[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc – Chương 51

Cover Kiểm soát đơn độc

[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc

Tác giả: Kuencar

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ đăng tải duy nhất tại: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức!


Chương 51

“Quá… thảm… rồi. Đội Nhật Bản muốn toàn quân bị diệt sao?” Đặng Kha Bình miệng ngậm tăm, rất không chú ý hình tượng mà vừa xỉa răng vừa nói.

“Đây gọi là dục tốc bất đạt.” Phạm Tất Lam hếch cằm, tiện tay giành lấy điều khiển tivi, chỉnh âm lượng lớn hơn, “Em từng đấu với Kobayashi, cậu ta không kém, chỉ là vào thời khắc quan trọng dễ bị bối rối. Bối rối, chứng tỏ thực lực có khiếm khuyết, cho nên cậu ta thua Lee Il Hwan thật ra cũng không có gì đáng tiếc. Còn Hane, ván cờ này… Em đoán hẳn là áp lực của cậu ta rất lớn. Ba cậu ta là người như vậy, đến cậu ta, nếu như không tạo được chút thành tích, trở về không biết sẽ bị người khác nói thế nào.”

“Mẹ nó, thật không đó? Báo chí Nhật Bản cũng tào lao như vậy sao?” Đặng Kha Bình trợn tròn hai mắt.

“Cũng không thể nói là tào lao. Cậu cứ nghĩ đến Du Lượng mà xem. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái mũ ‘con trai của Du Hiểu Dương’, cậu cho rằng cậu ấy muốn đội mã cái mũ đó hay sao?” Hoàng Lân Tiên ở bên cạnh bóc một quả quýt. Anh bóc xong, nhét vào trong miệng, phủi tay, “Không thể ngăn được miệng của người khác. Cậu đâu thể nhảy tới bịt miệng của người ta? Không thể cấm người ta nói, không thể bịt miệng họ lại, khó tránh bản thân sẽ nóng nảy, như thế gọi là nóng nảy vô cớ. Hane ấy, năm đó ba cậu ta được biết đến như là hào quang của thời đại Siêu Kỳ Thủ Nhật Bản, trước khi giải nghệ còn có thể đánh bại Seo Bong-soo và Park Yong Yeol ở cúp Samsung, cậu nghĩ trong lúc cậu ta học đánh cờ, cậu ta không có được thuận lợi gì từ ba mình sao? So sánh với người khác, lúc người ta học cờ sẽ không có được thuận lợi như vậy, cậu ta đương nhiên sẽ cảm thấy mình có điều kiện tốt như vậy, vì sao mình vẫn chưa thuộc hàng ngũ lợi hại? Nếu người khác có điều kiện tốt như vậy, nói không chừng người ta đã vô địch thế giới từ lâu rồi. Mình có được thuận lợi như thế, vậy mà vẫn luôn đứng ở hàng dưới, vậy vì sao người khác không thể nói mình vài câu?”

“Hì.” Đặng Kha Bình lắc đầu, kéo một tờ phê kỳ phổ đặt ở góc bàn kéo đến trước mặt, “Vậy thì hết cách rồi.”

“Chuyện không phải trải qua không biết khó.” Phạm Tất Lam tiếp lời, “Không chỉ là người ngoài ngành, dù là người chơi cờ vây cũng không mấy người có thể hiểu được. Du Lượng đội cái ‘mũ’ kia đến tận bây giờ, cũng không biết đến bao giờ cậu ấy mới có thể tháo nó xuống được.”

“Theo tôi thấy…” Hoàng Lân Tiên lấy bút và tẩy ra, bắt đầu viết gì đó trên kỳ phổ của mình, “… khó đấy. Nói không chừng là không bao giờ tháo xuống được. Đó cũng không phải do cậu ấy, mà bởi vì trên thực tế không có nhiều người thật sự quan tâm chiếc mũ trên đầu cậu ấy có thật hay không, càng không có nhiều người thật sự quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy.” Anh nói, “‘Con trai của nhà vô địch thế giới’, đúng không, cái danh này quá lớn, quá hấp dẫn, không thể nói nó không phải là một ưu thế. Vì vậy, Du Lượng bị đội cái mũ này mười năm cũng không sao cả. Người khác đánh cờ ba, bốn trăm ván, mấy người có thể được như cậu ấy đâu?”

“Nói đúng lắm.” Đặng Kha Bình hơi dừng lại, ngước hai mắt từ dưới tập đề sống chết của mình lên, nhìn Hoàng Lân Tiên, “Cậu đó, cậu bị chuyện câu lạc bộ quấn lấy, trì hoãn những chuyện khác, còn làm cậu trở nên nóng nảy. Nếu có cơ hội thì rời khỏi chỗ đó đi. Mấy lời này nói đi nói lại nghe chua loét, tôi thấy khó chịu.”

“Lời nào chua?” Hoàng Lân Tiên hỏi ngược lại.

“Cậu đừng hỏi tôi, tự hỏi mình á.” Đặng Kha Bình liếc mắt, rồi lảng tránh cái nhìn chằm chằm của cậu ta, lười biếng nói, “Cậu khó chịu, nhưng cậu đừng phát tiết khó chịu của mình lên người khác. Huống chi trong phòng 106 này còn có một tên vì Du Lượng mà suýt chút nữa bỏ cả thi đấu, để cậu ta nghe thấy, không biết cậu ta có trở mặt với cậu không?”

“Thôi, nói sau lưng người khác thật không hay.” Phạm Tất Lam chuyển chủ đề, “A Tiên, thay đổi tâm trạng đi, ví dụ như xem lời phê lão Du viết cho bài phân tích kỳ phổ của anh…”

“Thôi.” Hoàng Lân Tiên chẹp miệng. Thời gian này anh thường bị chuyện trong câu lạc bộ làm cho rối bời, đã nhiều lần phải xin nghỉ huấn luyện ở Đội tuyển Trẻ, ngay cả bài tập phục bàn Du Hiểu Dương giao cho cũng không làm xong. Anh cũng biết mình đuối lý, vì thế không tiếp tục tranh cãi với hai người bạn cùng phòng nữa, ngả người ra sau nằm xuống giường, nói: “Lời phê này ông ấy đã trả từ lâu, nhưng tôi chưa dám xem.”

“Vậy mà không nói sớm.” Đặng Kha Bình đặt kỳ phổ xuống, đứng dậy lướt qua cái bàn ngăn sách hai người, cầm kỳ phổ anh ta để trên mặt bàn sách lên, “Tôi xem giúp cậu.”

“Xem đi, đừng cho tôi xem.” Hoàng Lân Tiên nằm trên giường, nói với người bị ván giường che khuất, “Xem hết thì thuật lại cho tôi ba mươi chữ.”

“Không đến ba mươi chữ.” Đặng Kha Bình mở tờ phê ra, “Lão Du chỉ viết cho cậu một câu, tổng cộng một, hai, ba,… tám chữ.”

“Hả?” Hoàng Lân Tiên trở mình ngồi dậy, nhìn Đặng Kha Bình: “Viết gì?”

“Lão Du viết…” Đặng Kha Bình cố nhịn cười, “Tôi đề nghị cậu bớt nói nhảm đi.”

