[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc – Chương 53

Cover Kiểm soát đơn độc

[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc

Tác giả: Kuencar

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ đăng tải duy nhất tại: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức!


Chương 53

Mọi âm thanh đều tắt, chỉ còn tiếng ‘cạch’ đôi khi vang lên trong hội trường.

Sau khi quân đen đầu tiên hạ xuống vị trí điểm sao, quân trắng thứ hai cũng được hạ xuống.

Hane khẽ đưa mắt: đường bốn.

Vị trí này có thể nói là đã nằm trong suy đoán, cũng có thể nói là nằm ngoài suy đoán. Cậu ngẩng đầu nhìn Du Lượng đối diện, gương mặt trước mắt vẫn hết sức trầm tĩnh.

Cậu nhìn theo bàn tay Du Lượng vê quân cờ, hạ xuống bàn cờ, rồi nâng lên, lướt qua đường vân trên bàn cờ, ‘bíp’ một tiếng, ấn đồng hồ tính thời gian.

Chiếm trước đường hai và đường ba, tận dụng mọi cơ hội chiếm trước thực địa, sau khi đi hơn vài chục nước cờ sẽ bắt đầu kiểm soát đơn độc, đây là cách đánh khá lưu hành trong mấy năm gần đây. Trong ấn tượng của Hane, hình như nó bắt đầu từ kỳ thủ Hàn Quốc, sau đó bởi vì kỳ thủ Hàn Quốc quật khởi mà bắt đầu lưu truyền rộng rãi. Cách đánh này không chỉ ảnh hưởng tới lứa kỳ thủ hiện tại, mà sợ rằng sẽ còn kéo dài rất nhiều thế hệ nữa.

Bình tĩnh xem xét, nếu như muốn vớt vát được sau khi theo con đường này, chiếm càng nhiều thực địa chắc chắn là vô cùng cần thiết, một khi thành công có thể ăn được một miếng lớn. Chỉ có điều, cách đánh này cũng có độ khó tương đương: muốn chiếm được nhiều đất, sau khi đánh hơn mười nước gần như không thể tránh khỏi phải liều mạng so năng lực kiểm soát đơn độc với đối phương.

Thế nhưng, qua mấy chục nước, thậm chí là trên trăm nước lót đường, quân cờ kiểm soát rất có thể đã không chỉ còn là vài quân cờ, mà một đám quân rồi. Kiểm soát đơn độc cả một đám quân lớn, nguy cơ cũng sinh ra từ đó. Đương nhiên những kỳ thủ thích cách đánh này không phải không hiểu điều này, có chăng bởi vì lợi ích thu được sau khi kiểm soát đơn độc quá hấp dẫn, khiến cho người ta ‘được ăn cả ngã về không’.

Những kỳ thủ như vậy, trong mười người thì có đến tám người mang tâm lý đánh cược.

Du Lượng có thể coi là một trong những người không có khả năng đi theo con đường đánh cược tầm thường này nhất. Cậu có đủ tố chất kỳ thủ, chỉ cần cậu muốn, cậu hoàn toàn có thể đánh như bây giờ, đoạt đường hai và đường ba, chiếm đất trước rồi kiểm soát đơn độc, hiệu suất so ra còn cao hơn.

Nhưng bao giờ cậu cũng lựa chọn cách đánh này.

Hane không ghét cách đánh của cậu. Những kỳ thủ Hàn Quốc có chút ‘chủ nghĩa thực dụng’ mà cậu thấy ít nhiều đều hiểu ý nghĩa của ‘cống ngầm chảy’[1]. Cờ có hiệu suất rất cao, mặt khác lại mang lợi ích, dễ dàng phá hỏng cảm giác nghệ thuật của cờ.

Đây cũng không có ý nói đánh cờ đẹp quan trọng hơn thắng thua. Trong lúc thi đấu quá quan trọng thắng thua khó tránh khỏi làm tăng thêm áp lực thi đấu. Hane dám vững tin, sẽ không ai thật sự thích cái thứ hai. Ko Yeong Ha đã từng lộ liễu nói bọn cậu là bản phục chế của kỳ thủ Hàn Quốc, nhìn lại bản thân, những lời này không tính là hoàn toàn sai, thậm chí lời của cậu ta có vài chỗ đúng. Nhưng Hane cũng hiểu được, dù được huấn luyện thế nào, phong cách cá nhân của kỳ thủ vẫn rất khó bị thay đổi. Ngồi trước bàn cờ, cuối cùng bọn họ sẽ chọn cách đánh khiến mình thoải mái hơn, đánh càng tùy ý hơn.

Cho tới trước hôm nay, Hane mới giao đấu với Du Lượng vài lần. Điều khiến cậu vô cùng kinh ngạc đó là tư duy đánh cờ của Du Lượng hoàn toàn không mang chút bắt chước người khác. Cách đánh này làm cậu nhớ lại mà những người chấp quân trắng trong các kỳ phổ ở thời đại ‘chưa cộng điểm[2]’ mang tới cho cậu: tích cực, chủ động, cầu biến.

Mặc dù như thế, cậu vẫn không thể nào thắng được đối phương, dù là một ván.

Đấu cờ còn có tên là đánh cờ. Đánh cờ, chính là dùng tay nói chuyện với nhau.

Dù vẫn ở giai đoạn khai cuộc, Hane cũng có thể cảm nhận được sự tự tôn mãnh liệt từ đối phương.

Áp lực thi đấu, Du Lượng không bị thứ áp lực này làm ảnh hưởng. Cậu chỉ dùng hết khả năng để lấy chiến thắng làm đường dẫn, theo đuổi cách đánh mà cậu muốn.

Có lẽ ngay từ đầu mình đã thua rồi. Nghĩ tới đây, Hane liền cảm thấy cổ họng mình như bị người nhét vào một cục đá.

Người sợ thua và người không sợ thua thi đấu với nhau, kết quả sẽ thế nào?

Cậu nhìn bàn cờ trước mặt, cậu nhìn thế giới do hai màu trắng đen xen kẽ tạo thành. Đây là cờ của Du Lượng, cũng là cờ của chính cậu.

Lúc này, tôi sẽ không để thua cậu đâu.

Cậu ta cắn chặt răng, đưa tay…

Đen 39, hủy ba[3].

“Hả? Hủy hơi thấp…” Hong Su Yong lẩm bẩm, vươn tay sờ vào trong ngực Ko Yeong Ha, tăng âm lượng từ điều kiển tivi, “Nhưng hôm qua em còn lo lắng cho Hane, bây giờ thấy yên tâm rồi.”

“Không thì thế nào?” Ko Yeong Ha nói, hai mắt không chớp nhìn chòng chọc màn ảnh trực tiếp ván đấu chủ tướng, “Đã tới đây rồi, dù thế nào cũng phải đánh. Đây chính là cờ vây.” Anh ta nói, “Còn chưa đến trung bàn, ai có thể đoán được chuyện về sau!”

Trắng 46, bay.

Bấm xong đồng hồ tính giờ, Du Lượng nhìn lướt tình hình trên bàn cờ.

Kết thúc khai cuộc, trông có vẻ cậu có ưu thế hơn Hane, nhưng chênh lệch này chưa đủ.

Ánh mắt và suy nghĩ của cậu lướt qua rất nhanh.

Thực địa của quân đen nhiều hơn của cậu, ước chừng hai mục rưỡi gì đó, so ra vẫn kém ưu thế về ngoại thế của quân trắng.

