[Miêu Thử] Tiên sinh

1533715_315394575297447_8615605456518959031_n

[Miêu Thử] Tiên sinh

Tác giả: Bái Ba Văn

Editor: Thanh Liên


Một,

Trong thôn Tứ Phương có một vị tiên sinh.

Hồ Tử chớp chớp mắt, ngước khuôn mặt bị gió núi thổi khiến hai má đỏ bừng lên, nghiêm túc hỏi: “Tiên sinh, Người đẹp như vậy, có phải là Tiên nhân không?”

Tiên sinh sửng sốt, đôi con ngươi sáng như sao nheo lại, khóe môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Tiên sinh là một nam nhân rất đẹp, đẹp đến chói mắt, cũng rất ôn hòa. Nhưng tiên sinh không có tên, tiên sinh chỉ gọi là tiên sinh.

Tiên sinh không nhớ chuyện trước kia.

“Tiên sinh, hôm nay Người kể tiếp chuyện xưa cho chúng con nghe đi?” Hồ Tử ngồi trên ghế nhỏ, cùng một đám trẻ vây quanh tiên sinh. Tiên sinh vươn tay xoa đầu Hồ Tử, những vết chai sần trong lòng bàn tay tiên sinh khiến nó có chút không thoải mái. Nhưng chỉ có nó được tiên sinh xoa đầu, cho nên nó vô cùng vui vẻ.

“Tiên sinh, lần trước Người đã kể đến Bao đại nhân trong Khai Phong phủ. Bao đại nhân thật sự thần thông vậy sao?” Một đứa trẻ khác hỏi.

Tiên sinh không nhớ chuyện trước kia của mình, nhưng lại rõ chuyện triều đình và giang hồ như lòng bàn tay. “Bao đại nhân chẳng phải thần tiên, ông ấy chỉ dụng tâm, kiên định tìm ra chân tướng hơn so với người thường thôi. Nếu như không có trái tim kiên định đó, thì dù là Bao đại nhân cũng bất lực.”

Hồ Tử lắng nghe, nghe kể về Công Tôn chủ bộ, nghe kể về tứ đại Hiệu úy, nghe kể về giang hồ Nam hiệp Triển Chiêu, Hãm Không Ngũ Nghĩa, nghe kể Miêu Thử tranh chấp, đại náo Đông Kinh.

“Sau đó Bạch Ngọc Đường đã đi Tương Dương cũng Nhan đại nhân ạ? Sau đó thì sao nữa ạ?” Một đứa bé hỏi. Tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, tựa như đang hoài niệm chuyện gì đó, ánh mắt xa xăm.

“Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ Gia vì giúp Nhan Tra Tán lấy lại đại ấn khâm sai đã bị Tương Dương Vương đánh cắp cùng chứng cứ mưu phản của lão ta mà tới Trùng Tiêu lâu.”

“Á!” Một cô bé bịt tai lại, “Tiên sinh đã kể chuyện đáng sợ này rồi! Thế Ngũ gia có trở về không ạ?”

“Hắn không trở về, trở về chỉ có một vò tro cốt cùng kiếm Họa Ảnh. Mấy ngày sau, Triển Chiêu cùng Hãm Không Tứ Nghĩa xông tới Trùng Tiêu lâu. Toàn Thiên Thử, Xuyên Sơn Thử và Triển Chiêu cũng chết tại Trùng Tiêu, Cự Khuyết cùng Họa Ảnh cất trong Khai Phong phủ chẳng biết đi đâu. Nhưng cuối cùng triều đình cũng lấy lại đại ấn và chứng cứ, lật đổ Tương Dương Vương.” Tiên sinh nói.

“Tiên sinh, Cự Khuyết và Họa Ảnh trông như thế nào ạ?” Hồ Tử chớp chớp mắt.

Tiên sinh dời ánh mắt chăm chú nhìn Hồ Tử sang nơi khác rồi mới chậm rãi đáp: “Ta sao được tận mắt nhìn thấy Cự Khuyết và Họa Ảnh? Đúng thế, đó chính là danh kiếm Thượng Cổ, ta sao có được may mắn nhìn thấy?”