“Phụt! Cho em xem với.” Phạm Tất Lam vội ghé đầu sang. Cậu ta liếc mắt nhìn, lập tức nở nụ cười như gấu trúc, “Anh được đó.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Lân Tiên, “Thời gian này lão Du đối xử với anh thật hòa nhã. Anh xem lời phân tích của anh đi, cùng một câu anh thay đổi ngữ điệu viết đến bốn, năm lần. Chuyện chỉ gói gọn trong hai trăm chữ mà anh viết đến hơn năm trăm chữ.”

“Cậu thật dốt.” Đặng Kha Bình cười đến rung vai, “Tôi đã nói với cậu rồi, lão Du ghét nhất người khác lừa gạt mình. Ông ấy thà rằng cậu không làm bài, còn hơn là cậu làm qua quýt để đối phó.”

Hoàng Lân Tiên vò đầu: “Nhưng tôi đâu thể không viết gì.”

“Ghi một ít.” Phạm Tất Lam nói, “Lúc nộp bài giải thích với thầy ấy, thầy ấy sẽ thông cảm cho anh.”

“Ai, phiền quá. Tôi cũng mau chóng vượt qua trình độ của các cậu, nhưng một ngày không phục được nhiều bàn.” Hoàng Lân Tiên gõ cánh tay mình.

“Lực bất tòng tâm.” Đặng Kha Bình nói, “Tôi và Tiểu Phạm theo tiến độ lão Du bố trí, mỗi ngày đều cố gắng hoàn thành. Cậu nghĩ đến Thời Quang mà xem, thời gian trước không phải ngày nào cậu ta cũng thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn chó đó sao? Lúc đó, lượng bài tập mỗi ngày của cậu ta còn nhiều gấp ba chúng ta.”

“Đoán chừng là lão Du cố ý tăng lượng bài tập cho cậu ấy.” Phạm Tất Lam suy nghĩ một lúc, nói, “Nếu không sẽ không theo kịp cúp Bắc Đẩu. Trở về sau cúp Bắc Đẩu, cậu ấy còn phải tham gia chung kết Tân Nhân Vương, sau đó còn dự tuyển cúp Samsung, cúp LG, thi đấu dành danh hiệu trong nước, vân vân. Đến lúc đó cậu ấy lấy đâu ra thời gian để rèn luyện chuyên môn, tăng lực cờ?” Cậu nói, “Thời gian trước cúp Bắc Đẩu đúng là cơ hội cuối cùng để cậu ta rèn luyện tăng lực cờ nhanh chóng. Lão Du… Khả năng tính toán của lão Du vẫn rất đáng nể.”

“Đúng là làm người gian nan.” Đặng Kha Bình xoa cằm, vừa hồi tưởng vừa nói, “Huấn luyện chính là chuyện như vậy. Hoặc là cậu bỏ ra nhiều thời gian hơn, hoặc là cậu phải bỏ ra nhiều sức lực hơn để tiết kiệm thời gian. Chung quy chỉ có hai cách này, không có gì là kỳ tích cả. Nói ngoài miệng thì không có gì khó, cái khó là kiên trì làm.”

Hoàng Lân Tiên nhìn hai người bọn họ hồi lâu, tầm mắt bất giác chuyển sang vị trí giường số 4 lúc này đang trống không. Nhìn chiếc giường trống, anh thầm nghĩ: “Sao lúc đó cậu ta làm được nhỉ?”

*

“Hắt xì!” Thời Quang xoa mũi, lẩm bẩm trong tiếng ồn trên hành lang: “Ai đang mắng mình không biết?”

Cậu vừa dứt lời, Bát đẳng An Tae Sun đi phía trước quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt buồn cười: “Nói không chừng là có người đang nhớ cậu đó.” Anh ta nói.

“Hả? Mẹ nó.” Thời Quang trợn tròn mắt, vội kéo Du Lượng bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Anh… anh ta biết tiếng Hoa?”

Du Lượng chậm rãi quay đầu, chỉ nhìn cậu mà không trả lời.

“Nhìn tôi làm gì, trả lời đi.” Thời Quang dùng ngón tay chọc cậu ấy.

“Biết.” An Tae Sun đi chậm lại, chờ hai cậu đi tới gần rồi đi cùng, “Trong Viện cờ có rất nhiều người biết nói tiếng Trung Quốc.”

“Lợi hại vậy sao?” Thời Quang nhìn anh ta, lại quay đầu hỏi Du Lượng: “Vậy sau này tôi có phải học một chút ngoại ngữ không?”

Du Lượng không chớp mắt tiếp tục bước, đi mấy bước mới nói: “Trước kia bảo cậu học, cậu không chịu học.”

“Hết cách rồi. Đến thời gian đọc sách còn thiếu.” Thời Quang dùng cùi chỏ huých cậu, “Hơn nữa, tôi có cậu rồi.”

Du Lượng nhíu mày, lúc này cậu mới quay đầu sang nhìn Thời Quang: “Tôi có ích vậy sao?”

“Đương nhiên. Quốc gia miễn kiểm, chỉ thiếu thêm một chữ S màu xanh là thành hoàn hảo rồi.” Thời Quang nói.

Du Lượng trừng mắt, lông mày bên phải của cậu nhướn cao một chút: “Đó là ký hiệu thực phẩm an toàn.”

“Cậu đó, thật chẳng hài hước chút nào.” Thời Quang đưa tay khoác vai cậu, “Được rồi, dán gì cũng được, gì cũng là cậu.”

“Thời Quang.”

Một bóng người từ căn phòng bên phía sườn đông đi ra. Ba người trên hành lang cùng nhìn tới trước, thấy Kobayashi đang chắp tay sau mông đứng bên ngoài cánh cửa mạ đồng, mặt mũi ửng hồng. Có vẻ như cậu ta không ngờ lại chạm mặt ba người ở đây, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Cậu ta nhìn An Tae Sun trước, anh gật đầu chào cậu ta, cậu ta lập tức khom người.

“Kobayashi!” Thời Quang gọi, “Cậu ra ngoài rồi đấy à?”

Kobayashi nói: “Hane còn ở hội trường, hình như bọn họ còn chưa ra. Ko Yeong Ha cũng ở trong đó, Lee Il Hwan nói cậu ta nóng lòng muốn xem…”

Cậu ta vừa mở miệng là nói tuốt tuồn tuột chuyện của người khác. Thời Quang gãi ống quần, cảm thấy cậu trả lời của Kobayashi có chút kỳ quặc.

An Tae Sun xen vào: “Vậy cậu định đi đâu thế?”

Du Lượng không nói gì, cậu cũng nhìn về phía Kobayashi.

“Em? Em… Em cũng không biết.” Mặt Kobayashi lại đỏ lên, cậu ta cúi đầu xuống, “Em thua, cũng không phải chủ tướng, chắc là sẽ không có ai tìm em. Nếu như có thể, em muốn đi về nghỉ.”

Mặt của cậu ta lúc trắng lúc đỏ, trong lúc nói dáng vẻ cũng thấp thỏm. Thời Quang thấy cậu ta muốn đi, vốn định kéo lại, nhưng cánh tay trái đột nhiên bị người túm lấy.

Cậu giật mình, quay đầu trông thấy Du Lượng đang nhìn mình, cậu ấy lắc đầu nói: “Cậu ta đang không vui, đừng quấy rầy.”

“Đứa nhỏ này…” Chờ Kobayashi đi xa, An Tae Sun mới khẽ nói, “Thật ra tôi thích cậu ấy hơn, chỉ cần cậu ấy tự tin là được.”