Hane vẫn đang suy tính nước cờ tiếp theo. Du Lượng đảo mắt nhìn về phía phải dưới, bốn quân đen ở đó hỗ trợ nhau bảo vệ vùng đất xung quanh, cùng với hai quân phía dưới gần đó hợp thành một vùng đất mênh mông. Trắng 22, 28 và 30 của cậu đang rơi vào trong miệng đám quân đen này. Trắng 22 trên đường năm có vẻ tràn ngập nguy cơ.

Lực cờ chưa đủ. Cậu liếc một cái liền có nhận định.

Nơi này chính là tình thế xấu của quân trắng. Khi mà lực cờ chênh lệch lớn, nhanh chóng nghĩ mọi cách để bù lại là lựa chọn đầu tiên của trực giác của kỳ thủ.

Hane phía đối diện hình như hơi ngẩng đầu lên nhìn mình. Du Lượng nhận ra hành động này, gần như ngay lập tức đưa ra một phán đoán.

Quả nhiên, đen 47 ‘dựa vào[4]’ ở đường sáu.

Hane cũng lưu ý đến chênh lệch ngoại thế giữa hai bên, vì vậy nước đi ‘dựa vào’ này của quân đen là hành động thay cho thái độ dứt khoát quyết không nhượng bộ ngăn chặn đám quân trắng đang sắp thành hình ở góc trái.

Du Lượng nheo mắt, rất nhanh thôi cậu sẽ được lĩnh hội sự huyền diệu của quân đen 47 này.

Lợi dụng ưu thế của quân đen ở phía dưới phải, đen 47 và đen 35 tương trợ cho nhau, tạo thành thế ‘xâm tiêu[5]’, lại như hổ rình mồi mà đóng giữ ở phía trên trắng 22.

Muốn ép tôi đào tẩu chạy trốn?

Du Lượng hạ mắt, khóe miệng hơi mím lại, thoáng hiện vẻ hung hãn.

Dưới sự uy hiếp của đen 47, trắng 22 rơi vào thế nguy hiểm, dường như ngoại trừ chạy trốn thì không còn cách nào khác.

Du Lượng mím chặt môi, ngón tay vê quân cờ, hạ xuống.

Trắng 48, xông.

Trắng 50, chặn.

“Hả?” Hane ở đối diện khẽ thốt lên một tiếng. Khi Du Lượng ngước mắt nhìn, mặt mũi cậu ta đã nhăn tít cả lại.

“Tứ đẳng Du Lượng… lại lựa chọn cách đánh này.” Nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình có vẻ hơi giật mình.

“Là cờ mà cậu ấy sẽ đánh ra.” Park Yong Yeol cười đáp lời.

Nhân lúc vẫn chưa bị dồn đến chỗ chết, chạy đúng là lựa chọn đầu tiên của kỳ thủ, nhưng lại không phải lựa chọn phù hợp với phong cách đánh cờ của Du Lượng.

Màn hình phát sóng trực tiếp thỉnh thoảng di chuyển khỏi bàn cờ. Đối với hai quân trắng vừa được đánh ra, vẻ mặt của Hane đầy rối rắm, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh lại quyết liệt của Du Lượng, hợp lại trông thật thú vị.

Từ khi Du Lượng bắt đầu học cờ đến bây giờ, cậu gần như chưa từng bị người khác dồn ép mà chạy trốn. Cho dù là đến thời điểm thật sự không còn cách nào khác, thì khi chạy, cậu cũng sẽ gây ra cho đối phương một chút áp lực.

Thấy khó mà chạy ấy à? Chưa từng nghĩ đến!

Du Lượng trên bàn cờ không phải là tràn ngập tính công kích, mà chính là hóa thân của công kích. Dù cho cậu đang phòng thủ, thì sự phòng thủ của cậu cũng đầy cảm giác xâm lấn.

Hẳn là Hane nhận ra được điểm này, nhưng lúc này cậu vẫn bị hai nước cờ trắng 48 và 50 làm cho hoảng hốt. Cậu đột nhiên nhận ra mình đã đánh giá thấp dục vọng công kích của Du Lượng rồi. Trong lúc cậu cho rằng quân trắng sẽ bỏ chạy dưới sự dồn ép của mình, Du Lượng lại dứt khoát từ bỏ mấy quân trắng ở quanh trắng 22, thậm chí còn dồn ép ngược lại đám quân đen khá mỏng ở trái trên.

Cậu ấy làm thế nào vậy?

Hane trợn tròn hai mắt, vội vã nhìn khắp bàn cờ. Không thể nào, cậu đã cực kỳ chú ý, sao có thể cho đối phương cơ hội ở lại?

Cậu băn khoăn mãi, cuối cùng nhìn sang một đám quân trắng hết sức tầm thường ở ngoại thế trái trên, phát hiện ra quân trắng 18 ở đường ba. Lúc này, cậu lộ ra vẻ mặt rất khó miêu tả.

Đây chỉ là một quân cờ thừa, cách đám quân trắng ở trái trên một khoảng, cách đám quân trắng 22 còn xa hơn, ai mà ngờ lúc này nó lại có tác dụng lớn đến vậy?

Dưới sự hỗ trợ của quân cờ thừa này cùng hai quân cờ vừa đánh, nước cờ thứ năm mươi hai, Du Lượng hạ xuống đường bốn.

Nước ‘mệnh lệnh[6]’.

Lông mày của Hane nhíu chặt.

Đây là một nước cờ rất đáng sợ, nó khiến cậu chỉ có duy nhất một cách để đối phó, hơn nữa gần như ngay lập tức cậu đã hạ xuống. Với thế cục hiện tại, chỉ còn cách đen 53 vặn[7] xuống.

Chỉ còn một cách… Cậu nghĩ như vậy, quân cờ trên tay lại ngập ngừng không hạ xuống nổi.

Một khi hạ 53 vặn này, bàn cờ sẽ lập tức bước vào giai đoạn tấn công và phòng thủ. Đây là tình thế Hane không muốn nhìn thấy nhất. Cậu tốn bao công sức chính là vì muốn giữ bằng được ưu thế cầm quân đen của mình, ai mà ngờ được lại bị nước cờ ‘mệnh lệnh’ của đối phương làm cho đảo ngược hoàn toàn.

“Nước cờ tiếp theo của Hane có lẽ sẽ là vặn xuống.” Người dẫn chương trình nói, “Sau đó, ván cờ này sẽ trở nên rất dữ dội. Hẳn là Hane sẽ rất khó chấp nhận?”

“Có lẽ vậy.” Park Yong Yeol nói, ông tự tay bày biến thức bằng quân cờ nam châm trên bảng đen, “Thật ra đen 47 dựa vào là một nước cờ rất hay. Lợi dụng ưu thế thực địa của quân đen, uy hiếp trắng 22. Bởi vì khai cuộc đã kết thúc, có lẽ Hane hy vọng mình mới là người phát động cuộc chiến? Sau đó… Quân trắng ‘xông’ và ‘chặn’, có thể nói là được đánh ra để phối hợp với trắng 18, ừm…” Ông gõ ngón trỏ lên vị trí quân trắng 18 trên bảng đen, “Tôi nghĩ hẳn là rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp cũng không hề để ý tới sự tồn tại của quân cờ này? Bản thân tôi trước đó cũng không để ý đến, cho đến khi những quân cờ trắng phía sau nhắc nhở tôi.”

“Vậy là…” Người dẫn chương trình gật đầu, “Nếu như nhìn một cách đơn giản, quân cờ này giống như là quân cờ được đặt để thủ ngoại thế. Cửu đẳng Park nghĩ sao? Liệu nó có phải là quân cờ Tứ đẳng Du Lượng cố ý đặt tại đó từ trước?”

