[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ đăng tải duy nhất tại: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/
Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức!
Chương 51
“Quá… thảm… rồi. Đội Nhật Bản muốn toàn quân bị diệt sao?” Đặng Kha Bình miệng ngậm tăm, rất không chú ý hình tượng mà vừa xỉa răng vừa nói.
“Đây gọi là dục tốc bất đạt.” Phạm Tất Lam hếch cằm, tiện tay giành lấy điều khiển tivi, chỉnh âm lượng lớn hơn, “Em từng đấu với Kobayashi, cậu ta không kém, chỉ là vào thời khắc quan trọng dễ bị bối rối. Bối rối, chứng tỏ thực lực có khiếm khuyết, cho nên cậu ta thua Lee Il Hwan thật ra cũng không có gì đáng tiếc. Còn Hane, ván cờ này… Em đoán hẳn là áp lực của cậu ta rất lớn. Ba cậu ta là người như vậy, đến cậu ta, nếu như không tạo được chút thành tích, trở về không biết sẽ bị người khác nói thế nào.”
“Mẹ nó, thật không đó? Báo chí Nhật Bản cũng tào lao như vậy sao?” Đặng Kha Bình trợn tròn hai mắt.
“Cũng không thể nói là tào lao. Cậu cứ nghĩ đến Du Lượng mà xem. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái mũ ‘con trai của Du Hiểu Dương’, cậu cho rằng cậu ấy muốn đội mã cái mũ đó hay sao?” Hoàng Lân Tiên ở bên cạnh bóc một quả quýt. Anh bóc xong, nhét vào trong miệng, phủi tay, “Không thể ngăn được miệng của người khác. Cậu đâu thể nhảy tới bịt miệng của người ta? Không thể cấm người ta nói, không thể bịt miệng họ lại, khó tránh bản thân sẽ nóng nảy, như thế gọi là nóng nảy vô cớ. Hane ấy, năm đó ba cậu ta được biết đến như là hào quang của thời đại Siêu Kỳ Thủ Nhật Bản, trước khi giải nghệ còn có thể đánh bại Seo Bong-soo và Park Yong Yeol ở cúp Samsung, cậu nghĩ trong lúc cậu ta học đánh cờ, cậu ta không có được thuận lợi gì từ ba mình sao? So sánh với người khác, lúc người ta học cờ sẽ không có được thuận lợi như vậy, cậu ta đương nhiên sẽ cảm thấy mình có điều kiện tốt như vậy, vì sao mình vẫn chưa thuộc hàng ngũ lợi hại? Nếu người khác có điều kiện tốt như vậy, nói không chừng người ta đã vô địch thế giới từ lâu rồi. Mình có được thuận lợi như thế, vậy mà vẫn luôn đứng ở hàng dưới, vậy vì sao người khác không thể nói mình vài câu?”
“Hì.” Đặng Kha Bình lắc đầu, kéo một tờ phê kỳ phổ đặt ở góc bàn kéo đến trước mặt, “Vậy thì hết cách rồi.”
“Chuyện không phải trải qua không biết khó.” Phạm Tất Lam tiếp lời, “Không chỉ là người ngoài ngành, dù là người chơi cờ vây cũng không mấy người có thể hiểu được. Du Lượng đội cái ‘mũ’ kia đến tận bây giờ, cũng không biết đến bao giờ cậu ấy mới có thể tháo nó xuống được.”
“Theo tôi thấy…” Hoàng Lân Tiên lấy bút và tẩy ra, bắt đầu viết gì đó trên kỳ phổ của mình, “… khó đấy. Nói không chừng là không bao giờ tháo xuống được. Đó cũng không phải do cậu ấy, mà bởi vì trên thực tế không có nhiều người thật sự quan tâm chiếc mũ trên đầu cậu ấy có thật hay không, càng không có nhiều người thật sự quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy.” Anh nói, “‘Con trai của nhà vô địch thế giới’, đúng không, cái danh này quá lớn, quá hấp dẫn, không thể nói nó không phải là một ưu thế. Vì vậy, Du Lượng bị đội cái mũ này mười năm cũng không sao cả. Người khác đánh cờ ba, bốn trăm ván, mấy người có thể được như cậu ấy đâu?”