‘Hơn’ mà anh nói ý chỉ người nào, có lẽ không cần nói cũng biết. Thời Quang vốn đang mờ mịt không hiểu, được Du Lượng nhắc nhở, lại nghe lời này của An Tae Sun, cậu mới bừng hiểu được tại sao mình lại cảm thấy Kobayashi có gì đó kỳ quặc.

“Cậu ta cũng thật là…” Thời Quang gãi đầu, “Rõ ràng người bị hỏi là cậu ta, vậy mà lại đi trả lời chuyện của người khác.”

“Aizz.” An Tae Sun nhún vai, rồi chỉ cánh cửa mạ đồng đóng chặt phía cuối hành lang, “Đi thôi, chúng ta đi xem ‘người khác’.”

Trận đấu của chủ tướng và phó tướng diễn ra đồng thời, được sắp xếp ở hai hội trường ở tầng một của khách sạn. Phía trước là hội trường của chủ tướng, sâu hơn chút là của phó tướng.

Trận đấu đã kết thúc hơn nửa tiếng, ba người đi đến trước cửa hội trường chủ tướng, An Tae Sun chợt ‘hả’ một tiếng.

Bên trong quá yên tĩnh.

Anh bất giác quay đầu nhìn Du Lượng và Thời Quang đi cùng.

Thời Quang lần đầu tiên tham gia giải đấu thế này, cậu hoàn toàn không biết chuyện sau khi thi đấu sẽ có truyền thông phỏng vấn và chụp ảnh, cho nên vẻ mặt không biến đổi gì, còn trên mặt Du Lượng thì toát ra vẻ nghi hoặc.

An Tae Sun thoáng do dự. Anh vừa từ phòng quan sát đi ra, tạm thời vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ hội trường thi đấu, anh hoàn toàn không hay biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Anh cong ngón trỏ, gõ lên cửa ba cái, dùng tiếng Hàn hỏi: “Xin chào?”

Bên trong hình như có tiếng động, không lâu sau đó, cánh cửa được người bên trong hé ra một khe nhỏ. Thời Quang thấy gương mặt hiện ra sau khe cửa có chút quen, hình như là viện sinh cậu từng thấy mặt trong lễ khai mạc giải đấu.

“Trận đấu vẫn chưa kết thúc sao?” An Tae Sun hơi cúi người hỏi. Anh nghe thấy có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, hình như là khán đài bên trên hội trường vọng tới.

“Anh Tae Sun, đã kết thúc rồi ạ.” Viện sinh nọ khó xử nói.

“Vậy tại sao Yeong Ha và Il Hwan còn chưa đi ra? Hane-ssi của Nhật Bản cũng vậy.”

“Khó… khó… khó nói lắm ạ.” Viện sinh nọ đáp, cậu ta kéo khe hở rộng hơn, “Thi đấu xong rồi, nhưng mà… còn chưa kết thúc.” Cậu ta nói, “Tóm lại anh vào là biết ạ.”

An Tae Sun khó hiểu nhìn cậu ta. Anh gật đầu, đưa tay chống cửa: “Vậy cậu đi trước.”

Viện sinh không đáp, xoay người đi luôn.

“Bọn họ nói gì thế?” Thời Quang nghe không hiểu tiếng Hàn, cậu chọc Du Lượng hỏi.

“Có thể là trận đấu xảy ra chút vấn đề.” Du Lượng cũng không đoán được tình huống bên trong, “Vào xem chẳng phải sẽ biết sao.”

An Tae Sun chống cánh cửa chen vào bên trong, hai người bọn họ cũng đi theo.

Vừa vào hội trường chủ tướng, những tiếng nói chuyện rì rầm lập tức lọt vào trong tai Thời Quang. Cậu xoay người đóng cửa lại, quay đầu liền trông thấy một vòng người vây quanh phía trên. Ở gần cậu nhất, có mấy người trong Viện cờ đang chụm đầu ghé vai nhỏ giọng bàn tán gì đó.

Người chủ trì và trọng tài cũng chưa rời đi, mà chia nhau đứng ở sau lưng Hane và Ko Yeong Ha, Lee Il Hwan thì đứng ở phía bên kia bàn cờ, Thời Quang loáng thoáng trông thấy cậu ta đang cúi đầu nói gì đó với Ko Yeong Ha.

“Sao cậu ta vào được?” Cậu hỏi An Tae Sun.

“Cậu cũng vào được đấy thôi.” An Tae Sun nói, đưa mắt nhìn Thời Quang và Du Lượng ra hiệu, “Tôi cũng vào xem.”

Thời Quang không rõ anh ta có gì ý, cậu hoàn toàn không thông hiểu ngôn ngữ ở đây, cũng không hiểu tình huống trước mắt.

“Trận đấu đã kết thúc chưa?” Cậu hỏi Du Lượng.

“Kết thúc rồi.” Du Lượng không giải thích gì thêm, kéo cậu đi vào, “Vào xem.”

“Nhưng mà bọn họ đều không vào…” Thời Quang mờ mịt chỉ đám viện sinh đang vây xem.

“Lee Il Hwan là kỳ thủ dự thi, chúng ta cũng vậy.” Du Lượng nói, “Vào thôi.”

Thời Quang chậm rãi gật đầu.

Hội trường chủ tướng là gian phòng thường dùng để tổ chức những hội nghị lớn, cho nên xung quanh trung tâm hội trường đều có cầu thang. Lúc bị Du Lượng kéo đi xuống phía dưới, Thời Quang vẫn còn mờ mịt không hiểu gì, để mặc cho Du Lượng kéo mình thất thểu bước xuống cầu thang, vừa đi vừa nhìn bậc thang dưới chân, vừa thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá bố trí của gian phòng này.

Từ cửa ra vào đến trung tâm hội trường là cầu thang đi xuống, hai bên đều khán đài. Thời Quang đi xuống, đột nhiên phát hiện đám người xung quanh đều đang quay đầu nhìn mình và Du Lượng. Mặt cậu lập tức đỏ lên, vội vàng bước nhanh chân hơn.

Lúc đến bậc thang cuối cùng, Thời Quang lắc cổ tay, thoát khỏi tay Du Lượng.

Du Lượng vốn đang nhìn phía trước, Thời Quang thình lình thoát tay ra, cậu nhíu mày quay sang nhìn cậu ấy.

Thời Quang vội vàng nói: “Cậu kéo tay làm tôi đi hơi khó khăn.”

“Ừ…”

Du Lượng cũng không nhiều lời với cậu, đi tới gần bàn cờ.

Thời Quang đi theo sau, đến khi nhìn rõ tình huống ở hai bên bàn cờ, cậu kinh ngạc há to miệng.

Mắt Hane hơi đỏ, đây là điều đầu tiên Thời Quang lưu ý. Đối diện cậu ta, Ko Yeong Ha đang cầm một nắm quân cờ. Anh ta lần lượt hạ cờ xuống vân bình, mỗi lần hạ đều ngước mắt nói với Hane mấy câu.

“Không phải là anh ta đang giảng cờ cho Hane đấy chứ?” Cậu khẽ hỏi Du Lượng.

“Bọn họ đang phục bàn.” Du Lượng trả lời, “Ko Yeong Ha đang cùng Hane hóa giải đường cờ.”