“Chuyện này…” Nhìn bảng đen, Park Yong Yeol ngẫm nghĩ vài phút, “Tôi cũng không rõ.” Ông đáp.

Dù có phải hay không, hiệu suất của quân cờ này của Du Lượng đã rõ như ban ngày.

“Ồ, người này thật đáng sợ.” Ko Yeong Ha uống một hớp nước chanh, giọng điệu của anh ta khiến Hong Su Yong không đoán ra được rốt cuộc anh ta có đang nói thật lòng hay không, “Giống như một con sói, vì muốn cắn được một miếng thịt trên mình đối thủ mà không từ bỏ bất cứ cơ hội nào.”

Trên mặt anh ta đầy vẻ hưng phấn, Hong Su Yong nhìn anh ta, rồi quay đầu lại tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.

Đen 53, vặn.

Khoảnh khắc hạ cờ xuống, Hane thầm thở thở dài.

Dù không muốn, cậu vẫn phải đưa ra lựa chọn. Mà nước ‘vặn’ này chính là câu trả lời của nước ‘mệnh lệnh’ vừa rồi của Du Lượng.

Thấy ván cờ đi về hướng cục diện bản thân bị động, cảm giác mất hết sức lực chợt thoáng lướt qua trong lòng Hane. Lúc này cách thời điểm cậu đánh quân đen 47 chỉ mới chừng mười phút đồng hồ, nhưng quân đen đã mất đi cơ hội giành thế chủ động rồi. Nước cờ ‘mệnh lệnh’ đáng sợ ở chỗ nó sẽ dùng hình thức mệnh lệnh nửa cưỡng ép đối phương chỉ có thể đánh ra một nước cờ duy nhất, mà nước cờ duy nhất ấy lại khiến đối phương ‘ở lại’.

Nếu như đen 53 không vặn xuống, trắng 54 sẽ lập tức rẽ ngang, quân đen ở ngoại thế trái trên sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, đến lúc đó hai bên chênh lệch ít nhất hơn ba mươi mục. Dù sau đó cậu có tiêu diệt được đám quân quanh trắng 22 cũng không thể bù đắp được tổn hại nặng nề như thế.

Vặn là lựa chọn duy nhất Du Lượng để lại cho cậu. Nhưng, nếu như tưởng tượng mình dùng nước đen 47 ép đối phương chạy từ trước, Hane chợt cảm thấy lưng rét run.

Nếu như nước đen 47 của cậu gây ra sức ép đối với Du Lượng, vậy thì nước trắng 52 của cậu ấy là đòn đánh trả tàn khốc nhất đối với cậu.

Thông qua nước cờ ‘mệnh lệnh’, Du Lượng thể hiện sự uy hiếp nghiêm khắc để đáp lại cậu: nghe lời thì sống, chống lại thì chết.

Cảm nhận được sự cuồng bạo trong cờ của đối phương, mồ hôi lạnh rịn ra trên thái dương Hane. Cậu không kìm được mà lại lần nữa ngước đầu nhìn người đối diện.

Du Lượng vẫn giữ vẻ mặt như thường, trắng 54 ‘vặn ngược’ ở đường bốn.

“Này là chính thức khai chiến rồi đấy à?” Đặng Kha Bình gặm chân gà, mắt dán lên màn hình phát sóng trực tiếp, “Nước cờ này quá hay. Hane chỉ ép cậu ấy chạy thôi, thế mà cậu ấy lại rút đao gác lên cổ người ta luôn.”

“Quá hay cái gì?” Hoàng Lân Tiên ngồi nửa mông trên ghế, vươn tay muốn giành lại điều khiển từ tay anh ta, “Cậu đừng chỉ xem mỗi Du Lượng, còn người ở giường số bốn của chúng ta thì sao?”

“Tiểu Phạm đang xem ở phòng bên cạnh. Không có gì, tất cả đều bình thường.” Đặng Kha Bình trả lời, anh chỉ mười người ngồi bên cạnh, đều là đồng đội trong Đội tuyển Trẻ đồng đội, “Bao nhiêu người muốn xem Du Lượng, cậu lại đòi chuyển kênh? Cậu muốn xem ván đấu của Thời Quang thì sang phòng bên cạnh mà xem.”

“Sao cậu biết là không có gì?” Hoàng Lân Tiên hỏi. Anh có vẻ do dự, nửa muốn xem ván đấu của Du Lượng, lại muốn biết Thời Quang thi đấu thế nào.

“Yên tâm.” Đặng Kha Bình vẫn gặm chân gà, “Nếu như có chuyện gì, Tiểu Phạm lập tức sẽ cho chúng ta biết. Không có tin tức chính là tin tức tốt, hiểu chửa?”

Đen 55, dán.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Hane xem như đã chấp nhận được sự thật.

Đã bắt đầu khai chiến, đã mất đi ưu thế, cậu không thể để mình tiếp tục bị động.

Trắng 56, kéo dài.

Nước cờ kia đã nằm trong dự tính của Du Lượng.

Vùng xung quanh trắng 22 luôn nằm trong thế nguy ngập, mặc dù bây giờ chưa đến mức nguy hiểm chết người, nhưng Du Lượng muốn không chỉ là ‘chưa đến mức nguy hiểm chết người’. Cậu muốn biến tình thế xấu này trở thành ưu thế của mình.

Đen 55 dán là một nước cờ rất có sức hấp dẫn. Du Lượng biết, giả sử cậu tạo ra uy hiếp cho khu tam giác phải trên của đối phương, trắng 56 và 58 nhất định phải một áp một treo, trong vòng năm nước cờ, khu tam giác đen ấy có thể bị cậu ngầm chiếm.

Nhưng, thực tế không được thuận lợi như vậy. Qua năm nước cờ, trong khu vực tam giác vẫn còn đen 41 và đen 45 đều sẽ trở thành cột chống cho đen 49, cùng với đen 47, 51 đánh thẳng vào khu vực nguy hiểm phía phải dưới của cậu.

Không chịu chạy, tôi khiến cậu ngạt chết thì thôi.

Dưới tình hình như vậy, trắng 56 kéo dài tỏ thái độ vô cùng quyết liệt: Nằm mơ!

Vị trí của trắng 18 rất kỳ lạ, nó tựa như một quả bom không định giờ, mai phục ở một điểm đơn độc, giữa ngoại thế và thực địa. Trước khi trắng 66 kẹp thấp, Hane vẫn không thể chắc chắn, nhưng từ nước cờ thứ sáu mươi sáu trở đi, về cơ bản tất cả người theo dõi ván cờ này đều có thể xác định …

Trắng 18, nước cờ vốn không được bất kỳ ai chú ý, lại chính là đòn mai phục mà Du Lượng đã sớm dự liệu.

Hơn nữa, sau trắng 18, mọi người còn phát hiện ra trắng 44, trắng 52 và trắng 60 trên bàn cờ, chúng cũng giống như trắng 18, đều nằm ở những vị trí ‘rời rạc’.

‘Rời rạc’ không đáng sợ, đáng sợ chính là không ai biết những mầm mống này sẽ đột ngột nảy chồi vào lúc nào, càng không biết được đối phương căn cứ vào đâu để phán đoán mà chôn vùi những mầm mống này xuống.

Cảm giác thất vọng lặng lẽ lan tràn trong lòng, không phải đối với người khác, mà đối với chính mình.

Từ bàn cờ này, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như cậu đã bị người nhìn thấu từ sớm, tất cả đường cờ của cậu đều trần trụi phơi bày trước mắt đối phương, mà cậu lại chẳng thể làm gì được.

Chênh lệch lớn như vậy sao?

