[STV] Càn khôn quy nhất
Tác giả: Huyền Huyền Vu Thư
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên trang WordPress: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/
Vui lòng không RE-UP!
Chương 11: Thuận lợi
Khang Huy vâng theo chỉ thị của Lý Vân Khác, cố gắng chạy càng nhanh càng tốt tới thành Lạc Hoài, dọc đường đổi ngựa mấy lần, chưa tới mười ngày đã đến nơi.
Lần trước Lý Vân Khác đến thành Lạc Hoài, Trang Tử vẫn chưa hoàn toàn dựng lên ở nơi này, nhưng bây giờ đã sắp xếp gần ổn thỏa rồi, là một quán trọ không nhỏ.
Thật vừa đúng lúc, ngày Khang Huy chạy tới, có bốn tên lính Cầu Quyết mặc trang phục người Thừa Ninh tới quán trọ tên Thanh Tùng.
Chưởng quầy của quán trọ Thanh Tùng là một nữ tử, tên Kiều San San, tuổi không lớn lắm, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, được Lý Vân Khác chuộc ra từ thanh lâu trong lúc đi uống hoa tửu[1] cùng đám bạn du thủ du thực vào mấy năm trước.
Lúc đó Kiều San San mới mười hai, mười ba tuổi, bởi vì gia đình không có tiền cưới vợ cho huynh trưởng mà bán nàng vào thanh lâu. Nàng sống chết không nghe theo, bị tú bà dồn đến đến đường cùng mà định tự sát, đúng lúc Lý Vân Khác đi ngang qua rồi cứu.
Kiều San San oán hận cha mẹ và huynh trưởng không chút tình cảm với mình, không muốn về nhà, nói là muốn đi theo Lý Vân Khác. Lý Vân Khác tạm thời đưa nàng vào Trang Tử. Qua mấy năm, tiểu cô nương nọ đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương công việc. Đúng lúc Trang Tử muốn xây dựng căn cứ ở thành Lạc Hoài, thiếu người trông coi, Lý Vân Khác cảm thấy nàng có thể đảm nhiệm được nên đã gọi nàng tới.
Sau khi đến, Khang Huy đã nói lại những lời dặn dò của Lý Vân Khác cho Kiều San San, Kiều San San lập tức có một kế. Mặc dù nàng chưa từng tiếp khách nhưng đã học được không ít ‘bản lĩnh’ từ tú bà, tự thân xuất mã không sợ đám binh Cầu Quyết kia không mắc câu.
Nhưng sao Khang Huy có thể đồng ý với kế sách này? Dù sao người ta cũng là nữ tử, làm vậy sẽ làm hỏng danh tiết của nàng mất.
Kiều San San là một nữ tử phóng khoáng, dưới con mắt của nàng, một nữ tử từ thanh lâu đi ra thì đến đâu cũng sẽ bị xem thường. Thiên hạ rộng lớn này, ngoại trừ Trang Tử, không nơi nào chấp nhận nàng. Dù sao nàng cũng đã quyết định có chết cũng chết ở Trang Tử, còn để ý đến mấy thứ đó làm gì?
Đối với việc này, Khang Huy nói thẳng: “Sẽ không ai thèm lấy cô đâu.”
Kiều San San lườm hắn, trả lời: “Ngoại trừ Chủ tử, ta không muốn gả cho bất cứ ngoài nào khác. Ngài ấy đã không lấy ta, ta còn kiêng kỵ cái gì?”
Kiều chưởng quầy hành động rất nhanh. Ngay đêm hôm đó đã liếc mắt đưa tình với một binh lính Cầu Quyết ở sân sau của quán trọ Thanh Tùng, vô cùng thuận lợi khiến gã đàn ông chưa từng gặp mặt này mê muội, nảy sinh tình ý với mình.
Tên lính Cầu Quyết thấy nàng cũng có ý với mình liền sán lấy, lập tức bị trêu chọc đến đầu nóng, người cũng nóng. Gã ôm lấy người Kiều San San, định đưa người vào phòng mình.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sân sau tối đen trống không bỗng chốc có rất nhiều người xông ra, mà nữ nhân xinh đẹp đang dựa vào lồng ngực của gã thấy người xuất hiện thì đột nhiên giãy dụa, làm y phục của y càng xộc xệch.
Kiều San San nghe thấy ‘người khác’ bàn tán, lập tức kéo vạt áo của tên lính Cầu Quyết ra, xoẹt xoẹt mấy tiếng, phần vải trước ngực gã đã bị nữ tử nhìn có vẻ yếu đuối xé rách, lộ ra hình xăm mãnh hổ lấp ló sau lớp lông ngực.
Có người hoảng hốt hô lên: “Là người Cầu Quyết!”