Lee Il Hwan ở bên cạnh Ko Yeong Ha quan sát, đôi khi cậu ta cũng nhặt vài quân cờ bày lên bàn cờ. Hane dụi mắt, thỉnh thoảng gật đầu, có đôi lúc lại lắc đầu.

Du Lượng ở bên ngoài quan sát một hồi, rồi đi tới gần, đứng bên cạnh Hane.

Lúc cậu tới, ba kỳ thủ trên bàn cờ đều giương mắt nhìn. Ko Yeong Ha và Lee Il Hwan không mấy để ý, nhưng Hane nhìn thấy Du Lượng thì gò má và hốc mắt đều đỏ lên.

“Đừng căng thẳng, phục bàn thôi mà.” Lee Il Hwan ở bên kia vân bình an ủi.

“Ừ…” Hane gật đầu, cứng ngắc xoay đầu trở về.

Thời Quang là người cuối cùng đến bên cạnh. Cậu ghé sát bàn xem xét, phát hiện Ko Yeong Ha đang bày biến thức cho Hane.

“Cậu đánh cướp ở nơi này hơi thừa.” Ko Yeong Ha chỉ đường ba trên bàn cờ, “Cướp ở nơi này quá lỏng lẻo, không có ý nghĩa.”

Anh ta nhét mấy quân cờ trắng vào trong tay Hane ngồi đối diện: “Bây giờ thử đánh lại lần nữa xem, không đánh cướp nữa.”

Bọn họ bày được một nửa, một người có vẻ như là quản lý nhẹ giọng nói với Ko Yeong Ha: “Yeong Ha-ssi, truyền thông đang đợi.”

Nghe người nọ nói vậy, Ko Yeong Ha nhướng mày, nét mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: “Bọn họ không đợi nữa cũng được.”

“Vậy sao được…” Người nọ nhìn có vẻ muốn khóc, “Đã đợi lâu như vậy.”

“Yeong Ha!” An Tae Sun đột nhiên lên tiếng, “Những ký giả kia còn có công việc của mình.”

Ko Yeong Ha sửng sốt. Anh ta chớp mắt nhìn người quản lý, lại nhìn sang An Tae Sun. “Được rồi, nếu anh Tae Sun đã nói vậy…” Anh ta nói.

Anh ta đứng dậy, nói với Hane đối diện: “Cậu cũng đi thôi, chúng ta đều đi, trận đấu… đã kết thúc rồi. Cậu đợi lần sau thắng vậy.”

Anh ta gật đầu với Hane, rồi xoay người rời khỏi chỗ ngồi.

Anh ta vừa rời khỏi, tiếng bàn tán được đè nén trong hội trường như đột nhiên được phóng thích. Thời Quang xoay người, thấy người trên khán đài lần lượt đứng lên. Trong lúc đám người nhốn nháo, tiếng động lớn đến mức truyền ra đến ngoài cửa.

Cậu nhìn đám người trên khán đài một hồi, rồi quay đầu nhìn bàn cờ.

Du Lượng vẫn khoanh tay đứng phía sau Hane. Trong tay Hane vẫn nắm chặt quân cờ Ko Yeong Ha nhét vào tay cậu ta.

Cậu quan sát Hane, chậm rãi đi tới, hỏi đối phương: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Đây là Hàn Quốc.” Hane buồn bực nói, “Bọn họ sẽ phỏng vấn Ko Yeong Ha trước, một lát nữa tôi đi cũng được.”

Cậu ta cúi gằm mặt, nặng nề trả lời Thời Quang, đưa tay lấy quân cờ trong lòng bàn tay, đánh xuống bàn cờ Ko Yeong Ha đã bày lúc nãy.

“Chúng ta đi trước đi.”

Du Lượng từ phía sau đi tới, vỗ vai Thời Quang.

Thời Quang nhìn cậu, miệng đáp: “Ừ.”, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn Hane, dù cho cậu cũng đang chuẩn bị rời đi như những người trên khán đài.

Khi Thời Quang nhìn về phía bàn cờ trong hội trường lần cuối, Hane vẫn cúi đầu nhìn cờ trên vân bình, rất lâu không hề thay đổi tư thế.

Nhìn dáng vẻ của cậu ta, Thời Quang cảm thấy cậu ta như đang muốn vùi mình vào trong bàn cờ, tựa như chỉ cần cậu ta cứ làm vậy thì sẽ có thể thắng lại được trận đấu hôm nay.

o0o Hết chương 51 o0o

[STV] Dưới trăng vắng bóng người – Chương 49

Dưới trăng vắng bóng người_cover

[STV] Dưới trăng vắng bóng người

Tên gốc: Nguyệt hạ vô nhân sủng

Tác giả: Dẫn Dục

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP!


Chương 49

Mùa đông khắc nghiệt, khí trời lạnh lẽo ẩm thấp thấu vào xương cốt, phủ thêm một lớp sương lạnh lên lãnh cung vốn đã tiêu điều. Mặt đất đọng nước mưa, làm cái lạnh thấm thẳng vào lòng bàn chân.

Quân Doanh Thệ cười lạnh: “Người này là Tô Dẫn Nguyệt, là kẻ đứng sau phản quân.”

Tiểu Trác giật mình, tay run lên, bức tranh trên tay rơi xuống đất, thấm nước.

Nét mực lập tức loang ra, bóng lưng trác vời dần trở nên nhạt nhòa, rồi không còn thấy rõ nữa.

Quân Doanh Thệ xoa bụng thong thả bước đến bên cửa sổ, nét mặt lạnh lùng cô tịch, tựa như không biết vui vẻ, chẳng thấy đau đớn. Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng: “Tiểu Trác, thu xếp đi, ngày phá thành ngươi mang đồ chạy trốn đi.”

“Hoàng thượng!” Tiểu Trác hoàn hồn, thốt lên: “Tiểu nhân sẽ không đi! Nào có ngày phá thành gì đó! Hoàng thượng đừng nghĩ lung tung!”

Quân Doanh Thệ quay đầu cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trẫm đã từng nghĩ mọi cách để bảo vệ giang sơn của Quân thị, không ngờ cơ nghiệp thiên thu muôn đời này cuối cùng lại vẫn bị hủy trong tay Trẫm…”

Tiểu Trác hoảng sợ, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn, muốn nói gì đó lại không sao thốt ra lời.

Quân Doanh Thệ nhìn gốc phù tang bên ngoài cửa sổ, dừng một lát, rồi nói tiếp: “Binh lực yếu ớt, đội quân phái đi sẽ không ngăn được bao lâu. Tô Dẫn Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng thực hiện được kế hoạch tính toán từ lâu…”

Trong lòng Tiểu Trác chợt thấy khó chịu vô cùng.

Nếu như Hoàng thượng phẫn nộ cũng được, trút giận cũng không sao, chỉ cần thể hiện chút cảm xúc, y sẽ vắt hết óc để an ủi. Nhưng Hoàng thượng không khóc không cười, lạnh nhạt như không có cảm xúc làm y không sao nói được lên lời, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, trái tim không hiểu sao lại quặn đau.

“Hoàng thượng… Ban đêm lạnh lẽo, chúng ta mau trở về thôi…”

Quân Doanh Thệ cười tự giễu, đưa mắt nhìn Tiểu Trác, hờ hững hỏi: “Tiểu Trác, ngươi đã từng tin tưởng người nào chưa?”