“Con nói tiên sinh nghe, hai thanh kiếm bày trong phòng của Người chính là tưởng tượng của con về Cự Khuyết và Họa Ảnh đấy ạ!” Hồ Tử hưng phấn nói.

Trong phòng của tiên sinh có bày hai thanh kiếm, một thanh vỏ kiếm tuyết trắng, tuệ kiếm Lưu Tô màu trắng bạc, thanh còn lại chuôi kiếm trông rất cổ xưa, trên tuệ kiếm màu vàng có treo một miếng ngọc bội hình chuột nhỏ.

“Đó chẳng qua chỉ là vật tượng trưng thôi. Được rồi, hôm nay chúng ta còn học bài nữa.” Tiên sinh hô một tiếng, rồi xoay người đi vào gian nhà cỏ thấp bé.

Hai,

Thôn Tứ Phương bốn bề là núi, con đường duy nhất thông ra thế giới bên ngoài nằm sâu trong núi.

Thôn Tứ Phương rất đẹp, non xanh nước biếc, chim hót núi u, phần lớn người dân không cần lễ nghi, không biết đọc chữ, cuộc sống đơn giản. Cho nên người dân trong thôn vô cùng giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của tiên sinh. Tiên sinh nhìn có vẻ không giống người có thể trèo đèo lội suối tìm được đường vào thôn, tuy nhiên Người đã đến được đây. Khi đó tiên sinh một thân vải xanh, trên lưng đeo hai thanh kiếm, bên hông còn treo một túi gấm màu vàng. Lúc mới tới, tiên sinh không nói chuyện với bất cứ người nào, mãi đến khi tiên sinh một mình dựng xong một căn lều nhỏ định cư mới bắt đầu tiếp xúc với mọi người.

Đến lúc đó, người trong thôn mới biết, tiên sinh là một nam tử vô cùng ôn hòa, tốt bụng.

Nương của Hồ Tử cảm thấy tiên sinh nhất định là người có tâm sự. Đôi mắt xinh đẹp của tiên sinh luôn mang vẻ bi thương, hơn nữa đôi mắt kia còn xinh đẹp đến làm cho nương của Hồ Tử cảm thấy ghen tỵ. Huống chi tuy tiên sinh mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, quần áo cũ kỹ khó che mất khí chất cao quý. Nói không chừng tiên sinh là thiếu gia gia đình sa sút, nếu không, sao tiên sinh có thể đẹp đến vậy?

Phòng của tiên sinh đơn sơ, nhưng cách trang trí không hề tầm thường, dù là người trong thôn cũng có thể nhận ra hai thanh kiếm kia là vật phi phàm, túi gấm vàng được làm từ tơ gấm thượng hạng, trơn mềm như nước. Đương nhiên người trong thôn cũng biết tiên sinh vô cùng trân trọng hai bảo kiếm kia, không cho phép bất kỳ ai chạm vào, rảnh rỗi thường lấy ra cẩn thận chà lau.

Tiên sinh thích uống rượu, cũng tự mình cất rượu. Mùa xuân, Người thường vào núi tìm kiếm một loài hoa nhỏ trắng, nhưỡng ra loại rượu hương tỏa bốn phương, lúc vừa uống cay nồng vô cùng, vào đến cổ lại liền thấy ngọt, sau đó như lửa đốt ngũ tạng, lại hương nồng quẩn quanh. Lúc ánh trăng chiếu rọi núi, tiên sinh sẽ tới một vách núi – nơi duy nhất có thể nhìn thấy mặt trăng một mình uống rượu ngắm trăng, khiến cho lần nào mọi người cũng lo lắng chẳng may tiên sinh bị trượt chân mà rơi xuống.

Thế nhưng dù tiên sinh có say đến thế nào, khóe môi người vẫn luôn mỉm cười, tựa như đang nhớ về những hồi ức tươi đẹp.

“Tiên sinh, Người đã mơ thấy gì thế ạ?” Ngày đó cha của Hồ Tử dìu tiên sinh đã say rượu trở về, thấy tiên sinh trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn cười, Hồ Tử không nén được mà hỏi.