“Nói đúng lắm.” Đặng Kha Bình hơi dừng lại, ngước hai mắt từ dưới tập đề sống chết của mình lên, nhìn Hoàng Lân Tiên, “Cậu đó, cậu bị chuyện câu lạc bộ quấn lấy, trì hoãn những chuyện khác, còn làm cậu trở nên nóng nảy. Nếu có cơ hội thì rời khỏi chỗ đó đi. Mấy lời này nói đi nói lại nghe chua loét, tôi thấy khó chịu.”
“Lời nào chua?” Hoàng Lân Tiên hỏi ngược lại.
“Cậu đừng hỏi tôi, tự hỏi mình á.” Đặng Kha Bình liếc mắt, rồi lảng tránh cái nhìn chằm chằm của cậu ta, lười biếng nói, “Cậu khó chịu, nhưng cậu đừng phát tiết khó chịu của mình lên người khác. Huống chi trong phòng 106 này còn có một tên vì Du Lượng mà suýt chút nữa bỏ cả thi đấu, để cậu ta nghe thấy, không biết cậu ta có trở mặt với cậu không?”
“Thôi, nói sau lưng người khác thật không hay.” Phạm Tất Lam chuyển chủ đề, “A Tiên, thay đổi tâm trạng đi, ví dụ như xem lời phê lão Du viết cho bài phân tích kỳ phổ của anh…”
“Thôi.” Hoàng Lân Tiên chẹp miệng. Thời gian này anh thường bị chuyện trong câu lạc bộ làm cho rối bời, đã nhiều lần phải xin nghỉ huấn luyện ở Đội tuyển Trẻ, ngay cả bài tập phục bàn Du Hiểu Dương giao cho cũng không làm xong. Anh cũng biết mình đuối lý, vì thế không tiếp tục tranh cãi với hai người bạn cùng phòng nữa, ngả người ra sau nằm xuống giường, nói: “Lời phê này ông ấy đã trả từ lâu, nhưng tôi chưa dám xem.”
“Vậy mà không nói sớm.” Đặng Kha Bình đặt kỳ phổ xuống, đứng dậy lướt qua cái bàn ngăn sách hai người, cầm kỳ phổ anh ta để trên mặt bàn sách lên, “Tôi xem giúp cậu.”
“Xem đi, đừng cho tôi xem.” Hoàng Lân Tiên nằm trên giường, nói với người bị ván giường che khuất, “Xem hết thì thuật lại cho tôi ba mươi chữ.”
“Không đến ba mươi chữ.” Đặng Kha Bình mở tờ phê ra, “Lão Du chỉ viết cho cậu một câu, tổng cộng một, hai, ba,… tám chữ.”
“Hả?” Hoàng Lân Tiên trở mình ngồi dậy, nhìn Đặng Kha Bình: “Viết gì?”
“Lão Du viết…” Đặng Kha Bình cố nhịn cười, “Tôi đề nghị cậu bớt nói nhảm đi.”
“Phụt! Cho em xem với.” Phạm Tất Lam vội ghé đầu sang. Cậu ta liếc mắt nhìn, lập tức nở nụ cười như gấu trúc, “Anh được đó.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Lân Tiên, “Thời gian này lão Du đối xử với anh thật hòa nhã. Anh xem lời phân tích của anh đi, cùng một câu anh thay đổi ngữ điệu viết đến bốn, năm lần. Chuyện chỉ gói gọn trong hai trăm chữ mà anh viết đến hơn năm trăm chữ.”
“Cậu thật dốt.” Đặng Kha Bình cười đến rung vai, “Tôi đã nói với cậu rồi, lão Du ghét nhất người khác lừa gạt mình. Ông ấy thà rằng cậu không làm bài, còn hơn là cậu làm qua quýt để đối phó.”
Hoàng Lân Tiên vò đầu: “Nhưng tôi đâu thể không viết gì.”
“Ghi một ít.” Phạm Tất Lam nói, “Lúc nộp bài giải thích với thầy ấy, thầy ấy sẽ thông cảm cho anh.”
“Ai, phiền quá. Tôi cũng mau chóng vượt qua trình độ của các cậu, nhưng một ngày không phục được nhiều bàn.” Hoàng Lân Tiên gõ cánh tay mình.
“Lực bất tòng tâm.” Đặng Kha Bình nói, “Tôi và Tiểu Phạm theo tiến độ lão Du bố trí, mỗi ngày đều cố gắng hoàn thành. Cậu nghĩ đến Thời Quang mà xem, thời gian trước không phải ngày nào cậu ta cũng thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn chó đó sao? Lúc đó, lượng bài tập mỗi ngày của cậu ta còn nhiều gấp ba chúng ta.”