Tiểu Trác ngẩn ngơ, không kịp phản ứng.

“Sống chết đều giao cho người đó, đến cuối cùng… nhận lại hậu quả xấu nhất…”

“Hoàng thượng…”

Quân Doanh Thệ ngắt lời y, cười khổ: “Chiến tranh loạn lạc, bách tính trôi giạt khắp nơi, dân chúng lầm than, tất cả… đều là lỗi của Trẫm.”

“Hoàng thượng! Không phải!” Tiểu Trác vội vã muốn an ủi hắn, nhưng lời nói ra bên miệng lại đột nhiên dừng lại.

Lưu Sắt khởi binh, tàn sát hàng loạt dân chúng, đến mức máu chảy thành sông, xác chết trôi ngàn dặm, dân chúng không thể an cư lạc nghiệp, thực lực của một nước suy yếu, bên trong có phản tặc, ngoại bang lại nhân cơ hội đánh cướp, cường quốc Trung Nguyên hôm nay lại sắp bị diệt trong nay mai.

Đây không phải lỗi của Hoàng đế thì là của ai?

Người ta nói hưng vong của đất nước là trách nhiệm của dân chúng, vậy hưng vong của cả thiên hạ là trách nhiệm của ai?

Là vua của một nước, khó chối tội này.

Tiểu Trác sững người đứng đó, miệng há to, muốn an ủi hắn lại không biết nên nói, đành thôi.

Phù tang trăng khuyết, ánh trăng lạnh nhạt lẳng lặng chiếu lên gốc phù tang trơ trọi, để lại những cái bóng loang lổ chằng chịt. Bóng cây vươn dưới mặt đất, trông có chút quỷ dị đáng sợ. Gió lạnh phương bắc thổi qua, đôi khi cuốn rơi vài chiếc lá rách, càng khiến lãnh cung vốn lạnh lẽo càng thêm tiêu điều, bi thương.

Tiêu điều là vậy, bi thương nhường ấy, trái tim của Hoàng thượng liệu chăng cũng như thế?

Tiểu Trác rất muốn hỏi, không nhịn được đã bước lên trước một bước, nhưng lại ngừng lại.

“Hoàng thượng, triều đại thay đổi là chuyện thường tình. Huống chi Tứ Vương gia dẫn theo số binh lực lớn, Lưu Sắt và Dẫn Nguyệt công tử tạo phản… là chuyện không ai ngờ…”

Quân Doanh Thệ run rẩy, hai tay nắm chặt, mắt nhắm lại.

“Thả cọp về núi. Tô Dẫn Nguyệt… Mắc bẫy của ngươi, cũng là Trẫm gieo gió gặt bão…”

Tiểu Trác giật mình, nghe Hoàng thượng gọi thẳng tên của Dẫn Nguyệt công tử, không khỏi nghĩ đến bụng lớn của hắn. Nghĩ thêm một chút, ánh mắt chợt sáng ngời, như là vừa hiểu ra gì đó.

Thật ra những lời đồn đại về chuyện này đã truyền khắp trong cung. Lúc y mới vào cung đã từng nghe nói, Hoàng thượng làm trái ý trời, tự mình mang thai đã dấy lên sự bất mãn của Thái hậu cùng một đám đại thần. Cũng từng nghe Tiểu Vệ Tử công công trước kia từng hầu hạ Hoàng thượng nói, có một thời gian Dẫn Nguyệt công tử ở lại trong Lãnh Thu viện, mà Hoàng thượng lại hàng đêm giá lâm Lãnh Thu viện. Có thể khiến cho Hoàng thượng cam tâm tình nguyện mang thai sinh con, không phải là thần tiên trên trời cũng nhất định là người trên vạn người. Tất cả những lời đồn đại này, y vốn không tin. Nhưng hôm nay xem ra, hết thảy y không tin không được…

Nghĩ đến đây, phụ thân của hoàng tử trong bụng Hoàng thượng chắc hắn là…

Dẫn Nguyệt công tử!

Tiểu Trác đột nhiên mở to mắt, không thể tin mà nhìn Quân Doanh Thệ đang đứng bên cửa sổ, bất giác bước lùi về sau mấy bước.

Quân Doanh Thệ phát hiện ra hành động của y, thoáng kinh ngạc, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

“Ngươi biết gì rồi?”

Tiểu Trác sợ hãi, giọng điệu trầm thấp xen lẫn giận dữ bắn đến chỗ y. Hai chân y mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng… Hoàng thượng… Nô tài biết tội, nô tài biết tội…”

Quân Doanh Thệ mím chặt môi nhìn y chằm chằm hồi lâu, trán nổi gân xanh, nảy lên thình thích khiến lòng người hoảng sợ.

Tiểu Trác run rẩy bò tới chỗ hắn, níu vạt áo của hắn, mặt mũi giàn dụa nước mắt: “Hoàng thượng… Hoàng thượng khai ân…”

Quân Doanh Thệ mặc y kéo vạt áo của mình, vẫn nhìn y chằm chằm, rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Trác, ngươi biết gì rồi?”

Tiểu Trác đối diện với ánh mắt của hắn, người co rúm lại, sợ sệt mở miệng: “Nô tài chỉ biết… Nô tài chỉ biết…”

“Nói!”

Tiểu Trác bị dọa hết hồn, lớn tiếng thốt lên: “Dẫn Nguyệt công tử là phụ thân của hoàng tử!”

Quân Doanh Thệ sững sờ, dần bình tĩnh lại, chỉ là vẫn mím chặt môi, không nói gì.

Tiểu Trác bị nhìn đến sợ hãi, trong lòng căng thẳng. Y hơi ngước đầu lên, chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm như bóng đêm của Quân Doanh Thệ, y chột dạ, vội cúi đầu xuống.

Một lúc lâu sau, Quân Doanh Thệ mới mở miệng, giọng điệu lại lạnh nhạt xa cách: “Ngươi đứng lên đi.”

Tiểu Trác sửng sốt, một lúc lâu sau mới bò dậy.

Đứng dậy phủi vạt áo, Tiểu Trác yếu ớt mở miệng: “Hoàng thượng…”

Quân Doanh Thệ đưa lưng về phía y, lặng im một lát, đột nhiên cười nhẹ, tự giễu nói: “Hoàng đế mất nước, có quyền lực gì mà phạt ngươi…”

“Không!” Tiểu Trác lập tức lắc đầu, sốt sắng nói: “Hoàng thượng là thiên tử một nước, là vua của Cửu Châu. Thiên hạ của Dục Tiện nhất định sẽ còn, Hoàng thượng cũng nhất định sẽ còn!”

Quân Doanh Thệ kinh ngạc, nét mặt cũng ôn hòa hơn. Một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ Trẫm như thế thật sao? Thật ra Trẫm là một Hoàng đế thất trách, vì tình cảm riêng mà phải trả giá bằng giang sơn Dục Tiện…”

“Hoàng thượng…”

Quân Doanh Thệ hít sâu một hơi, ngắt lời y: “Trẫm để Tô Dẫn Nguyệt chạy, đánh cược tương lai của Dục Tiện vào y, không muốn lại mua dây buộc mình, mang tai họa đến cho Dục Tiện. Dẫn Nguyệt công tử trợ giúp nghịch tặc, chẳng khác nào hoạ vô đơn chí.”