“Hane đang làm vậy? Thừ người à? Nước cờ vừa rồi mất rất nhiều thời gian. Này! Đừng bỏ cuộc! Chưa hết trung bàn đâu!” Ko Yeong Ha đan tay vào nhau, đặt ở trên môi, hô lớn với màn hình tivi.

“Hẳn là cậu ta bị dọa sợ rồi.” Hong Su Yong nói ra cảm nhận trong lòng. Nhìn bàn cờ trên màn hình tivi, cậu cảm thấy cổ họng mình khô rát.

Đen 77, chọi[8].

Nước cờ hay. Du Lượng thầm khen ngợi.

Trong tình huống quân trắng ổn định mở rộng ngoại thế ở trái trên, lựa chọn chặn đường quân trắng phải dưới hướng đến trung tâm là biện pháp giải vây tốt nhất cho đám quân đen còn lại ở trái trên. Tiếp sau đây, quân đen nhất định phải liên kết được đám quân ở trái trên với trái dưới trong vòng hai mươi nước cờ, nếu không sẽ mất toàn bộ thế lực ở bên trái.

Phía phải dưới chính là mảnh đất quân đen nối thành, quân trắng buộc lòng phải đi vào trong.

Bay cao góc xa là lựa chọn, nhưng cũng là nước cờ quá tầm thường.

Nhặt quân cờ, Du Lượng nở nụ cười.

Đều bị người thúc ép đi vội vàng, cậu không muốn khiến mình phải uất ức. Nếu cậu bay cao góc xa, nước cờ này so với chết chẳng khác nhau là mấy.

Trắng 82, cắt đứt[9].

Trắng 84, siết[10].

Hane siết chặt quân cờ đen trong tay, mu bàn tay hiện gân xanh.

Lấy công làm thủ, đây là lựa chọn của Du Lượng.

Hai bên tấn công và phòng thủ giằng co đã rất kịch liệt, cậu không ngại làm tình thế kịch liệt thêm chút nữa. Trên thực tế, quân đen ở phải dưới rõ ràng đang chiếm ưu thế, nhưng cậu vẫn lựa chọn tấn công, hành động này quả thực rất quá đáng.

Nhưng đã đến đây rồi, không ai có thể ngăn cản cậu làm vậy, bởi vì cờ của Du Lượng chính là như thế.

Hane cũng không phải quả hồng mềm, đen 87 ăn miếng trả miếng mà cắm ở đường sáu.

Lúc này cậu đã bị dồn đến bước đường cùng, hung bạo lộ ra, hạ xuống một nước cờ cắt sạch đường lui của đám quân trắng phải dưới, về sau lại thêm giữa dưới bóp ngược, bắt khí của quân trắng.

Trước tình huống này, Du Lượng hơi trầm ngâm, sau đó lại đánh ra một nước hết sức khó hiểu.

Trắng 90, vặn.

Hane mờ mịt không hiểu ra sao, thậm chí cậu còn hoài nghi phải chăng Du Lượng vừa đánh sai.

Trắng 90 vặn, chỉ cần… chỉ cần sau đó cậu dán lên, ba quân cờ ở phía phải dưới sẽ bị ăn sạch.

Cậu suy đi tính lại, cảm thấy không có vấn đề gì, đen 91 quyết đoán dán.

Cạch, cạch, cạch.

Ba quân cờ, Hane nhặt lên, ném vào hộp cờ.

Ngay lúc cậu ném quân cờ cuối cùng, trắng 88 đột ngột hiện lên bên khóe mắt cậu. Cậu giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Cái nhìn này khiến toàn thân cậu lạnh buốt.

Du Lượng hoàn toàn không có ý nhường cậu, trắng 92 vững vàng ‘lồng[11]’.

Đèn trần trong phòng hội nghị lóng lánh chiếu xuống bàn cờ, vầng sáng như thu hẹp lại ở mấy quân cờ đen ở giữa dưới. Cho tới lúc này, Hane mới phát hiện ra mấy quân cờ này đã bị bắt chẹt, nước cờ trắng 90 vặn kia không chỉ bắt khí quân đen của cậu, còn cắt đứt đường kết nối giữa giữa trên và trung tâm của quân đen. Mà trắng 92 lồng ở dưới rõ ràng đã khiến đám quân cậu bố trí ở trung tâm bị cô lập.

Ngọn đèn lẳng lặng chiếu xuống bờ vai Du Lượng. Trong lúc Hane đang rũ mắt nhìn xuống bàn cờ, cậu đã nhặt từng quân cờ từ trên bàn cờ ném ra bên cạnh.

Trong lòng Hane bắt đầu bốc lửa.

Tiếp theo chắc chắn đối phương sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đánh nước cờ kiểm soát đơn độc. Một khi Du Lượng kiểm soát đơn độc thành công, cậu sẽ không còn cơ hội lật bàn nữa.

Cậu đắn đo suy nghĩ, bàn tay cầm quân cờ run run, sau đó hạ liên tiếp:

Đen 93, treo đơn.

Đen 95, dán.

Đen 97, hợp lại[12].

Tình thế xấu của quân trắng ở phải dưới dù đã giảm bớt nhưng cũng chưa hoàn toàn an toàn, cậu cảm thấy mình hẳn vẫn còn cơ hội.

Tất cả suy nghĩ trong đầu lại lộn xộn, đen 109 ‘vá[13]’ ở trái dưới.

Bàn tay cầm quân trắng của Du Lượng hơi khựng lại.

Lần đầu tiên cậu ngẩng đầu nhìn Hane, thấy đối phương không có phản ứng gì, cúi đầu hạ cờ.

Trắng 110, nhảy.

Từ sau nước đen 109, quân đen ở cạnh ngoài xuất hiện chinh tử[14]. Suy xét tình thế của quân đen ở trung tâm, ‘cướp’ có lẽ có thể cứu được một mạng, nhưng Du Lượng đã nhìn ra, Hane không có điều kiện để đánh chinh tử kiếp.

Nước 109 vá trở thành một nước trì hoãn khổng lồ.

Đương nhiên Du Lượng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trắng 112, 114 khua chiêng gõ trống theo sát trắng 92, trắng 44, 52 và 60, phá hủy toàn bộ ưu thế của thực địa phải dưới của quân đen. Đến khi Hane không ngừng chạy theo trao đổi với quân trắng, cậu mới phát hiện ra mình chẳng đổi được thứ gì có tác dụng.

Thời gian chậm rãi đi về điểm kết thúc, Hane thở một hơi thật sâu, thật dài.

Cuối cùng cậu vẫn không thể nào thoát khỏi cục diện bị động. Lòng cậu bị nỗi thất vọng lấp đầy, ám ảnh tâm lý này khiến cậu suýt chút nữa không cầm nổi quân cờ.

“Tôi thua rồi.” Cậu nói xong, như là cúi đầu, nặng nề ép khuôn mặt xuống bàn cờ.

Du Lượng ở đối diện rút tay về, cũng gật đầu với cậu.

Trọng tài trưởng đứng dậy, một người đàn ông mặc đồng phục đi ra kéo cửa, xem dáng vẻ như là đi thông báo với phóng viên.

Hội trường vừa trước đó còn yên tĩnh loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện. Một người thuộc Viện cờ Hàn Quốc từ sau bàn trọng tài đi tới chỗ hai kỳ thủ, đầu tiên là hỏi thăm hai người mấy câu, sau đó thông báo về việc trả lời phỏng vấn của truyền thông và nhắc nhở một vài điểm cần lưu ý.