“Đoán chừng là lão Du cố ý tăng lượng bài tập cho cậu ấy.” Phạm Tất Lam suy nghĩ một lúc, nói, “Nếu không sẽ không theo kịp cúp Bắc Đẩu. Trở về sau cúp Bắc Đẩu, cậu ấy còn phải tham gia chung kết Tân Nhân Vương, sau đó còn dự tuyển cúp Samsung, cúp LG, thi đấu dành danh hiệu trong nước, vân vân. Đến lúc đó cậu ấy lấy đâu ra thời gian để rèn luyện chuyên môn, tăng lực cờ?” Cậu nói, “Thời gian trước cúp Bắc Đẩu đúng là cơ hội cuối cùng để cậu ta rèn luyện tăng lực cờ nhanh chóng. Lão Du… Khả năng tính toán của lão Du vẫn rất đáng nể.”
“Đúng là làm người gian nan.” Đặng Kha Bình xoa cằm, vừa hồi tưởng vừa nói, “Huấn luyện chính là chuyện như vậy. Hoặc là cậu bỏ ra nhiều thời gian hơn, hoặc là cậu phải bỏ ra nhiều sức lực hơn để tiết kiệm thời gian. Chung quy chỉ có hai cách này, không có gì là kỳ tích cả. Nói ngoài miệng thì không có gì khó, cái khó là kiên trì làm.”
Hoàng Lân Tiên nhìn hai người bọn họ hồi lâu, tầm mắt bất giác chuyển sang vị trí giường số 4 lúc này đang trống không. Nhìn chiếc giường trống, anh thầm nghĩ: “Sao lúc đó cậu ta làm được nhỉ?”
*
“Hắt xì!” Thời Quang xoa mũi, lẩm bẩm trong tiếng ồn trên hành lang: “Ai đang mắng mình không biết?”
Cậu vừa dứt lời, Bát đẳng An Tae Sun đi phía trước quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt buồn cười: “Nói không chừng là có người đang nhớ cậu đó.” Anh ta nói.
“Hả? Mẹ nó.” Thời Quang trợn tròn mắt, vội kéo Du Lượng bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Anh… anh ta biết tiếng Hoa?”
Du Lượng chậm rãi quay đầu, chỉ nhìn cậu mà không trả lời.
“Nhìn tôi làm gì, trả lời đi.” Thời Quang dùng ngón tay chọc cậu ấy.
“Biết.” An Tae Sun đi chậm lại, chờ hai cậu đi tới gần rồi đi cùng, “Trong Viện cờ có rất nhiều người biết nói tiếng Trung Quốc.”
“Lợi hại vậy sao?” Thời Quang nhìn anh ta, lại quay đầu hỏi Du Lượng: “Vậy sau này tôi có phải học một chút ngoại ngữ không?”
Du Lượng không chớp mắt tiếp tục bước, đi mấy bước mới nói: “Trước kia bảo cậu học, cậu không chịu học.”
“Hết cách rồi. Đến thời gian đọc sách còn thiếu.” Thời Quang dùng cùi chỏ huých cậu, “Hơn nữa, tôi có cậu rồi.”
Du Lượng nhíu mày, lúc này cậu mới quay đầu sang nhìn Thời Quang: “Tôi có ích vậy sao?”
“Đương nhiên. Quốc gia miễn kiểm, chỉ thiếu thêm một chữ S màu xanh là thành hoàn hảo rồi.” Thời Quang nói.
Du Lượng trừng mắt, lông mày bên phải của cậu nhướn cao một chút: “Đó là ký hiệu thực phẩm an toàn.”
“Cậu đó, thật chẳng hài hước chút nào.” Thời Quang đưa tay khoác vai cậu, “Được rồi, dán gì cũng được, gì cũng là cậu.”
“Thời Quang.”
Một bóng người từ căn phòng bên phía sườn đông đi ra. Ba người trên hành lang cùng nhìn tới trước, thấy Kobayashi đang chắp tay sau mông đứng bên ngoài cánh cửa mạ đồng, mặt mũi ửng hồng. Có vẻ như cậu ta không ngờ lại chạm mặt ba người ở đây, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Cậu ta nhìn An Tae Sun trước, anh gật đầu chào cậu ta, cậu ta lập tức khom người.
“Kobayashi!” Thời Quang gọi, “Cậu ra ngoài rồi đấy à?”