Tiểu Trác giật mình, chần chừ nói: “Dẫn Nguyệt công tử không phải là phụ thân của hoàng tử sao…”

“Không phải!” Quân Doanh Thệ cắn răng: “Y chống đối triều đình, phạm tội khi quân. Hoàng tử trong bụng Trẫm đã không còn quan hệ gì với y nữa!”

Tin lầm y, cuối cùng vẫn tin lầm y.

Đền Thượng Du, núi Trường Giang, trả giá bằng tính mạng. Nói không chừng… còn phải trả giá bằng sinh mệnh của đứa nhỏ trong bụng. Quân Doanh Thệ nhẹ xoa bụng, hơi ấm thông qua bàn tay chậm rãi truyền vào trái tim, hòa tan chút giận dữ trong lòng hắn.

Không kiềm chế được cười tự giễu, cười xong lại tự mắng mình ngốc. Dẫn Nguyệt công tử là người tâm cơ thế nào? Giang sơn, tình thân, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nghĩ đã rõ, hắn không nên canh cánh trong lòng…

Lựa chọn như vậy, vốn là chuyện thường tình…

Đúng vậy… Chuyện… thường tình…

Quân Doanh Thệ sờ bụng nở nụ cười, nụ cười lạnh nhạt hiện trên khóe môi. Dường như hắn đã nghĩ thông, dường như hắn đã thực sự buông bỏ. Tình cảm rối rắm đời này, sau khi trải qua phản bội trực tiếp nhất, cuối cùng chua sót hòa tan ở khóe môi, trở thành nụ cười châm chọc nhất trên đời.

Tô Dẫn Nguyệt… Ngươi và Trẫm, cuối cùng vẫn là… không phải ngươi chết thì là ta chết…

Là số mệnh sao?

Quân Doanh Thệ ngửa đầu nhìn trời, ánh sao lạnh nhạt tỏa sáng trên màn trời xa xôi, trong bóng đêm như mực lại hết sức rõ ràng. Đôi khi nhấp nháy, đôi khi lặng lẽ, lại càng thêm… cô đơn.

Sao thưa người dưng, người ngắm nhìn… lại là người đau lòng nhất.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tung lọn tóc dài bên mai, mùi xạ hương đặc biệt trên người cũng theo gió lạnh hòa vào không khí. Nhàn nhạt, thấm vào trong ngực người bạc tình cạn nghĩa.

Thành Yển núi Hoàn Thủy, ở phía chếch Bắc, cách kinh thành Dục Tiện chưa đến trăm dặm.

Vốn là một trấn nhỏ giàu có thịnh vượng, nhưng bây giờ yên tĩnh thưa thớt, thi thể chồng chất khắp thành, đều là những người mặc trang phục bần nông, người người mắt trợn trừng đáng sợ, máu tươi lênh láng, mùi hôi thối rợn người.

Phản quân tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, máu chảy thành sông, xác chết trôi ngàn dặm, lại chỉ như là chuyện thường tình.

Có lẽ vẫn còn người sống sót, nhưng chỉ là toàn nữ nhân. Những nàng may mắn sống sót là vì còn đang mở rộng chân, phun ra nuốt vào dục vọng của đám nam nhân, sau đó cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thắng làm vua, thua làm giặc, vốn là lẽ thường.

Tô Dẫn Nguyệt cười giễu, con ngươi xinh đẹp tỏ vẻ coi khinh. Y hơi ngửa đầu, bỏ ngoài tai những tiếng cười dâm đãng, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.

Bầu trời đêm đen như mực, mấy ánh sao ảm đạm lạnh lùng xa xôi. Đôi khi nhấp nháy, nhưng lại yếu ớt, chẳng thể chiếu sáng được cả bầu trời đêm.

Tô Dẫn Nguyệt thất thần, như là vừa chợt nhớ ra gì, cố gắng nắm bắt, đầu đột nhiên đau như nứt ra.

Y ôm lấy đầu, dùng lực day mấy cái, lại chẳng bớt đau chút nào.

“Dẫn Nguyệt! Đầu lại đau sao?”

Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt hơi ngước mắt, khó khăn nặn ra mấy từ: “Lưu… Sắt?”

“Là ta!” Lưu Sắt vội tới đỡ lấy y, trong con ngươi dịu dàng chứa biết bao tình cảm: “Lại nghĩ chuyện trước kia sao? Đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, không cần ép buộc mình.”

Một lúc sau, cơn đau tan đi, Tô Dẫn Nguyệt nhu huyệt Thái Dương, nhìn Lưu Sắt, áy náy nói: “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được gì cả.”

Lưu Sắt dịu dàng, cầm tay y, nhẹ giọng nói: “Nhớ cái gì? Dù huynh không nhớ ra, không phải còn có ta hay sao? Ta luôn ghi nhớ giúp huynh. Hoàng đế Dục Tiện giết cả nhà huynh, thù này dù thế nào huynh cũng phải báo.”

“Ta biết rồi.” Tô Dẫn Nguyệt rút tay về, ngáp một cái nói: “Mệt rồi, ta đi ngủ đây. Ngươi cũng nghỉ đi.” Dứt lời, Tô Dẫn Nguyệt không nhìn hắn thêm nữa, quay người rời đi.

Lưu Sắt giật mình, sực tỉnh, lại chỉ thấy bóng lưng của y. Trái tim thắt lại, thoáng đau.

“Đại nhân!”

“Hử?” Lưu Sắt lập tức điều chỉnh nét mắt, nghiêng đầu nhìn, lại là…

“Hôm nay đã dùng Nhiếp Hồn Thuật chưa?”

Người tới chấn động, giọng nói có chút chột dạ: “Bẩm Đại nhân, thần…”

Con mắt lạnh giá của Lưu Sắt híp lại, đột nhiên tung ra một chưởng, chẳng hề nương tình.

Người nọ hoảng hốt, bị đánh cho ngã xuống đất.

“Một ngày một lần! Nếu ngươi còn dám trái lệnh, ta sẽ cho ngươi chết không được yên!”

“Thần không dám, thần không dám!”

Lưu Sắt ngẩng đầu, mỉm cười.

Thấy chưa? Dẫn Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn là của ta…

o0o Hết chương 49 o0o

[STV] Càn khôn quy nhất – Chương 44: Thích

Càn không quy nhất_Cover

[STV] Càn khôn quy nhất

Tác giả: Huyền Huyền Vu Thư

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên trang WordPress: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không RE-UP dưới mọi hình thức!


Chương 44: Thích

Nam Cung Huyên nhất thời thất thần, hắn hoàn toàn quên tình huống hai người trần truồng làm hắn lúng túng cùng với bàn tay của Lý Vân Khác vẫn đang đặt trên bụng mình.

Hắn không ngờ thời gian này Lý Vân Khác bận rộn chuyện vương Cầu Quyết yết kiến đến mức chân không chạm đất mà vẫn nhớ đến việc giúp mình luyện công.

“Chỉ mong vương Cầu Quyết có thể đến sớm một chút.” Lý Vân Khác nói, bỗng nhiên nghiêng người vòng hai cánh tay qua người Nam Cung Huyên, kề chóp mũi lên chóp mũi hắn, nói, “Dù tiệc rượu có tổ chức vào đúng ngày mùng một cũng không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ quay về phủ trước giờ Tý, sau đó Hoàng huynh có trị tội thế nào, ta đều sẽ nghe theo y, chỉ cần ngươi không bị thương, thế nào cũng được.”