Gã đàn ông cường tráng kia sững sờ, không nhận ra đây là cái bẫy người khác giăng ra cho mình, càng không ngờ được thân phận của mình đã bị phát hiện từ lúc vào cửa. Gã giả vờ trấn tĩnh, sửa sang y phục, thu lại sát khí của binh lính trên người, làm ra vẻ người tốt, dè dặt nói: “Ta… Ta chỉ là người buôn bán…”
Cầu Quyết vốn tách ra từ Thừa Ninh, không có ngôn ngữ riêng, tiếng nói cũng giống nhau, không có nhiều khác biệt. Đây cũng là nguyên nhân khiến gã lính Cầu Quyết này không hề ngờ đến việc thân phận của mình đã bị bại lộ từ trước đó, chỉ cho là nữ tử bên cạnh bị đám người đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hãi nên mới có phản ứng như vậy.
Kiều San San nghi ngờ nhìn gã, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại giả làm người Thừa Ninh?”
“Ta nghe nói…” Gã lính Cầu Quyết nheo mắt nhìn sắc mặt của nàng, “… nghe nói gần đây biên cảnh xảy ra tranh chấp, sợ các người không chịu làm ăn với ta.”
Mấy năm nay, quan hệ giữa Thừa Ninh với Cầu Quyết, Bắc Mạc và Thương Tuân không hòa hợp cho lắm, nhưng hòa khí bề ngoài vẫn chưa bị phá vỡ, không chỉ biên cảnh thông thương, mà các thương nhân đi khắp nơi cũng chẳng phải chuyện lạ.
Lời giải thích của gã lính Cầu Quyết đương nhiên rất hợp lý, Kiều San San vẫn diễn kịch, hỏi tiếp: “Ngươi buôn bán thứ gì?”
“Chỉ bán chút phấn son bột nước.”
Kiều San San nghe xong cười e thẹn nói: “Có thứ gì tốt không? Hay là ngày mai ngươi đang đến đây ta xem một chút, nếu là thứ tốt ta sẽ mua.”
Gã lính Cầu Quyết cho rằng mình đã hiểu được ẩn ý của nàng, mỉm cười nói: “Chưởng quầy nói đùa rồi. Ngày mai nhất định ta sẽ mang những món đồ tốt nhất đến cho chưởng quầy, không cần tiền.”
Khang Huy đang ngồi xổm trên nóc quán trọ không khỏi bội phục Kiều San San. Nhớ đến việc dâng lễ vật, hắn có nên xin ý kiến vị chưởng quầy chuyện gì cũng dám làm này, để nàng lựa chọn giúp mình không?
Có điều, nếu như nàng biết chủ tử nhà mình dâng lễ vật để ‘cầu thân’, không biết có xông thẳng lên Tử Minh giáo núi Tu La, đại chiến với giáo chủ người ta ba trăm hiệp không?
Chuyện này nhìn qua có vẻ như chỉ là một chuyện nhỏ, không làm đám binh lính Cầu Quyết nghi ngờ, cũng không hề gây chút sóng gió gì trong thành Lạc Hoài, nhưng bên ngoài lại bắt đầu lan truyền tin tức.
Được Trang Tử cố ý đổ thêm dầu vào lửa, tin tức này lan truyền với tốc độ giống như ngựa của Khang Huy, mười ngày sau đã tới chỗ của Lý Vân Khác.
Bên cạnh đó, Lý Vân Khác tính toán thời gian, để tiện cho việc nhận được tin tức truyền tới, y đã lấy cớ phải dừng lại trong thành. Nhưng lúc trước người nói phải bám thành mà đi là y, lúc này cũng không có lý do gì để vào trong thành, thỉnh thoảng nhận đồ tiếp tế cũng là phái mấy binh sĩ vào nha môn lĩnh, chưa có lúc nào một trăm người đều vào thành cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn một cách: giả bệnh.
Vì vậy, một ngày nọ, Đoan Thân vương đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên ngã xuống, làm cho cả đám binh sĩ đều hoảng sợ.
Chỉ có một trăm tinh binh, Lý Vân Thận cũng không phái quân y đi theo, cả đám người chỉ biết luống cuống tay chân đỡ Lý Vân Khác, không ngừng gọi: “Vương gia.”
Lý Vân Khác giả chết.
Vưu Trường Hà không biết xem bệnh, cũng không biết phải làm sao, học dáng vẻ của đại phu, sờ lên cổ tay y.
Lý Vân Khác vận nội lực làm cho mạch nhảy loạn.
Đến người không hiểu gì cũng biết mạch đập thế này rất không bình thường, Vưu Trường Hà sợ đến run bắn cả người, vội hô lên: “Người đâu! Mau đưa Vương gia vào thành tìm đại phu!”
Hắn được Lý Vân Thận phái đi giám thị Lý Vân Khác, trong lòng nhiều ít hiểu được quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ bất hòa, có điều dù sao Đoan Thân vương cũng là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, trước khi Thánh thượng mở miệng muốn lấy mạng y, hắn nào dám thất lễ?
Tim Vưu Trường Hà đập còn loạn hơn cả Lý Vân Khác, chỉ lo Đoan Thân vương có chuyện bất trắc, mạng nhỏ của gia đình mình khó giữ.