Kobayashi nói: “Hane còn ở hội trường, hình như bọn họ còn chưa ra. Ko Yeong Ha cũng ở trong đó, Lee Il Hwan nói cậu ta nóng lòng muốn xem…”
Cậu ta vừa mở miệng là nói tuốt tuồn tuột chuyện của người khác. Thời Quang gãi ống quần, cảm thấy cậu trả lời của Kobayashi có chút kỳ quặc.
An Tae Sun xen vào: “Vậy cậu định đi đâu thế?”
Du Lượng không nói gì, cậu cũng nhìn về phía Kobayashi.
“Em? Em… Em cũng không biết.” Mặt Kobayashi lại đỏ lên, cậu ta cúi đầu xuống, “Em thua, cũng không phải chủ tướng, chắc là sẽ không có ai tìm em. Nếu như có thể, em muốn đi về nghỉ.”
Mặt của cậu ta lúc trắng lúc đỏ, trong lúc nói dáng vẻ cũng thấp thỏm. Thời Quang thấy cậu ta muốn đi, vốn định kéo lại, nhưng cánh tay trái đột nhiên bị người túm lấy.
Cậu giật mình, quay đầu trông thấy Du Lượng đang nhìn mình, cậu ấy lắc đầu nói: “Cậu ta đang không vui, đừng quấy rầy.”
“Đứa nhỏ này…” Chờ Kobayashi đi xa, An Tae Sun mới khẽ nói, “Thật ra tôi thích cậu ấy hơn, chỉ cần cậu ấy tự tin là được.”
‘Hơn’ mà anh nói ý chỉ người nào, có lẽ không cần nói cũng biết. Thời Quang vốn đang mờ mịt không hiểu, được Du Lượng nhắc nhở, lại nghe lời này của An Tae Sun, cậu mới bừng hiểu được tại sao mình lại cảm thấy Kobayashi có gì đó kỳ quặc.
“Cậu ta cũng thật là…” Thời Quang gãi đầu, “Rõ ràng người bị hỏi là cậu ta, vậy mà lại đi trả lời chuyện của người khác.”
“Aizz.” An Tae Sun nhún vai, rồi chỉ cánh cửa mạ đồng đóng chặt phía cuối hành lang, “Đi thôi, chúng ta đi xem ‘người khác’.”
Trận đấu của chủ tướng và phó tướng diễn ra đồng thời, được sắp xếp ở hai hội trường ở tầng một của khách sạn. Phía trước là hội trường của chủ tướng, sâu hơn chút là của phó tướng.
Trận đấu đã kết thúc hơn nửa tiếng, ba người đi đến trước cửa hội trường chủ tướng, An Tae Sun chợt ‘hả’ một tiếng.
Bên trong quá yên tĩnh.
Anh bất giác quay đầu nhìn Du Lượng và Thời Quang đi cùng.
Thời Quang lần đầu tiên tham gia giải đấu thế này, cậu hoàn toàn không biết chuyện sau khi thi đấu sẽ có truyền thông phỏng vấn và chụp ảnh, cho nên vẻ mặt không biến đổi gì, còn trên mặt Du Lượng thì toát ra vẻ nghi hoặc.
An Tae Sun thoáng do dự. Anh vừa từ phòng quan sát đi ra, tạm thời vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ hội trường thi đấu, anh hoàn toàn không hay biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Anh cong ngón trỏ, gõ lên cửa ba cái, dùng tiếng Hàn hỏi: “Xin chào?”
Bên trong hình như có tiếng động, không lâu sau đó, cánh cửa được người bên trong hé ra một khe nhỏ. Thời Quang thấy gương mặt hiện ra sau khe cửa có chút quen, hình như là viện sinh cậu từng thấy mặt trong lễ khai mạc giải đấu.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc sao?” An Tae Sun hơi cúi người hỏi. Anh nghe thấy có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, hình như là khán đài bên trên hội trường vọng tới.
“Anh Tae Sun, đã kết thúc rồi ạ.” Viện sinh nọ khó xử nói.
“Vậy tại sao Yeong Ha và Il Hwan còn chưa đi ra? Hane-ssi của Nhật Bản cũng vậy.”
“Khó… khó… khó nói lắm ạ.” Viện sinh nọ đáp, cậu ta kéo khe hở rộng hơn, “Thi đấu xong rồi, nhưng mà… còn chưa kết thúc.” Cậu ta nói, “Tóm lại anh vào là biết ạ.”