Nam Cung Huyên ngước mắt nhìn y, lần này không hề trốn tránh.

Khóe mắt Lý Vân Khác mang ý cười, nghiêng đầu sang một bên, môi chậm rãi xuống thấp, thăm dò mà nhẹ đụng lên khóe miệng của Nam Cung Huyên. Cảm nhận được đối phương chưa tránh, y liền ngậm lấy bờ môi mềm mại kia, dịu dàng mút lấy.

Thân thể Nam Cung Huyên khẽ run, sống lưng dính sát thành bể, đầu ngửa ra phía sau.

Lý Vân Khác một tay đỡ sau gáy hắn, đầu lưỡi lướt qua đôi môi hắn, đảo vào trong hàm răng của hắn.

Nam Cung Huyên cảm nhận được tim mình đập như nổi trống, vô thức hé miệng ra, đồng thời vươn tay vòng qua lưng Lý Vân Khác.

Thành công gõ cửa, Lý Vân Khác hôn càng cuồng nhiệt, đồng thời cảm giác được góc nào đó trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ.

Nam Cung Huyên không biết nên đáp lại y ra sao, chỉ đành dùng sức mà ôm lấy y, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác vừa vui sướng vừa sợ hãi, làm cả người hắn đều run rẩy.

Lý Vân Khác nhận ra, đành không nỡ mà rời đôi môi đỏ lựng như sắp rớm máu của hắn, tránh bụng hắn, ôm hắn vào trong ngực, khẽ vuốt lưng hắn hỏi: “Sao vậy? Ta làm ngươi sợ sao?”

Nam Cung Huyên chôn mặt trong hõm vai hắn, lắc đầu liên tục.

“A Huyên…” Giọng nói của Lý Vân Khác hơi khô, y hắng giọng nói, “Chúng ta có thể…”

Y còn chưa dứt lời, Nam Cung Huyên đã cảm thấy có thứ gì đó chọc lên phía dưới bụng lớn của mình.

Lý Vân Khác cười gượng.

Nam Cung Huyên: “…”

“Ta nên hỏi Tiểu Hi trước có làm được hay không…” Lý Vân Khác với một tay ra phía sau người hắn tìm kiếm, “Nhưng bây giờ không kịp hỏi nữa rồi.”

Nam Cung Huyên hoảng sợ vội buông hai tay đang ôm chặt y, đẩy y ra nói: “Không… Không được…”

Lý Vân Khác thấy giọng nói của hắn như sắp nhũn ra đến nơi, dáng vẻ sốt ruột muốn khép hai chân lại, cúi đầu nhìn, thấy giữa hai chân hắn cũng có tên nhóc hứng khởi ngẩng cao.

Nam Cung Huyên thẹn quá hóa giận, bám thành ao quay lưng lại, run rẩy đứng lên.

Lý Vân Khác lại từ phía sau dính sát, ôm lấy eo hắn, hôn một đường từ vai đến sau tai, dụ dỗ: “Chuyện này kìm nén sẽ không tốt, ta giúp ngươi.”

Nam Cung Huyên run bắn người lên, nói năng lộn xộn: “Ngươi… Ngươi không thể… Ta… Bây giờ ta…”

“Được rồi, ta sẽ không đi vào, ta nào dám làm ngươi và con bị thương?” Lý Vân Khác đỡ hắn ngồi trở xuống bể nước, dịu dàng nói, “Đừng sợ.”

Nam Cung Huyên mắc cỡ không ngẩng đầu lên được, nhắm hai mắt mặc y làm gì thì làm, từ đầu đến cuối thân thể đều cứng đờ.

Lý Vân Khác quả nhiên không gạt người, chỉ dùng tay giải quyết vấn đề của hai người, rồi gọi Khổng Nghênh trực bên ngoài chuẩn bị một thùng nước tắm sạch, để hai người tắm rửa lại lần nữa.

Nam Cung Huyên để mặc Lý Vân Khác làm, bản thân không muốn động đậy.

Lần này hoàn toàn khác với lần đầu tiên cùng Lý Vân Khác ở trên núi Tu La vào đêm mười lăm tháng Giêng, từ đầu đến cuối thần trí Nam Cung Huyên đều hoàn toàn tỉnh táo. Tuy rằng không làm đến mức như lần đó, nhưng chỉ một nụ hôn đã đủ làm hắn ý loạn tình mê.

Không phải hắn chưa từng hôn môi, nhưng lại không hề hay biết thì ra hôn môi lại tuyệt vời như vậy, càng không biết được một người thật lòng thật dạ quý trọng ấm áp nhường này.

Đây không phải chứng tỏ hắn đã thích y rồi sao?

Có lẽ đúng là vậy, nếu không hắn sẽ không cho phép y làm như vậy rồi.

Nghĩ thông suốt, Nam Cung Huyên chợt thấy cửa lớn ngàn năm không mở trong lòng đột nhiên mở toang, đến cả hơi thở cũng phơi phới dễ chịu. Hắn hé mắt, lông mi dài hơi rủ, lười biếng nói với Lý Vân Khác: “Được rồi đó. Đau thắt lưng, trở về ngươi xoa bóp cho ta.”

Không ngờ có một ngày được hắn chủ động yêu cầu, Lý Vân Khác thoáng ngơ ngác, sau đó nở nụ cười, hôn lên trán hắn một cái, nói: “Tuân lệnh.”

*

Chạng vạng tối ngày hai mươi lăm tháng bảy, vương Cầu Quyết dẫn theo hai vị vương tử đến Dĩnh Trung. Đoan Thân vương thay mặt Vinh Hoằng đế ra ngoài thành mười dặm nghênh tiếp, đích thân đưa khách vào dịch trạm[1].

Vương Cầu Quyết Bí Lãng thân hình hơi gầy, nhưng rất có phong thái, chỉ có điều khuôn mặt có chút tiều tụy, trông đúng là giống một người mới bệnh nặng chưa khỏi hẳn.

Trưởng tử của ông ta, Bí Phục Sinh thân hình cao lớn, khuôn mặt thô lỗ, từ cử chỉ ăn nói có thể thấy là một con cháu quan gia bị chiều hư, không giống người có thể làm lên chuyện lớn. Con thứ Bí Hồng Sinh diện mạo nhu hòa hơn nhiều, còn có một đôi mắt rất đẹp giống vương Cầu Quyết, hào quang nội liễm, khiến người ta không nhìn ra được tâm tình của hắn.

Lý Vân Khác suy đoán, có lẽ chẳng bao lâu nữa quyền lực Cầu Quyết sẽ rơi vào tay vị nhị vương tử, không thể không đề phòng người này.

Y khách khí sai người dâng rượu ngon đồ ăn ngon lên chiêu đãi ba phụ tử cùng đám binh sĩ đi theo, còn dặn người trong dịch trạm nhất định phải đối đãi với bọn họ như khách quý, không được qua loa.

Sau bữa tối, Lý Vân Khác đứng dậy cáo từ.

“Vương gia.” Bí Lãng đích thân tiễn y ra ngoài dịch trạm, nói, “Tiểu Vương mang theo lễ vật đến, chi bằng nhờ Vương gia mang vào trong cung dâng lên Hoàng thượng trước?”