Du Lượng nhẹ gật đầu. Cậu đã quen với chuyện này, dù không ai căn dặn cậu cũng có thể ứng phó được. Đợi người của Viện cờ nói xong, cậu đẩy ghế ra. Ở khoảnh khắc đứng dậy, cậu chợt nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trong lòng cậu còn lo lắng đến chuyện khác.

Hội trường diễn ra ván đấu phó tướng cách nơi này không xa, cậu đứng một hồi lại không hề nghe thấy lời bàn luận nào về kết quả của ván đấu phó tướng.

“Du Lượng…”

Một tiếng gọi yếu ớt từ phía đối diện vẳng đến. Du Lượng quay sang, thấy Hane vẫn cúi gằm mặt ngồi đó.

Nửa ngày trước cậu ta cũng thua tại vị trí này, hôm nay thất bại lại lần nữa tái diễn, rất khó nói rõ cậu ta bị sang chấn tâm lý đến mức nào.

Du Lượng gật đầu với cậu ta, im lặng mà tỏ vẻ mình sẽ ở lại nghe cậu ta nói.

Hane ngẩng đầu nhìn cậu, cười tự giễu mà nói: “Hóa ra là như vậy.” Cậu ta xoa mũi mình, “Có phải trước đây tôi quá ngu ngốc không? Bây giờ tôi hơi hối hận. Hối hận tại sao lại đi so sánh với cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ bởi vì ba tôi và ba cậu đều là người đánh cờ rất giỏi. Nhưng mà, thật ra chúng ta căn bản không hề giống nhau.” Hane cười xấu hổ, “Tôi luôn nghĩ rằng tôi không muốn làm ba mình mất mặt, vì vậy mà không ngừng luyện cờ, cho tới bây giờ. Nhưng mà, nói cho cùng tôi chỉ hy vọng người khác nhìn thấy cờ của mình mà thôi. Hy vọng mình là ‘Tứ đẳng Hideki Hane’, chứ không phải ‘con trai của Hane’.” Cậu ta xoa gáy, “Ngốc lắm, đúng không? Nhưng cũng bởi vì tôi là ‘con trai của Hane’, tôi mới không thể vui vẻ. Không chỉ không thể vui vẻ, mà lúc ở Viện cờ cũng cảm thấy rất cô độc, thế nhưng lại không thể nói ra. Nếu như có thể lựa chọn…” Cậu ta thẳng lưng, tỏ vẻ thoải mái, thì thầm, “Nếu như tôi có thể tự mình lựa chọn, tôi muốn quên đi tất cả hoặc chỉ làm một kỳ thủ bình thường trong Viện cờ, không phải là con của ai cả.”

Những người trong hội trường lần lượt đi ra ngoài, chỉ còn lại hai kỳ thủ vẫn ở đó.

Hane nói xong thì không lên tiếng nữa. Cậu ta nửa nằm trên bàn cờ, ngẩn người nhìn bàn cờ vẫn chưa được thu dọn.

Du Lượng liếc cậu ta. Cậu đẩy ghế của mình vào trong gầm bàn, tay trái đặt trên thành ghế, thoáng ngừng lại.

Cảm giác được hình như cậu định nói gì đó, Hane hoàn hồn.

Nhìn cửa hội trường, Du Lượng nói, “Quên thì sao? Dù cậu quên, người khác cũng sẽ nhớ thay cậu.”

Hane nhíu mày. “Nhưng mà…” Cậu ta không kìm được mà hỏi, “Chẳng lẽ cậu chưa từng cảm thấy áp lực, chưa từng cảm thấy cô độc sao?”

“Lúc cảm thấy áp lực hay cô độc thì càng phải kiên trì.” Nói đến đây, Du Lượng quay sang, nhẹ mỉm cười với cậu ta: “Bởi vì… chỉ có kiên trì, tương lai cậu mới có thể gặp được người cậu muốn gặp.”

Editor chú thích:

[1] ‘Cống ngầm chảy’ có nghĩa là trước tiên phải chiếm được đất rồi mới tiêu diệt được sức mạnh của đối phương. Nói chung cần phải có khả năng mạnh mẽ giữa trận đấu, đặc biệt là khả năng kiểm soát đơn độc, bởi những quân cờ tiêu diệt sức mạnh của đối thủ rất có thể sẽ bị ăn nếu đối thủ mạnh hơn, và sẽ bị thua cuộc.

[2] Trong cờ vây người cầm quân đen được đánh trước vì vậy để công bằng người cầm quân trắng được cộng điểm. Điểm cộng đó tiếng Nhật gọi là komi. Ở đây đang muốn nhắc đến giai đoạn chưa tính điểm cộng này.

[3] Lập hai huỷ ba: là một chiến thuật phòng ngự tương đối cơ bản của cờ vây. Cụ thể hơn, có ba quân cờ, hai quân ở vị trí đó trước, sau đó dùng một quân cờ khác mở ra ba vị trí trống, nhằm có cơ hội rút ngắn ở các góc.

[4] Dựa vào: Đánh một quân gần với quân của đối phương khi có sự hỗ trợ từ quân của mình.

[5] Xâm tiêu: xâm nhập và tiêu diệt. Xâm nhập để ngăn chặn khả năng hình thành thực địa của đối phương và tấn công và điểm yếu của đối thủ.

[6] Mệnh lệnh: Thuật ngữ cờ vây của Nhật Bản, nước đi tiếp theo khiến đối phương phải đáp trả và khiến đối thủ chỉ có một phương án để cân nhắc vào lúc đó và không còn lựa chọn nào khác.

[7] Vặn: Khi các quân cờ của hai bên nằm cạnh nhau và sát nhau trên bàn cờ, việc đặt một quân lên đầu quân cờ của đối phương gọi là ‘vặn’. Do các hướng khác nhau, ‘vặn’ có thể được chia thành: vặn trong, vặn ngoài, vặn lên, vặn xuống.

[8] Chọi: nước đi va chạm với quân cờ của đối phương.

[9] Cắt đứt mối liên hệ giữa các quân cờ của đối phương và làm phân tán các quân cờ của đối phương.

[10] Có nghĩa là bắt đầu từ quân cờ ban đầu của mình và tiếp tục chèn chúng vào nơi tập trung quân địch, gây ra điểm dừng hoặc các vấn đề khác trong hình cờ được kết nối ban đầu của đối thủ.

[11] Lồng: là phương pháp phong tỏa lỏng lẻo, kết hợp các quân cờ xung quanh để bẫy địch vào một chỗ với khoảng cách lỏng lẻo hơn. Đối thủ vẫn còn chỗ để hoạt động hoặc trốn thoát.

[12] Hợp lại: một thuật ngữ phổ biến trong cờ vây, ám chỉ việc tiếp xúc với quân địch.

[13] Vá: là một thuật ngữ cờ vây dùng để chỉ một động thái phòng thủ nhằm củng cố một hình dạng hoặc tình huống cờ yếu hoặc khiếm khuyết ở một khu vực địa phương

[14] Chinh tử: là một chuỗi các bước di chuyển cơ bản trong đó kẻ tấn công truy đuổi một nhóm ở Atari theo hình zig-zag trên bảng. Nếu không bị can thiệp, nhóm sẽ đánh vào cạnh của bàn cờ và bị bắt. Trình tự này rất cơ bản đến nỗi có một câu tục ngữ: “nếu bạn không biết chinh tử, đừng chơi cờ vây.”

