênh lệch thực lực thường không quá khác biệt, nhưng thắng bại cũng là dựa vào chút khác biệt không quá đó, đôi khi một chút thua kém cũng có thể thua cả ván đấu. Tự hỏi bản thân, Thời Quang đương nhiên không muốn mình bị như vậy.
“Hẳn là có thể đối phó với cậu ta.” Cậu thì thầm.
“Cậu ta thì có thể…” Du Lượng nhìn cậu, “Ko Yeong Ha thì không.”
“Ừ.” Thời Quang không tình nguyện thừa nhận sự thật này, “Đối thủ như cậu ta, tôi chắc chắn không đấu lại được.”
“Nhưng cậu cũng có điểm mạnh của mình.” Du Lượng nhìn cậu, “Nhớ lấy, tập trung phát huy sở trường của mình là được!”
“Sở trường của tôi?” Thời Quang quay đầu nhìn cậu: “Là gì thế?”
Du Lượng cân nhắc một lát rồi đáp: “Kiểm soát đơn độc!”
TBC
Editor chú thích:
(1) Não Bạch Kim: một loại thực phẩm chức năng bổ não
(2) Nguyên văn là 雪花膏 = cao Tuyết Hoa = kem dưỡng Hazeline.