“Mơ thấy gì? Mơ tới gì…?” Tiên sinh nói mơ một mình, rỉ ra mấy từ nghe không rõ. “Ngọc Đường… Xuân… Xuân…”

Sau khi tỉnh lại thì nói không nhớ đã mơ gì.

“Hồ Tử, mang bánh nương nướng hôm nay sang cho tiên sinh đi, đem cả con gà này nữa.” Nương của Hồ Tử gói bánh kỹ càng, lấy dây cỏ buộc gà, rồi giao cho Hồ Tử.

Hồ Tử ngẩng đầu nhìn nương: “Nương, canh gà tiên sinh hầm thật ngon, bao giờ mới được uống nữa ạ?”

Nương Hồ Tử thưởng thưởng cho Hồ Tử một cái cốc đầu: “Lần trước là tiên sinh cảm tạ mọi người đã giúp đỡ! Còn gà này là để tiên sinh bồi bổ thân thể! Con xem tiên sinh gầy như vậy.”

Hồ Tử xoa xoa đầu, chớp chớp mắt, cầm theo đồ nương đưa, chạy chậm tới gian nhà tranh.

Ba,

Tiên sinh nhận đồ từ trong tay Hồ Tử, lại chăm chú nhìn Hồ Tử đến bần thần.

“Tiên sinh?” Hồ Tử đưa tay quơ quơ trước mắt tiên sinh, “Sao thế ạ?”

Tiên sinh thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”

Khói đặc cuồn cuộn dâng lên nơi cửa thôn. Hồ Tử trợn trừng hai mắt khi nhận ra đó là phương hướng nhà mình, vội vàng chạy về, lại bị tiên sinh kéo lấy vạt sau: “Đừng về đó.”

“Nhưng mà, tiên sinh, cha, nương…” Hồ Tử còn chưa nói xong đã bị tiên sinh ngắt lời.

“Con xem.”

Gian nhà cỏ của tiên sinh ở sâu bên trong thôn, nhưng không biết tại sao người lớn trong thôn đều mang đứa nhỏ nhà mình tới nơi này gửi gắm. Trong lòng của mỗi người dân thôn Tứ Phương, tiên sinh chính là thần.

Người dân thôn Tứ Phương bị dồn đến trước trước cửa nhà tranh của tiên sinh, Hồ Tử tìm lại không thấy cha nương mình. Từ xa, một một đội quân áo giáo đang đạp bước trên núi, vây lấy người dân. Lúc này Hồ Tử lại muốn tìm tiên sinh, nhưng lại không thấy bóng dáng tiên sinh đâu cả.

Trên chiến trường không thiếu thuộc hạ cũ của Tương Dương Vương, hay người giang hồ. Thú tính trong xương cốt của họ bị mùi máu tanh nơi chiến trường Tống Liêu kích phát, nhưng vẫn không đủ can đảm chém giết người. Bọn họ quý trọng tính mạng hơn bất cứ ai, vì vậy đám đào binh mới uy hiếp người dân thôn Tứ Phương này, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra một nơi thế ngoại đào nguyên.

“Đừng sợ.” Tiên sinh ôm kiếm, xuất hiện ngay bên cạnh Hồ Tử, ôm Hồ Tử vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ.”

Đám đào binh ném đầu đã chém đứt xuống mặt đất, máu tuôn đầy đất. Hồ Tử từ khe hở giữa đám người nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc nằm lẫn trong đám đầu kia, nét mặt vặn vẹo.

“Cha! Nương!” Hồ Tử quên mất tình thế hiện tại, lớn tiếng hô lên. Đám đào binh quát tháo, vài tên đi đến trước mặt Hồ Tử đang được tiên sinh bảo vệ, không thèm liếc nhìn tiên sinh lấy một cái, đã lập tức rút đao chém Hồ Tử. Hồ Tử sợ tới mức lui hai bước, lại kiên cường không khóc.

Tiên sinh ôm kiếm nghênh đón, một chưởng đầy nội lực của đào binh tung ra đánh bay tiên sinh, thôn dân gần đó còn nghe thấy được tiếng xương gãy. Tiên sinh đụng vào một cây lớn, không hề phát ra tiếng động nào.