Atari: Khi một quân cờ chỉ còn lại một điểm tự do, quân cờ đó được gọi là bị ‘atari’. Quân đối thủ có thể bắt lấy quân cờ này (loại bỏ khỏi bàn cờ) với một nước đi vào điểm tự do cuối cùng của nó.

o0o Hết chương 53 o0o

Editor có lời muốn nói: Edit không có hiểu biết sâu về cờ vây, toàn bộ tên nước cờ trong bản edit đều là bản dịch thiếu sót của tác giả, sau này nếu được cao nhân chỉ giáo sẽ hiệu chỉnh lại. Mong mọi người thông cảm bỏ qua và góp ý chỉnh sửa nếu có cách dịch khác.

[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc – Chương 52

Cover Kiểm soát đơn độc

[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc

Tác giả: Kuencar

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ đăng tải duy nhất tại: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức!


Chương 52

Trận đấu giữa đội tuyển Nhật Bản và đội tuyển Hàn Quốc chỉ nửa ngày đã kết thúc.

Trước thực tế kỳ thủ Hàn Quốc đã thắng hai ván, ván cờ đôi vốn sẽ tổ chức vào buổi chiều không cần thiết phải diễn ra nữa.

Nhìn người ngồi thưa thớt trong nhà hàng Tây vào buổi sáng sớm, Thời Quang nhớ ra từ chiều hôm qua đến giờ cậu chưa hề nhìn thấy bóng dáng của Kobayashi. Không chỉ vậy, cả Hideki Hane cũng không thấy đâu.

Trận đầu thất bại, hơn nữa còn thua trắng, tâm trạng của hai kỳ thủ thế nào nghĩ cũng biết. Dù Thời Quang có vô tâm vô tính, cũng không thể vì tò mò mà làm phiền bọn họ vào lúc này.

Cậu chợt nhớ lại quãng thời gian mình ở Viện cờ, khi ấy cậu, Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà ở cùng một phòng, ai thi đấu thua sẽ được hai người còn lại hỗ trợ phục bàn, không thì mọi người cùng ăn một bữa ngon, sau đó đi bộ tiêu thực, đón gió đêm, ‘ợ’ một tiếng, mọi buồn bực trong lòng đều sẽ theo gió mà đi. Quãng thời gian ở đội tuyển Trẻ cũng rất tốt, chỉ là không còn tự do, thoải mái như hồi ở Viện cờ.

“Vào đội tuyển Trẻ chính là hướng đến vô địch thế giới, tất cả mọi người đều hiểu.” Sau bài thi huấn luyện đầu tiên sau khi vào đội, Phạm Tất Lam đã nói như vậy, nhưng khi đó Thời Quang vẫn chưa hiểu hết được hàm nghĩa của lời này.

Tại sao con người không thể luôn vui vẻ? Cậu nhớ lại hình ảnh của Du Hiểu Dương khi ở trong bệnh viện, nhớ lại hình ảnh Du Lượng dốc toàn lực thắng Lee Hyuk Chang, cuối cùng cậu nhớ tới người cũ đã rời đi từ rất lâu.

“Em chỉ muốn sống vui vẻ, không muốn ngày nào cũng phải cực khổ thế này.” Chạng vạng tối đầu xuân nào đó, Thời Quang ngồi xổm bên rìa đường pitch của sân bóng trong Viện cờ, nghe thấy lời chán nản của mình – chúng lơ lửng như tơ nhện giữa không trung, “Đánh cờ quá mệt mỏi.” Cậu nói, “Em không muốn đánh nữa.”

“Nhưng mà ngày mai cậu vẫn sẽ đến gặp Du Hiểu Dương.” Phạm Tất Lam ở bên cạnh bình tĩnh nói, tựa như chuyện này đã từng xảy ra, “Cậu từng nói ‘không đánh cờ nữa’ rất nhiều lần, ngày hôm sau lại vẫn đến gặp lão Du.”

“Dù sao cũng phải… Dù sao cũng phải nói ra chứ.” Thời Quang gãi đầu, “Dù là để xả ra cũng được, em nghĩ vậy.”

Cậu nằm xuống, tay chân dang rộng, nhìn lên bầu trời bao la. Mặt đất lúc chạng vạng tối hơi lạnh, bầu trời không một gợn mây, hòa lẫn màu của năm sắc xanh, tím, trắng, cam, hồng. Cậu ngắm nhìn hồi lâu, chợt giật mình, cảm thấy như hết thảy đã cách xa mình, ngay cả cúp Bắc Đẩu cũng thế.

“Trước kia bất kể em làm gì đều có người ở phía sau đẩy em đi hoặc là em có mục tiêu của mình, nhưng bây giờ lại giống như chẳng có gì cả.” Cậu lẩm bẩm.

Phạm Tất Lam ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn sân bóng ở giữa đường pitch, đáp: “Vậy thì cậu cứ làm đi, vừa làm vừa tự hỏi ‘tại sao’. Mọi người cũng đều bước tiếp như vậy. Lúc mới vào đội đều cảm thấy mình có một mục tiêu khó khăn lắm mới tìm được, đến khi bắt đầu huấn luyện mới phát hiện nơi này có rất nhiều người giống mình, sau này sẽ còn nhiều người giỏi hơn mình xuất hiện. Mới đầu ai cũng nói ‘tôi muốn trở thành nhà vô địch’, ừ, rất tốt, rất có chí khí. Sau đó phát hiện mình ngu như bò, đến cả thi đấu huấn luyện cũng thua.” Anh vỗ đầu gối mình, “‘Tại sao?’, câu hỏi này vừa khó vừa dễ. Thật ra có thể vào được đây đã có thể xem như là người có năng lực, nhưng chưa chắc đã có thể hiểu được ‘nhà vô địch’ là khái niệm thế nào. Nhà vô địch chỉ có một, kỳ thủ lại có rất nhiều. Trước ‘nhà vô địch’ chỉ có duy nhất ấy, sự tồn tại của cậu thật ra chẳng là gì. Kinh nghiệm đã có có lẽ sẽ khiến cậu cảm thấy mình rất tài giỏi, nhưng chuyện tương lai trước khi xảy ra đều không thể nào biết chắc chắn, rất có thể thực tế sẽ dễ dàng phá nát lòng tin của cậu trong nháy mắt. Đến lúc đó…” Anh lại vỗ đùi, “Cậu sẽ phát hiện… hóa ra mình nhầm tưởng. Mục tiêu rồi sẽ có, nhưng nếu như ngay từ đầu cậu đã rời xa mục tiêu của mình, cậu sẽ phát hiện số lần thất bại nhiều hơn số lần thành công rất nhiều, càng về sau cậu sẽ càng mất lòng tin. ‘Trở thành nhà vô địch’, nói thì rất dễ, nhưng kỳ thật lại là mục tiêu khó đạt được nhất. Ừ thì cũng có người đã xác định được mục tiêu cho mình ngay từ đầu, nhưng cũng có rất nhiều người vừa làm vừa thay đổi mục tiêu. Chuyện này, tôi cũng không thể nói chắc được. Chỉ có điều, dù ngoài miệng cậu có oán trách bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng chắc chắn sẽ không thật sự từ bỏ.”

Thời Quang nhìn anh: “Em cũng không hiểu tại sao em lại không muốn từ bỏ.” Cậu nói, “Kiên trì rất khó, nhưng từ bỏ cũng rất khó. Không thể có lựa chọn nào dễ dàng hơn sao?”

“Có chứ.” Phạm Tất Lam cười nhạt, “Không cố gắng nữa, không phải là được rồi sao?”

Thời Quang sửng sốt mấy giây, rồi đột nhiên bật cười.

“Nói cũng như không.” Cậu nói.

Muốn trở thành nhà vô địch, cố gắng chỉ là yêu cầu thấp nhất mà thôi. Sở dĩ nói là ‘thấp nhất’ là bởi vì ít nhất có thể để bản thân tự quyết định có cố gắng hay không.