Lý Vân Khác mỉm cười nói: “Lễ vật vẫn nên để vương Cầu Quyết mang tới lúc diện kiến Thánh thượng mới càng thêm trang trọng, ngài nói có đúng không?”

Bí Lãng nghe xong gật đầu, “Vẫn là Vương gia suy nghĩ chu toàn.”

Lý Vân Khác nhẹ gật đầu, “Không còn sớm nữa, vương Cầu Quyết và hai vị vương tử đi đường hẳn là đã mệt, nghỉ ngơi sớm đi.”

Bí Lãng đáp lại, thấy Lý Vân Khác lên ngựa, nói: “Vương gia đi thong thả.”

Bí Hồng Sinh lại tiến lên một bước, hỏi: “Vương gia, không biết Hùng tướng quân của chúng ta hiện nay thế nào?”

Lý Vân Khác trên lưng ngựa quay đầu sang, từ trên cao nhìn hắn, hỏi: “Nhị Vương tử cho rằng hắn sẽ thế nào?”

Phạm vào tội nặng như vậy, cho dù có dâng thư nghị hòa, Thừa Ninh đồng ý giảng hòa, cũng không ai đối xử tử tế với tướng lĩnh của ngoại quốc xâm lấn. Tâm ý của Bí Hồng Sinh rất rõ ràng, mà muốn chuyện lớn thành công, hắn không thể thiếu đi trợ lực này.

“Yên tâm, người còn sống.” Bỏ lại câu này, Lý Vân Khác thúc ngựa rời đi, chạy về cung nhận lệnh của Lý Vân Thận.

Bí Hồng Sinh nhìn bóng lưng y, khóe môi lạnh lùng cong lên, “Thú vị.”

*

Xong bữa tối, Hứa Minh Hi dìu Nam Cung Huyên tản bộ trong sân, nhớ tới việc hắn sai mình thăm dò tin tức của các đệ tử trong giáo đã trốn đi, cậu thở dài nói: “Giáo chủ, Dĩnh Trung không có phân đàn của chúng ta, chuyện này không được khả quan cho lắm. Lúc trước đệ có nhờ mấy người bán dong ven đường giúp đỡ hỏi thăm, nhưng bọn họ nhận tiền xong liền không thấy tung tích đâu nữa, ngay cả kiếm chỗ đòi tiền đệ cũng không tìm được.”

Nam Cung Huyên buồn cười nói: “Bán dong ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, có thể thu được tin tức gì? Đệ cũng thật là…”

Hắn đang nói, chợt nghe thấy phía sau có tiếng động, lập tức quay lại nhìn.

Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục màu đen tương tự Khang Huy hông đeo kiếm quỳ một chân dưới đất, ôm quyền nói: “Thuộc hạ Tần Thiếu Quân, tham kiến Nam Cung giáo chủ.”

Nam Cung Huyên nhớ lại Lý Vân Khác từng đề cập tới một người tên là ‘Thiếu Quân’, liền đoán ra chính là người này. Hắn đi tới, vươn tay hơi nâng cánh tay của đối phương lên, nói: “Không cần khách khí.”

Tần Thiếu Quân đứng lên, nhẹ mỉm cười với hắn, “Chuyện Nam Cung giáo chủ sai thuộc hạ đã có tin tức.”

Nam Cung Huyên vội hỏi: “Thế nào?”

“Theo như huynh đệ trong Trang dò la được, có người nhìn thấy đoàn đệ tử Tử Minh giáo đi về hướng nam Diêu Khê, hiện tại đang ẩn náu trong một thôn trang ở phía đông Diêu Khê.” Tần Thiếu Quân nói, “Trong trang đã phái người tới, xác thực nơi đó có một số ít nông phu mang dáng vẻ của người giang hồ, đích thực chính là người Nam Cung giáo chủ muốn tìm. Sợ làm bọn họ hoài nghi, huynh đệ trong trang vẫn chưa dám tiếp xúc với bọn họ, tất cả chờ Nam Cung giáo chủ dặn dò.”

Nam Cung Huyên thở dài một hơi, gật đầu nói: “Rất tốt. Bọn họ không bị bắt về giáo, ta đã yên tâm rồi.”

“Quá tốt rồi!” Hứa Minh Hi xoa ngực, vui vẻ nói.

Tần Thiếu Quân do dự, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Nam Cung Huyên nhận ra y còn lời muốn nói.

“Còn một chuyện, thuộc hạ cảm thấy nên nói cho Nam Cung giáo chủ biết, nhưng sức khỏe ngài hiện tại…”

Nam Cung Huyên liền biết không phải là chuyện gì tốt đẹp, sắc mặt trầm xuống, nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Tần Thiếu Quân nói: “Thuộc hạ còn nghe nói, nguyên giáo chủ Tử Minh giáo Lưu Kính Văn phát thiếp Anh hùng, mời các nhân sĩ giang hồ ngày mười lăm tháng tám cùng đón Tết Trung thu tại Trầm Ngư vịnh Lạc Nhạn môn, dường như… dường như có ý nhắm vào Nam Cung giáo chủ ngài.”

Trong lòng Nam Cung Huyên khẽ thắt lại.

Lưu Kính Văn có ý gì? Nói cho Thẩm Hào, Kỷ Diễm Phương còn chưa đủ, còn muốn cho người trong thiên hạ đều biết hay sao?

Hứa Minh Hi thấy thân hình hắn loạng choang, vội đỡ hắn hỏi: “Giáo chủ, Người không sao chứ?”

Chân tay Nam Cung Huyên lạnh băng, thẫn thờ lắc đầu.

Trên mặt Tần Thiếu Quân lộ vẻ hối hận, “Thuộc hạ…”

Nam Cung Huyên đứng thẳng người lại, xua tay, “Không sao, ngươi vất vả rồi.”

“Vậy, thuộc hạ cáo lui?” Tần Thiếu Quân nghĩ thầm, chờ Chủ tử trở về chắc chắn sẽ phạt mình.

Nam Cung Huyên gật đầu, lại nghĩ tới gì đó, trước khi y tung người biến mất vội gọi lại: “Ngươi đã bẩm báo những chuyện này cho Vương gia chưa?”

“Chưa ạ.” Tần Thiếu Quân nói, “Chủ tử đã nói, chuyện của Tử Minh giáo thì nghe lệnh của Nam Cung giáo chủ, có tin tức gì lập tức bẩm báo trực tiếp cho Nam Cung giáo chủ.”

Trước khi hỏi câu này, Nam Cung Huyên còn thấp thỏm, sợ Lý Vân Khác ngoài mặt thì đồng ý hỗ trợ, nhưng thực tế lại giám thị mình giống như phạm nhân, luôn muốn nắm trong tay tất cả những chuyện có liên quan đến mình. Nghe Tần Thiếu Quân nói xong, trái tim vốn đang lạnh lẽo như rơi vào hầm băng vì tin tức vừa nghe bỗng chốc ấm áp trở lại, chân tay tê dại cũng dần khôi phục cảm giác, viền mắt lại có chút cay nóng.

Hình như… hơi nhớ y.

Editor chú thích:

[1] Dịch trạm: nơi để các quan binh, quan lại chuyển thông tin quân sự, nghỉ ngơi và đổi ngựa trên đường đi vào thời xưa.

o0o Hết chương 44 o0o