Nhưng kiếm vẫn nằm yên trong ngực tiên sinh.

Tiên sinh chỉ cảm thấy ngực đau đớn, trước mặt tối đen. Cảm giác bị bóng tối bao phủ trước mặt này, bất ngờ thay lại vô cùng quen thuộc.

“Ngọc Đường, chờ đến mùa xuân năm sau, ta và ngươi rời khỏi triều đình, tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư được không?”

“Mèo con, cuộc đời này chuyện Ngũ Gia cảm thấy không thẹn với lương tâm nhất chính là yêu con mèo mặt dày ngươi.”

Ánh mắt của đứa bé Hồ Tử kia… thật sự rất giống người nọ.

Tứ,

Hồ Tử biết lúc này không ai có thể cứu nó, người lớn trong thôn cũng đều khó tự bảo vệ mình. Nhưng nó không sợ chết, nếu chết, nó có thể đi theo cha nương.

Nó chỉ luyến tiếc tiên sinh.

Sau đó hai mắt Hồ Tử trừng lớn, ánh mắt lướt qua đám đào binh trước mặt.

Y phục tiên sinh nhuốm máu, bao kiếm chống người, chuôi kiếm cổ cũng đã ra khỏi vỏ.

Mặt đất xung quang đầy thi thể.

Người trong thôn chưa từng thấy dáng vẻ này của tiên sinh, tựa như Địa phủ vô thường, phong ma Tu La.

Lúc này đào binh mới nhìn kỹ tiên sinh cùng thanh kiếm trong tay người.

“Cự Khuyết? Đây là Cự Khuyết? Ngươi là Nam hiệp Triển Chiêu! Không phải ngươi đã…” Lời của đào binh kia còn chưa nói hết cũng đã vùi thân dưới Cự Khuyết.

Cự Khuyết, Triển Chiêu.

Hồ Tử quả thật không dám tin lỗ tai mình.

Tiên sinh rút kiếm từ thi thể kia ra, bước qua, nhỏ giọng cười lạnh: “Gia không phải con mèo ngu xuẩn kia.”

Con mèo ngu xuẩn kia cho rằng chỉ cần một mình y là có thể cứu được thiên hạ. Nhưng y có biết, ngay cả Ngũ Gia hắn cũng suýt mất mạng trong cái lâu rách kia, y lại dám xông đi?

“Tiên sinh?” Hồ Tử trân trối nhìn tiên sinh vừa ra tay tàn nhẫn, cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Xưa nay tiên sinh khiêm tốn lễ độ, mang phong thái của một Nam hiệp. Vậy mà bây giờ…

Gia… Tiên sinh xưng ‘Gia’?

Chẳng lẽ… Cẩm Mao Thử, Bạch Ngọc Đường?

Trong lúc Hồ Tử ngây người, tiên sinh đã đi tới trước mặt mọi người. Hồ Tử mặc kệ người khác, ngẩng khuôn mặt dính máu lên, nghiêm túc nhìn tiên sinh: “Tiên sinh, con có thể nghe toàn bộ chân tướng Trùng Tiêu lâu không ạ?”

Tiên sinh sửng sốt, cởi Họa Ảnh chưa dính máu từ trên lưng xuống, cẩn trọng đặt cạnh Cự Khuyết. Thật lâu sau đó, tiên sinh ngồi xuống, nhìn Hồ Tử cười hỏi: “Hồ Tử, tiên sinh hỏi con, con có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”

Hồ Tử gật gật đầu, nhìn tiên sinh cười dịu dàng, nhìn tiên sinh vừa cười nước mắt vừa rơi.

Trái tim Hồ Tử đột nhiên nặng nề.

“Người chết ở Trùng Tiêu lâu không phải là Cẩm Mao Thử. Mọi người chỉ dựa vào Họa Ảnh đã vội kết luận người chết chính là Bạch Ngọc Đường tinh thông cơ quan cạm bẫy.”

“Thật ra người chết là Nam hiệp Triển Chiêu.”