Yêu cầu ở mức độ cao nhất ấy à, hình như chẳng ai có thể biết được. Thời Quang nghĩ, ít nhất là không thể nào so sánh được với yêu cầu thấp nhất này, đúng không?

Theo lịch, trận đấu thứ hai sẽ diễn ra vào sáng nay, địa điểm giống hôm qua.

Như vậy có nghĩa là, sau trận thua thê thảm chưa tới một ngày, hai kỳ thủ Nhật Bản phải quay trở lại nơi bọn họ đã thua, đấu cờ với người khác.

“Lịch thi đấu thật… thật không có tình người.” Thời Quang uống một ngụm sữa đậu nành, đặt cốc xuống, miệng liến thoắng không ngừng, “Anh Tự, anh nói xem, hôm qua Hane và Kobayashi thua đến mặt xanh mét, sau khi ra ngoài thở gấp hồi lâu mới bình tĩnh lại, giờ phải quay vào chỗ cũ để đấu cờ, trong lòng họ khó chịu thế nào chứ. Nhìn dáng vẻ của Hane, em cảm thấy cậu ta thật đáng thương, hẳn là bây giờ cậu ta vẫn chưa trở về được trạng thái bình thường, giờ lại đấu cờ, cậu ta có thể đánh tốt được sao? Lại không thể đổi…”

Vừa nói cậu vừa ngoái lại nhìn cửa nhà hàng phía sau lưng. Cậu đã nhìn mấy lần rồi, vẫn chưa thấy người đâu.

“Tên nhóc nhà cậu.” Phương Tự bị cậu luyên thuyên làm cho đau đầu, đưa tay bóp huyệt Thái Dương, xé gói đường, đổ vào tách cà phê trước mặt mình. Anh vừa cầm thìa quấy cà phê vừa nói tiếp: “Đây là thi đấu…” Anh quấy liên tục mấy vòng rồi mới bỏ túi đường sang một bên, “Không phải hát karaoke, cậu còn trông mong người khác nhường lượt cho mình sao? Thi đấu đâu cần phải xem tâm trạng của cậu.”

“Tâm trạng không tốt chẳng phải sẽ đánh không tốt sao?” Thời Quang chống má nhìn anh.

“Ừ, đánh không tốt.” Phương Tự nói, “‘Tâm trạng không tốt’ đâu chỉ khiến đánh cờ không tốt. Tôi có thể vì ‘tâm trạng không tốt’ mà bỏ thi, vì ‘tâm trạng không tốt’ mà đánh người, thậm chí có thể vì ‘tâm tình không tốt’ mà thả một mồi lửa vào trong nhà mình.” Anh gập túi đường lại, bỏ vào thùng rác dưới bàn, đứng lên nhìn Thời Quang: “Cho nên, Thời Quang, cậu nói xem, ‘tâm trạng không tốt’ có thật sự là lý do?”

Anh nhướn mày, Thời Quang vỗ má, khẽ lắc đầu.

“Xong! Tâm trạng cậu không tốt, cậu làm không tốt, nhưng trên đời này có những người dù tâm trạng còn ‘không tốt’ hơn cậu nhưng luôn hoàn thành công việc, thậm chí còn làm rất tốt. Huống hồ, trong lúc thi đấu, yếu tố tâm lý cũng rất quan trọng. Có rất nhiều người sa sút tinh thần, nhưng nếu chỉ vì quan tâm đến tâm trạng của bọn họ mà thay đổi trận đấu, vậy những người khác thì sao?”

“Em hiểu những lời anh nói.” Thời Quang nằm dài xuống mép bàn, tay phải đưa lên cầm ống hút trong cốc quấy mấy cái, trong đầu nhẩm đếm bọt khí từ dưới đáy cốc nổi lên, “Không phải em xen vào việc của người đâu, anh Tự, thật đấy. Nhưng hôm qua, sau khi thi đấu xong, đâu phải anh không nhận ra, tên chết tiệt Ko Yeong Ha bình thường độc miệng như vậy mà cũng bàng hoàng đến mức không nói ra được mấy lời giễu cợt.”

Phương Tự ngước mắt nhìn cậu, trong mắt lóe lên vẻ trêu chọc: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không rảnh để nghĩ nhiều như vậy đâu. Cậu có tự tin về trận đấu hôm nay không?” Nói xong, anh nhìn Thời Quang chằm chằm.

Thời Quang giật mình. Chợt nhớ những lời Phương Tự nói với mình khi ở trong bệnh viện. Cậu lén liếc quanh, nhưng vẫn nằm dài trên bàn, nói với Phương Tự: “Anh Tự, anh nói lời giữ lời đấy chứ?”

Phương Tự cau mày, nụ cười trông kỳ quặc: “Danh dự của tôi trong lòng cậu thấp vậy sao?”

“Em chỉ muốn xác nhận lại với anh thôi.” Thời Quang mừng rỡ sờ gáy, “Lỡ như mừng hụt thì trái tim em sẽ tổn thương lắm đó.”

Phương Tự bật cười, lời nói ra lại rất nghiêm túc: “Tôi phải nói trước với cậu…” Anh nói, “Đây là một cơ hội nữa để tôi cân nhắc vị trí chủ tướng giữa cậu và Tiểu Lượng, cho nên trận này cậu không chỉ đấu phó tướng, mà tôi sẽ xem biểu hiện của cậu cùng với trận chủ tướng của Du Lượng để so sánh. Nếu như cậu không thể thuyết phục được tôi, không thể chứng minh cho tôi thấy cậu có năng lực đảm nhiệm vị trí chủ tướng, thì trận đấu với đội Hàn Quốc vào ngày mai chúng ta vẫn giữ sắp xếp như cũ.”

“Ấy ấy, biết rồi, biết rồi.” Thời Quang vỗ tay ‘bốp’ một tiếng, “Anh cứ chờ xem trận đấu hôm nay thế nào.”

Nhưng dù ngoài miệng nói vậy, Thời Quang vẫn cảm thấy có chút thương Hirokazu Kobayashi. Trực giác của cậu cảm thấy trận xuất quân bất lợi đã để lại ảnh hưởng xấu với hai kỳ thủ Nhật Bản. Gương mặt trẻ con đỏ bừng của Kobayashi vẫn còn y nguyên trong đầu cậu.

Bỏ qua các yếu tố chủ quan, có lẽ cậu mạnh hơn Kobayashi. Còn về Du Lượng, Thời Quang gần như chưa hề có suy nghĩ Du Lượng sẽ thua Hane.

Thực lực không đủ, có lẽ phong độ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ba ván thi đấu vòng tròn, thắng được hai là thắng cả trận. Mặt khác, nếu như không thắng được hai vòng sẽ là thua.

Đối với cậu và Du Lượng, trận đấu hôm nay là trận mở màn cúp Bắc Đẩu, nhưng với Kobayashi và Hane, trận đấu hôm nay chẳng khác gì trận Yamazaki[1], bọn họ không còn cơ hội ở vòng sau nữa. Nếu như thắng dù sao cũng có thể nói là thắng một ván, chứ nếu thua tiếp thì chính là xếp hạng bét.

“Không biết hai người bọn họ sẽ như thế nào, cái tên Hane đó, nếu xếp hạng bét chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

Thang máy chậm rãi đi xuống.