Một đám binh lính mặc áo giáp, cầm binh khí vội vã xông vào thành, làm dân chúng trong thành vô cùng hoảng sợ.
Dù sao Vưu Trường Hà cũng được xem là một thống lĩnh, chưa đến mức rối loạn không biết làm gì, cố gắng tỏ ra trấn định, dẫn người đi nhanh tới nha môn tri phủ, đồng thời sai mười mấy binh lính ở lại trấn an bách tính ven đường.
Lý Vân Khác cứ như thế mà ở lại bên trong nha phủ.
Vưu Trường Hà sai tri phủ tìm tất cả đại phu trong thành tới, nhưng không ai tìm được nguyên nhân. Không biết nguyên nhân sinh bệnh nên cũng không biết dùng thuốc thế nào. Chỉ có một điểm mà tất cả các đại phu đều nhất trí: Lý Vân Khác sống không được bao lâu nữa.
Lúc này Vưu Trường Hà càng sợ hãi hơn, bắt đầu thương lượng với người dưới có nên trình báo với Hoàng thượng hay không.
Lý Vân Khác xem đủ dáng vẻ lo lắng sợ hãi của hắn rồi mới lên tiếng động viên: “Vưu thống lĩnh yên tâm, đây là bệnh cũ của ta, qua mấy ngày là sẽ tốt lên, đúng lúc đó chúng ta lại gấp rút lên đường, sẽ không chậm trễ thánh mệnh.”
Vưu Trường Hà nửa tin nửa ngờ.
“Đúng rồi, dù không gấp rút lên đường cũng đừng để các huynh đệ phân tán. Sai người ra ngoài thám thính tin tức, xem đám người Cầu Quyết kia có để lộ hành tung gì không.” Lý Vân Khác lại nói.
Vưu Trường Hà thấy y dù đang bệnh vẫn nhớ việc này, vội nói: “Vương gia yên tâm, mạt tướng đã tính đến.”
Lý Vân Khác và Khang Huy phối hợp nhiều năm, hiểu nhau rất rõ, y dự tính thời gian tin tức truyền đến không sai lệch lắm.
Vào ngày thứ tư ở nha phủ, còn chưa ăn xong bữa sáng, binh sĩ ra ngoài điều tra đã chạy về, báo vừa nghe thấy có người bàn tán ở thành Lạc Hoài xuất hiện thương nhân Cầu Quyết giả trang thành người Thừa Ninh, ý đồ làm chuyện bất nhã với nữ chưởng quầy của một quán trọ.
Lý Vân Khác vừa nghe, suýt nữa sặc cháo trong cổ họng. Nha đầu Kiều San San kia thật ngu ngốc! Khang Huy cũng thế, lại để cho nàng làm chuyện ngu ngốc như vậy!
“Vương gia, ngài không chứ?” Vưu Trường Hà thấy y bị sặc đến mặt tái xám, hỏi.
Lý Vân Khác cầm bình trà bên cạnh lên, tu ực mấy ngụm, gắng nuốt cháo xuống, “Ta không sao. Vưu thống lĩnh, ngài thấy việc này thế nào?”
Năng lực Vưu Trường Hà không cao, nhưng dù sao cũng là thống lĩnh cấm quân, cấp bậc tương đương thủ vệ của Hoàng thượng, đã học được tinh thần gặp chuyện lớn thì cảnh giác, gặp chuyện nhỏ thì để tâm, không có chuyện gì thì nghi ngờ ba phần. Nghe Lý Vân Khác hỏi như vậy, Vưu Trường Hà biết y cũng có nghi ngờ, đáp: “Vương gia, việc này có chút khả nghi. Thừa Ninh vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt giao thương với Cầu Quyết, cũng không xua đuổi thương nhân, nếu như người kia chỉ là một thương nhân bình thường, sao phải ra vẻ là người Thừa Ninh? Theo ngu kiến của mạt tướng, trong chuyện này tất có kỳ lạ.”
Lý Vân Khác vốn đã chuẩn bị một đống lời giải thích, dự định dùng để lừa, không ngờ tên này lại đột nhiên phối hợp như vậy. Y bày ra vẻ mặt khen ngợi, gật đầu nói: “Vưu thống lĩnh nói rất đúng, chúng ta không tìm được tung tích của đám người kia, thì ra chúng đã lặng lẽ thâm nhập vào thành Lạc Hoài. Nơi đó cách Dĩnh Trung không xa, không thể để chúng gây ra chuyện gì lớn. Chúng ta phải mau chóng tới đó mới được.”
“Mạt tướng lập tức đi xắp xếp.” Vưu Trường Hà nói xong xoay người định đi, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, quay người lại nói, “Sức khỏe của Vương gia…”
Lý Vân Khác xua tay, “Không sao. Nghỉ ngơi trên đường cũng được. Bệnh của ta, ta tự biết, nghỉ ngơi một, hai ngày là đã tốt hơn rồi. Hơn nữa, bắt được đám Cầu Quyết kia mới là thuốc tốt nhất với ta.”
Editor chú thích:
[1] Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.
o0o Hết chương 11 o0o