Năm,

Người giang hồ đều biết Nam Hiệp và Cẩm Mao Thử hiệp nghĩa vô song, lại không ai biết hai người vào sinh ra tử, tình cảm từ lâu đã vượt qua tình nghĩa huynh đệ, sống chết bên nhau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã ước định một đời, trao đổi bảo kiếm làm chứng. Việc này ngoại trừ những người ở Hãm Không Đảo, cũng chỉ có Bao Chửng, Công Tôn Sách cùng Đương Kim Thiên Tử biết được.

Triệu Trinh muốn hai người được danh chính ngôn thuận đã lệnh cho Bạch Ngọc Đường theo Nhan Tra Tán, hòng muốn hắn được công lao, sau khi ban thưởng cho hai người sẽ ban chiếu cho bọn hắn quy ẩn.

Đi Trùng Tiêu lâu đêm đó, chính là Nam hiệp Triển Chiêu. Y biết nơi đó cơ quan trùng trùng, dù Ngự Miêu khinh công tuyệt diệu, Yến tử phi cũng không thể giúp y bay thoát khỏi lớp lớp cơ quan. Nhưng y phải đi!

Cẩm Mao Thử vì bảo vệ Nhan Tra Tán đã bị trọng thương, sao Triển Chiêu có thể để người yêu mạo hiểm?

Nam Hiệp không thoát khỏi Trùng Tiêu lâu, đồng võng trận phá hủy thân thể của y đến thi cốt cũng thay đổi, Tương Dương Vương từ một thi thể nhuốm máu không cách nào xác nhận được thân phận người này, liền dựa vào Họa Ảnh chiêu cáo thiên hạ.

Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tự ý xông vào Tương Dương Vương phủ Trùng Tiêu lâu, chết trong cơ quan!

“Triển Chiêu chết ở Trùng Tiêu, Bạch Ngọc Đường há có thể để Tương Dương Vương sống vui vẻ? Vết thương chưa lành, Bạch Ngọc Đường đã dẫn bốn vị ca ca xông vào lâu. Nhưng cuối cùng có lòng mà không đủ sức, không thể cứu Đại ca và Tam ca.”

“Bạch Ngọc Đường mang theo tro cốt của Triển Chiêu đi tìm một nơi có thể chứa hai người bọn hắn.”

“Sau đó hắn tìm được thôn Tứ Phương.”

Tiên sinh cúi đầu chăm chú nhìn đôi con ngươi của Hồ Tử, đưa tay nhẹ vuốt ve. “Ánh mắt của con rất giống con mèo kia.”

Cuối cùng Hồ Tử đã hiểu được vì sao lúc nào tiên sinh cũng bần thần nhìn mình. Thông qua đôi tay đó, Hồ Tử dường như nhìn thấy được quá khứ xa xôi.

Một vườn hoa trắng tuyết, một nam tử lam y mỉm cười dịu dàng ấm áp, khiêm tốn lễ độ, nụ cười hạnh phúc toát ra từ nội tâm. Nam tử bạch y dựa trên người y, khí thế phóng khoáng, tay cầm vò rượu, hăng hái đối ẩm.

Cảnh tượng tuyệt đẹp, khiến người khác đố kỵ.

Sáu,

Bạch Ngọc Đường không phải đã quên, chỉ là không muốn nhớ.

Hắn nhớ mỗi câu mỗi chữ, mỗi cái mỉm cười của nam nhân kia.

“Ngọc Đường, ngươi dùng Ngọc Đường Xuân nhưỡng rượu, không bằng gọi rượu này là Ngọc Đường Xuân?”

“Ngọc Đường, Triển mỗ không phải không để tâm lời của Ngọc Đường, chỉ là Triển mỗ còn chức trách của mình, bị thương là không thể tránh được…”

“Ngọc Đường, ngươi cảm thấy mùi của rượu này giống thứ gì?”

“Ngọc Đường, ta nhất định sẽ trở về, chờ ta.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ rõ từng lời mình nói khi đó.

“Mèo chết, rượu Ngũ Gia nhưỡng không cần một cái tên ngớ ngẩn như vậy.”