Thang máy từ phòng nghỉ khách sạn xuống sảnh được thiết kế theo dạng thang máy kính ở phía ngoài tòa nhà, bốn vách đều là thủy tinh công nghiệp. Thời Quang nửa nằm sấp trên rào chắn của thang máy, nhìn mặt đất cách mình càng lúc càng gần. Cậu nói xong lời trên, lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng của Du Lượng phản chiếu trên lớp kính ánh ở trên kính. Cậu chợt nổi tính nghịch ngợm, vươn tay, dùng ngón trỏ chọc chọc lên phần gáy của Du Lượng trên lớp kính.

“Bọn họ là kỳ thủ chuyên nghiệp.” Du Lượng lạnh nhạt trả lời, “Đừng coi thường tinh thần của bọn họ.”

Thời Quang giật mình, vẫn giữ tư thế nằm sấp trên rào chắn, quay đầu nhìn cậu.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng lướt qua cậu và vai Du Lượng, phóng lớn bóng dáng sát nhau của hai người dưới sàn thang máy.

*

Hideki Hane chỉ đến sau Du Lượng năm phút.

Khi thấy cậu ta xuất hiện trên cầu thang phòng hội nghị, Du Lượng nhẹ gật đầu chào hỏi.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Trước khi ngồi xuống, Hane quay sang bàn giám khảo, cúi người chào.

“Mau ngồi xuống đi, Hane-ssi.” Đối phương nói.

Hane nhẹ gật đầu, xoay người đi tới bàn cờ. Mười mấy tiếng trước, cậu ta vừa ngồi ở vị trí kia, hiện tại quay lại, chỉ có điều đối diện đã đổi thành người khác.

Cậu ta kéo ghế, ngồi xuống, đưa tay sờ hộp cờ đặt bên cạnh. Cậu ta cảm thấy ngón tay của mình dường như không có chút sức lực nào cả. Cậu ta vặn hai lần, nhưng chẳng mở được nắp hộp cờ. Chiếc nắp hộp như mọc thêm răng, gắn vào rất chặt. Cậu đành phải mở bằng hai tay, nhưng lúc này lực lại quá mạnh, làm hộp cờ nghiêng sang một bên. Vài quân cờ từ bên trong hộp văng ra ngoài. Cạch, cạch, cạch…

Mặt của cậu ta đỏ bừng lên, ngước mắt nhìn Du Lượng ngồi đối diện.

Du Lượng hơi nhíu mày. Mắt cậu khẽ đảo, nhìn xuống phía dưới, đưa tay nhẹ nhàng mở hộp cờ trước mặt mình.

*

“Tôi đi trước hả?” Nhìn Kobayashi ngồi đối diện, Thời Quang dò hỏi.

“Ừ.” Kobayashi gật đầu, nét mặt của cậu ta bình tĩnh mà nghiêm túc và trang trọng.

Từ lúc cậu ta bước vào phòng, Thời Quang vẫn luôn đánh giá cậu ta. Trông thấy cậu ta nghiêm túc như vậy, Thời Quang có chút giật mình.

“Xem ra Du Lượng nói đúng.” Cậu nghĩ. Kỳ thủ có khuôn mặt trẻ con này kiên cường hơn bề ngoài của cậu ta rất nhiều.

*

“Đến giờ rồi!” Hong Su Yong quay vào trong phòng tắm, hô, “Anh Yeong Ha, trận đấu bắt đầu rồi!”

“Không cần gọi, anh biết rồi.”

Ko Yeong Ha ‘rầm’ một tiếng, đẩy cửa, vừa đi ra ngoài vừa tròng áo t-shirt qua đầu. Anh ta đi mấy bước đã đến trước màn hình tivi, tăng âm lượng lên.

Trên màn hình của Đài Truyền hình NBS, người bình luận hôm nay chính là kỳ thủ đứng đầu của thế hệ trước của Hàn Quốc, Cửu đẳng Park Yong Yeol.

“Xin chào Cửu đẳng Park.” Người dẫn chương trình có nụ cười rất cuốn hút, “Chắc hẳn là ngài rất có hứng thú với trận đấu hôm nay? Hai kỳ thủ của Nhật Bản và Tứ đẳng Du Lượng đều từng học cờ ở Hội Nghiên Cứu của ngài.”

“Đúng vậy.” Park Yong Yeol gật đầu đáp. Ông nhìn lướt qua người dẫn chương trình, thoáng liếc màn hình trực tiếp trận đấu giữa Thời Quang và Kobayashi, không ai phát hiện ra động tác rất nhanh này của ông, “Trước kia các cậu ấy có chút quan hệ với tôi.”

“Vậy, Cửu đẳng Park, ngài cho rằng ai trong bọn họ sẽ biểu hiện xuất sắc hơn?”

“Hừ, lại nữa rồi.” Ko Yeong Ha kéo bàn ghế nhỏ từ phòng tắm ra, ngồi xuống trước tivi. Vóc dáng anh ta vốn đã cao lớn, lại ngồi trên bàn ghế nhỏ xíu như vậy, trông có chút buồn cười. “Mau bình luận trận đấu đi, ai cần dông dài chuyện của thầy ấy.”

“Bởi vì người bình luận là Cửu đẳng Park.” Hong Su Yong nhỏ giọng nói tiếp.

“Hôm qua sao cô ta không hỏi chuyện giữa Cửu đẳng Choi và Il Hwan?” Ko Yeong Ha nói, “Bởi vì hôm nay là trận đấu giữa đội Trung Quốc và đội Nhật Bản, cho nên mới cố ý lôi chuyện bọn họ từng học cờ ở Hàn Quốc chúng ta ra để nói? Thật là, dù bọn họ có thắng cũng đâu thể coi như Hàn Quốc chúng ta thắng.”

“Yeong Ha, anh khắt khe quá rồi.” Hong Su Yong nói vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

“Liên quan gì tới anh.” Ko Yeong Ha nói xong, ngửa đầu uống một hớp lớn nước chanh ướp lạnh.

Trận đấu chủ tướng bắt đầu chiếu trực tiếp, Hideki Hane cầm quân đen đi trước.

Màn hình hiển thị mặt bàn cờ, chiếu xuống vị trí điểm sao trái dưới.

[1] Trận Yamazaki: là trận đánh giữa Toyotomi Hideyoshi và Akechi Mitsuhide vào năm 1582 ở Yamazaki, Nhật Bản, hiện nay là Kyoto. Trận đánh này đôi khi được gọi là Trận chiến Thiên Vương sơn.

Akechi Mitsuhide, thuộc hạ của Oda Nobunaga, tấn công Nobunaga khi ông đang nghỉ ở chùa Honnō, và buộc ông phải tự sát. Mitsuhide sau đó chiếm lấy quyền lực và địa vị của Nobunaga tại khu vực Kyoto. 13 ngày sau, Toyotomi Hideyoshi gặp Mitsuhide tại Yamazaki, gây bất lợi và đánh bại ông ta, báo thù cho chủ của mình (Nobunaga), đoạt lấy quyền lực và địa vị của Nobunaga cho chính mình. Trên đà thắng lợi, Hideyoshi dần dần trở thành vị lãnh đạo tối cao của Nhà nước phong kiến Nhật Bản.

Thắng lợi quyết định này đã góp phần khiến cho Hideyoshi trở thành một trong những vị đại anh hùng trong lịch sử Nhật Bản, như một trong những người đầu tiên có công nhất thống đất nước.

Ở đây ý nói là trận đấu có ý nghĩa to lớn.

o0o Hết chương 52 o0o

Editor có lời muốn nói: Không ngờ là có nhiều bạn thích Kỳ hồn và Kiểm soát đơn độc vậy luôn. Cảm ơn các bạn vì đã luôn chờ và thúc giục mình nha. Mình sẽ cố gắng làm chương mới sớm hơn nữa.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ❤