An Tae Sun khó hiểu nhìn cậu ta. Anh gật đầu, đưa tay chống cửa: “Vậy cậu đi trước.”
Viện sinh không đáp, xoay người đi luôn.
“Bọn họ nói gì thế?” Thời Quang nghe không hiểu tiếng Hàn, cậu chọc Du Lượng hỏi.
“Có thể là trận đấu xảy ra chút vấn đề.” Du Lượng cũng không đoán được tình huống bên trong, “Vào xem chẳng phải sẽ biết sao.”
An Tae Sun chống cánh cửa chen vào bên trong, hai người bọn họ cũng đi theo.
Vừa vào hội trường chủ tướng, những tiếng nói chuyện rì rầm lập tức lọt vào trong tai Thời Quang. Cậu xoay người đóng cửa lại, quay đầu liền trông thấy một vòng người vây quanh phía trên. Ở gần cậu nhất, có mấy người trong Viện cờ đang chụm đầu ghé vai nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Người chủ trì và trọng tài cũng chưa rời đi, mà chia nhau đứng ở sau lưng Hane và Ko Yeong Ha, Lee Il Hwan thì đứng ở phía bên kia bàn cờ, Thời Quang loáng thoáng trông thấy cậu ta đang cúi đầu nói gì đó với Ko Yeong Ha.
“Sao cậu ta vào được?” Cậu hỏi An Tae Sun.
“Cậu cũng vào được đấy thôi.” An Tae Sun nói, đưa mắt nhìn Thời Quang và Du Lượng ra hiệu, “Tôi cũng vào xem.”
Thời Quang không rõ anh ta có gì ý, cậu hoàn toàn không thông hiểu ngôn ngữ ở đây, cũng không hiểu tình huống trước mắt.
“Trận đấu đã kết thúc chưa?” Cậu hỏi Du Lượng.
“Kết thúc rồi.” Du Lượng không giải thích gì thêm, kéo cậu đi vào, “Vào xem.”
“Nhưng mà bọn họ đều không vào…” Thời Quang mờ mịt chỉ đám viện sinh đang vây xem.
“Lee Il Hwan là kỳ thủ dự thi, chúng ta cũng vậy.” Du Lượng nói, “Vào thôi.”
Thời Quang chậm rãi gật đầu.
Hội trường chủ tướng là gian phòng thường dùng để tổ chức những hội nghị lớn, cho nên xung quanh trung tâm hội trường đều có cầu thang. Lúc bị Du Lượng kéo đi xuống phía dưới, Thời Quang vẫn còn mờ mịt không hiểu gì, để mặc cho Du Lượng kéo mình thất thểu bước xuống cầu thang, vừa đi vừa nhìn bậc thang dưới chân, vừa thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá bố trí của gian phòng này.
Từ cửa ra vào đến trung tâm hội trường là cầu thang đi xuống, hai bên đều khán đài. Thời Quang đi xuống, đột nhiên phát hiện đám người xung quanh đều đang quay đầu nhìn mình và Du Lượng. Mặt cậu lập tức đỏ lên, vội vàng bước nhanh chân hơn.
Lúc đến bậc thang cuối cùng, Thời Quang lắc cổ tay, thoát khỏi tay Du Lượng.
Du Lượng vốn đang nhìn phía trước, Thời Quang thình lình thoát tay ra, cậu nhíu mày quay sang nhìn cậu ấy.
Thời Quang vội vàng nói: “Cậu kéo tay làm tôi đi hơi khó khăn.”
“Ừ…”
Du Lượng cũng không nhiều lời với cậu, đi tới gần bàn cờ.
Thời Quang đi theo sau, đến khi nhìn rõ tình huống ở hai bên bàn cờ, cậu kinh ngạc há to miệng.
Mắt Hane hơi đỏ, đây là điều đầu tiên Thời Quang lưu ý. Đối diện cậu ta, Ko Yeong Ha đang cầm một nắm quân cờ. Anh ta lần lượt hạ cờ xuống vân bình, mỗi lần hạ đều ngước mắt nói với Hane mấy câu.
“Không phải là anh ta đang giảng cờ cho Hane đấy chứ?” Cậu khẽ hỏi Du Lượng.
“Bọn họ đang phục bàn.” Du Lượng trả lời, “Ko Yeong Ha đang cùng Hane hóa giải đường cờ.”