“Triển Chiêu, ta cho ngươi biết, Cẩm Mao Thử ta không phải là người không hiểu hiệp nghĩa. Nếu ngươi lại lần nữa hất ta ra, khiến bản thân một mình rơi vào nguy hiểm, Ngũ Gia ta không bảo đảm sẽ gây ra chuyện gì đâu.”

“Tuy rất ngọt ngào, nhưng ban đầu lại cay nồng. Mèo con, có phải ngươi muốn nói, mùi vị của rượu này rất giống tình yêu cấm kỵ?”

“Triển Chiêu, ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi mau giải huyệt đạo cho Ngũ Gia! Ngươi quay lại cho Ngũ Gia! Ngươi muốn chết trong cái lâu rách đó sao?”

Bạch Ngọc Đường kể hết quá khứ không có người biết kia.

“Mèo con mỗi khi chấp hành công vụ liền không để ý đến tính mạng mình, rất hay bị thương. Ta liền học cách nấu canh gà của đại tẩu, muốn bồi bổ thân thể cho y.”

“Ta học theo giọng điệu, nhất cử nhất động của mèo con, lại không học được phong thái của y.”

“Ta thu lại kiêu ngạo của Cẩm Mao Thử, học sự dịu dàng, độ lượng của Nam hiệp. Ngũ Gia biến thành mèo, đây là chuyện nực cười thế nào. Nhưng con mèo kia đang ở đâu? Gia đã làm nhiều việc như vậy, lại vẫn không đổi được con mèo kia trở về.”

“Hồ Tử.”

“Dạ, tiên sinh.”

Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào mắt Hồ Tử, trịnh trọng nhìn hắn: “Con có bằng lòng đi theo ta không? Con có bằng lòng rời khỏi thôn Tứ Phương này, từ nay về sau đi theo ta không?”

“Ngọc Đường, ngươi có cho phép trái tim ta không?”

“Ngươi có bằng lòng vứt lại danh lợi, dù chịu vạn người chửi bới, cũng ở bên Triển mỗ?”

Hồ Tử quay đầu nhìn vùng đất đã từng thuộc về mình, nhìn cha nương đã mất, sau đó gật đầu: “Tiên sinh, con bằng lòng.”

“Triển Chiêu, ngươi bớt nói nhảm cho Ngũ Gia, yêu chính là yêu, chuyện Ngũ Gia đã nhận định, quyết không thay đổi!”

“Được! Hồ Tử, từ nay về sau, con là con trai của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Tên của con là Triển Ký.”

0o0 Hoàn 0o0

[STV] Nguyệt hoa như sí – Phiên ngoại (3)

BL3

[STV] Nguyệt hoa như sí

Tác giả: Phong Yên Huyễn

Editor: Thanh Liên


Mãi bên nhau (3)

Phòng ngủ của hai người là nơi cả Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân đều vô cùng quen thuộc, mà nơi quen thuộc luôn làm người ta an lòng, trái tim cũng cảm thấy ấm áp.

Tiết Thừa Viễn bế Công Lương Phi Tuân một đường đi về phòng ngủ của hai người, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Vương An Hải cùng mấy người hầu hối hả ra vào mang theo vật dụng cần thiết để chữa trị cho Công Lương Phi Tuân.

Công Lương Phi Tuân nghiêng người, thân thể hơi thả lỏng.

Thật ra chính hắn cũng không hiểu hôm nay mình đã gặp phải chuyện gì, đang yên đang lành đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó liền ngã từ trên lưng ngựa xuống. Có lẽ là do gần đây hắn quá bận rộn, thể lực tiêu hao, cho nên mới làm xảy ra tai họa hôm nay. Nhưng hiện tại trong bụng còn có một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ còn là của hai người, trong lòng Công Lương Phi Tuân khó tránh khỏi áy náy.

“Nằm nghiêng!” Tiết Thừa Viễn đứng bên giường, hai tay xoa nhẹ lưng của Công Lương Phi Tuân, nét mặt hết sức nghiêm túc, nhưng lại không một lời trách móc Công Lương Phi Tuân, “Đúng, cứ như vậy, đừng cử động…”

Dứt lời, Tiết Thừa Viễn ngồi xuống bên giường, cẩn thận bắt mạch cho hắn.

“Hoàng Thượng thế nào?” Công Lương Phi Tuân nhỏ giọng hỏi.

Tiết Thừa Viễn nhìn hắn một cái, lạnh nhạt gật đầu, nói: “Đều mạnh khỏe.”

Thấp thỏm mấy ngày nay trong lòng Công Lương Phi Tuân coi như được giải tỏa, hắn thở phào một hơi.

Tiết Thừa Viễn lại không đồng tình. Người này lúc nào cũng nghĩ đến người khác trước tiên, rốt cuộc hắn có khi nào coi trọng an nguy của mình và đứa trẻ trong bụng không? Hắn có biết tình huống của mình hiện tại như thế nào không? Có biết là bản thân một chút cũng không thể khinh suất không?

Nhưng buồn bực thì buồn bực, lúc này nếu bảo Tiết Thừa Viễn trách cứ Công Lương Phi Tuân, y tuyệt đối sẽ không làm.

Có lẽ đã lâu không được nhìn Tiết Thừa Viễn, lúc này nằm đó nhìn y, Công Lương Phi Tuân nhận thấy Tiết Thừa Viễn có vẻ rất mệt mỏi.

“Sao lại… gầy đi nhiều như thế?” Công Lương Phi Tuân vươn tay sờ lên gò má Tiết Thừa Viễn, giọng nói yếu ớt.

Tiết Thừa Viễn vẫn chuyên chú chẩn mạch cho hắn, nhếch khóe miệng cười nhạt một cái, hỏi ngược lại: “Vậy sao?”

Công Lương Phi Tuân vốn định gật đầu, đột nhiên không nhịn được mà ho nhẹ mấy tiếng, máu tươi lại tuôn ra bên môi.

Tiết Thừa Viễn chau mày, lập tức hô lên với quản gia phía sau: “Mau mang tới một bộ xiêm y sạch sẽ, rộng rãi một chút. Tất cả lui ra, ở bên ngoài chờ ta gọi.”

Từ lúc ngã bị thương đến giờ đã hơn nửa ngày, còn có thể giữ lại đứa nhỏ đã là chuyện cực kỳ may mắn. Dùng thuốc e rằng hiệu quả quá chậm, trước mắt chỉ có thể châm cứu để giảm bớt đau đớn cho Công Lương Phi Tuân.

Thân thể Công Lương Phi Tuân càng lúc càng nặng nề, đau đớn trong bụng không lúc nào ngớt, tay chân mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả nhúc nhích thân thể cũng lực bất tòng tâm.

Tiết Thừa Viễn nhanh nhẹn cởi y phục của hắn ra, lúc này mới nhìn thấy mấy vết tụ máu màu tím trên ngực bụng, lập tức mở miệng định nói, lại không biết nên nói gì.

Ai bảo người y yêu lại là người lúc nào cũng đặt an nguy của mình sau cùng chứ?

“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân mở miệng gọi. Nếu là mấy ngày trước, hắn tuyệt đối không ngờ đứa nhỏ trong bụng sẽ khiến thể lực của hắn tiêu giảm bất ngờ như vậy cho nên mới không hề cảnh giác.

“Ta ở đây.” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng giúp Công Lương Phi Tuân thay xiêm y, chạm vào thân thể quen thuộc, ánh mắt luôn mang theo thương yêu lại càng thêm dịu dàng.

Mấy ngày không gặp, y thực sự rất nhớ Công Lương Phi Tuân. Lúc ở trong cung, y luôn lo lắng cho hắn và bọn nhỏ. Mỗi ngày không được ở bên người nhà của mình, đối với Tiết Thừa Viễn, giống như một sự dày vò không gì bù đắp được.

“Có phải ngươi đang trách ta…?” Công Lương Phi Tuân nhẹ đặt tay lên tay y.

Tiết Thừa Viễn y đáp thế nào đây? Đúng hoặc có lẽ không phải? Đây có lẽ chính là số mệnh của bọn y, cũng là trách nhiệm không thể trốn tránh của một thần tử.