Lee Il Hwan ở bên cạnh Ko Yeong Ha quan sát, đôi khi cậu ta cũng nhặt vài quân cờ bày lên bàn cờ. Hane dụi mắt, thỉnh thoảng gật đầu, có đôi lúc lại lắc đầu.
Du Lượng ở bên ngoài quan sát một hồi, rồi đi tới gần, đứng bên cạnh Hane.
Lúc cậu tới, ba kỳ thủ trên bàn cờ đều giương mắt nhìn. Ko Yeong Ha và Lee Il Hwan không mấy để ý, nhưng Hane nhìn thấy Du Lượng thì gò má và hốc mắt đều đỏ lên.
“Đừng căng thẳng, phục bàn thôi mà.” Lee Il Hwan ở bên kia vân bình an ủi.
“Ừ…” Hane gật đầu, cứng ngắc xoay đầu trở về.
Thời Quang là người cuối cùng đến bên cạnh. Cậu ghé sát bàn xem xét, phát hiện Ko Yeong Ha đang bày biến thức cho Hane.
“Cậu đánh cướp ở nơi này hơi thừa.” Ko Yeong Ha chỉ đường ba trên bàn cờ, “Cướp ở nơi này quá lỏng lẻo, không có ý nghĩa.”
Anh ta nhét mấy quân cờ trắng vào trong tay Hane ngồi đối diện: “Bây giờ thử đánh lại lần nữa xem, không đánh cướp nữa.”
Bọn họ bày được một nửa, một người có vẻ như là quản lý nhẹ giọng nói với Ko Yeong Ha: “Yeong Ha-ssi, truyền thông đang đợi.”
Nghe người nọ nói vậy, Ko Yeong Ha nhướng mày, nét mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: “Bọn họ không đợi nữa cũng được.”
“Vậy sao được…” Người nọ nhìn có vẻ muốn khóc, “Đã đợi lâu như vậy.”
“Yeong Ha!” An Tae Sun đột nhiên lên tiếng, “Những ký giả kia còn có công việc của mình.”
Ko Yeong Ha sửng sốt. Anh ta chớp mắt nhìn người quản lý, lại nhìn sang An Tae Sun. “Được rồi, nếu anh Tae Sun đã nói vậy…” Anh ta nói.
Anh ta đứng dậy, nói với Hane đối diện: “Cậu cũng đi thôi, chúng ta đều đi, trận đấu… đã kết thúc rồi. Cậu đợi lần sau thắng vậy.”
Anh ta gật đầu với Hane, rồi xoay người rời khỏi chỗ ngồi.
Anh ta vừa rời khỏi, tiếng bàn tán được đè nén trong hội trường như đột nhiên được phóng thích. Thời Quang xoay người, thấy người trên khán đài lần lượt đứng lên. Trong lúc đám người nhốn nháo, tiếng động lớn đến mức truyền ra đến ngoài cửa.
Cậu nhìn đám người trên khán đài một hồi, rồi quay đầu nhìn bàn cờ.
Du Lượng vẫn khoanh tay đứng phía sau Hane. Trong tay Hane vẫn nắm chặt quân cờ Ko Yeong Ha nhét vào tay cậu ta.
Cậu quan sát Hane, chậm rãi đi tới, hỏi đối phương: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Đây là Hàn Quốc.” Hane buồn bực nói, “Bọn họ sẽ phỏng vấn Ko Yeong Ha trước, một lát nữa tôi đi cũng được.”
Cậu ta cúi gằm mặt, nặng nề trả lời Thời Quang, đưa tay lấy quân cờ trong lòng bàn tay, đánh xuống bàn cờ Ko Yeong Ha đã bày lúc nãy.
“Chúng ta đi trước đi.”
Du Lượng từ phía sau đi tới, vỗ vai Thời Quang.
Thời Quang nhìn cậu, miệng đáp: “Ừ.”, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn Hane, dù cho cậu cũng đang chuẩn bị rời đi như những người trên khán đài.
Khi Thời Quang nhìn về phía bàn cờ trong hội trường lần cuối, Hane vẫn cúi đầu nhìn cờ trên vân bình, rất lâu không hề thay đổi tư thế.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta, Thời Quang cảm thấy cậu ta như đang muốn vùi mình vào trong bàn cờ, tựa như chỉ cần cậu ta cứ làm vậy thì sẽ có thể thắng lại được trận đấu hôm nay.
o0o Hết chương 51 o0o