“Sao có thể chứ?” Tiết Thừa Viễn thay xiêm y cho Công Lương Phi Tuân xong liền ôm lấy thân thể của hắn, để cho hắn dựa vào ngực mình.

Được ôm Công Lương Phi Tuân, cảm nhận hắn và đứa nhỏ đều đang dựa trong ngực mình, cảm giác tuyệt đối không được để mất niềm hạnh phúc này e rằng sẽ đau đáu trong lòng Tiết Thừa Viễn đến hết đời này.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Công Lương Phi Tuân thoáng hiện nét cười yếu ớt, tay đặt lên trên tay của Tiết Thừa Viễn.

Năm đó hai người bọn hắn quang minh chính đại thành thân tại Kinh Sư, một lời thề hẹn, cả đời bên nhau.

Hay cho câu cả đời bên nhau. Tiết Thừa Viễn từ chiến trận Nguyên Tây làm hắn lớn bụng, ban đầu là không cam tâm, đến dây dưa không dứt, cuối cùng sinh cho y hai đứa nhỏ nghịch ngợm đáng yêu… Hắn sao lại có được may mắn đó chứ?

Nhưng giờ nghĩ lại, Công Lương Phi Tuân chỉ cảm thấy những năm này trôi qua quá nhanh. Thời gian, có khi nào chậm lại? Giá như người ta có thể mãi mãi sống trong hạnh phúc thì thật tốt biết bao.

“Ta phải châm cứu cho ngươi rồi.” Tiết Thừa Viễn ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ.

Từ lúc ngã từ trên ngựa xuống, bị cơn đau trên bụng hành hạ, trong lòng Công Lương Phi Tuân đã đoán chừng được. Chỉ có điều, hắn hy vọng, dựa vào y thuật của Tiết Thừa Viễn, bọn hắn có thể giữ được đứa nhỏ trong bụng này…

“Giữ con, được không? Thừa Viễn…” Trong giọng nói của Công Lương Phi Tuân tràn ngập mong đợi cùng không nỡ.

“Ta sẽ hết sức, ngươi đừng quá lo lắng.” Tiết Thừa Viễn áp tay lên vầng trán đầy mồ hôi của Công Lương Phi Tuân, kiên định nói. Dù thế nào, y cũng sẽ dốc hết sức.

Quá trình châm cứu sau đó như kéo dài dằng dặc, mất gần hai canh giờ. Công Lương Phi Tuân luôn vô cùng phối hợp, châm pháp cùng lực tay của Tiết Thừa Viễn đều không thể nghi ngờ, tinh chuẩn cực kỳ.

Lúc châm cây kim cuối cùng, tâm mạch của Công Lương Phi Tuân đã ổn định, thai nhi cũng an tĩnh, Công Lương Phi Tuân vốn đã suy yếu dần chìm vào giấc ngủ. Trước lúc ngủ, hắn còn băn khoăn Nhạc nhi và Tri nhi đã ăn tối chưa, còn dặn Tiết Thừa Viễn nhất định phải qua đó xem.

Tiết Thừa Viễn nhẹ vỗ về tay của hắn, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn.

Ngẫm lại, người trước mặt này hoàn toàn khác xa Công Lương Phi Tuân cao ngạo, anh lệ ban đầu. Hắn của ngày hôm nay trong lòng luôn dạt dào tình yêu và niềm nhớ thương người thân của mình. Cũng khó trách, dù sao bọn nhỏ cũng do Công Lương Phi Tuân sinh, phần tình cảm này đương nhiên là khó nói hết thành lời.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán Công Lương Phi Tuân.

Thật sự rất yêu hắn.

Dù buồn bực hắn, lo lắng cho hắn, nhưng trên tất cả vẫn là yêu hắn.

Cả đời này, y chưa từng ngờ được mình sẽ yêu một người đến vậy.

P/s: Nàng nào biết bộ Đế thụ hoặc truyện nào cùng dạng như Nguyệt hoa giới thiệu ta với. Ta thèm đọc quớ :((