[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Chương 2
Năm 2005 còn chưa qua một phần tư, Thẩm Nhất Lãng đã giải quyết xong những việc quan trọng, sắp xếp chuyện nghề nghiệp và tình cảm cá nhân ổn thỏa. Coi như nể mặt anh phân hạng bốn năm không thành, ông trời cuối cùng cũng để anh thành công ngay trước khi hết độ tuổi phân hạng.
Nhớ lại lúc từ nơi thi đấu phân hạng chạy đi, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy không thật, tựa như trí nhớ này không phải của anh, tựa như anh không nhớ được gì, ngay cả sau đó chạy đi tìm Bạch Tiêu Tiêu, nói những gì anh cũng mơ hồ. Từ khi bắt đầu học cờ vây đến nay, anh luôn là một người chăm chỉ, kỷ luật, mười mấy năm không thức dậy sau sáu giờ sáng, vậy mà ngày đầu tiên sau khi phân hạng thành công, anh đã ngủ đến hơn mười một giờ trưa mới tỉnh. Đến khi anh mơ màng tỉnh giấc, Thời Quang đã gọi cho anh mười tám cuộc gọi nhỡ rồi.
“A lô, A Lãng, anh dậy chưa?” Cuộc gọi thứ mười chín có vẻ vẫn không làm giảm được sự hào hứng của Thời Quang, “Thầy Ban nói tối qua anh và thầy Đại uống rất nhiều, em thấy anh như ‘múa đao khi gà gáy’(1) vậy (lúc này Thẩm Nhất Lãng chợt nghe thấy còn có một người khác nói: ‘Múa đao khi gà gáy? Ngốc!’), bình thường anh còn dậy sớm hơn Miệng Heo Nhỏ, có ngủ nướng cũng không bao giờ quá chín giờ. Bây giờ thì được lắm, anh lại ngủ một mạch đến trưa. Hôm qua hai người có đồ ăn gì ngon mà uống nhiều như vậy?”
Anh cười trong cổ họng hai tiếng, do vừa tỉnh ngủ, giọng có chút trầm đục. Anh ngồi dậy làm tấm chăn tụt xuống bụng, dụi mắt nói: “Cũng không có gì nhiều. Trên đường từ trường thi về thuận đường qua quán Mộc Qua mua chút đồ ăn, rồi mua phổi và tai heo, thêm nộm rong biển và lạc nữa. Uống rượu là chính, thầy Đại và thầy Ban đều rất vui vẻ mà.” Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc, còn cả tiếng bước chân, hỏi: “Cậu đang ở ngoài đường sao?”
“Không… không… không phải.” Thời Quang cười hì hì, “Nói vậy là anh chưa ăn gì đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt. Em đi đã, anh đợi chút nhé.”
Bên kia vang lên tiếng quần áo xột xoạt, có vẻ như muốn cúp điện thoại. Thẩm Nhất Lãng vuốt phần tóc sau gáy, hỏi: “Thời Quang?”
Bíp bíp bíp.
Anh khó hiểu đặt điện thoại xuống, nhìn màn hình suy nghĩ có nên gửi tin nhắn. Thế nhưng đầu ngón tay di chuyển đến bàn phím lại không biết nên nhắn gì.
Thời gian trước vội vàng về nước để tham gia cuộc thi phân hạng, sau đó vì Thời Quang đột nhiên bỏ cờ vây mà trăn trở, cuối cùng tuy là cũng coi như thu được kết quả, lúc ở bên ngoài trường thi thấy Thời Quang tới động viên mình, anh cảm thấy rất vui mừng. Bây giờ bình tâm nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy khó hiểu. Nửa năm trước, tại sao Thời Quang chán chường đến mức bỏ cờ vây? Nửa năm sau tại sao cậu ấy đánh cờ trở lại? Nguyên nhân thế nào, Thẩm Nhất Lãng không rõ lắm, chỉ nhớ lúc anh chưa về nước, nửa đêm Hồng Hà gọi điện thoại cho mình: “Thẩm đà chủ, không ổn rồi. Ở bên này có biến, tên nhóc Thời Quang kia đang yên đang lành lại dở tính dở nết. Nửa năm trước cậu ta đột nhiên nói sẽ không đánh cờ nữa, tôi tưởng cậu ta thất tình cho nên tạm thời mất tinh thần, nghĩ thông suốt sẽ ổn. Kết quả qua gần nửa năm, tôi sắp lên Nhị đẳng rồi, cậu ta không những không đến đội cờ luyện tập, thậm chí cuộc thi thăng hạng cũng không tới, cả ngày ngồi lỳ trong nhà, không chơi game thì chơi với lũ trẻ, cậu nói nên làm thế nào bây giờ? Cậu ta đã bao giờ buông thả bản thân như vậy đâu? Tôi đã tới khuyên nhủ cậu ta rất nhiều lần mà không có tác dụng, mẹ cậu ấy cũng hết cách. Thậm chí cô còn khuyên tôi rằng Thời Quang nói không đánh cờ nữa thì sẽ không đánh cờ nữa, đánh cờ mà đau khổ như vậy thì không đánh nữa, cô chỉ muốn cậu ấy vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành. Tôi thật sự không biết nên nói gì, mẹ người ta đã nói thế rồi, tôi có là gì đâu. Người làm anh em như tôi thật khổ mà.”
“Chờ đã… Hồng Hà, cậu nói chậm lại. Tôi… Ngại quá, tôi vừa mới tỉnh, cậu nói nhanh như vậy, đầu óc tôi không theo kịp.” Điện thoại quốc tế rất tốn tiền, anh cũng không dám kéo dài, đưa tay sờ gối lấy mắt kính đeo lên rồi bật đèn bàn: “Cậu nói Thời Quang? Thời Quang không đánh cờ nữa?”
“Đúng vậy! Thật là làm càn mà. Anh Hậu bị cậu ta làm cho tức muốn chết, nhiều lần mắng cậu ta cứng đầu cứng cổ, nước đổ lá khoai, sau đó thì hủy hợp đồng. Cô còn phải bồi thường cho anh ta mười vạn nữa.”
“Anh Hậu đuổi cậu ấy?”
“Không, không phải anh Hậu muốn đuổi. Là cậu ta đã ký hợp đồng, mà một khi đã ký hợp đồng thì trở thành nhân viên rồi, đánh cờ chính là đi làm công ăn lương, đã nhận tiền công đương nhiên sẽ chịu ràng buộc trách nhiệm. Anh Hậu như vậy tôi thấy là quá nhân nhượng cho cậu ta rồi, đổi lại là người khác, cậu dám bỏ thi đấu thử xem? Đừng nói là một tháng, bỏ một ngày cũng không được! Cậu dám bỏ, người ta sẽ khiến cậu về sau không có đường quay lại! Làm gì cũng có quy tắc, luật lệ chứ. Mà tên nhóc này thật không biết điều, nói bỏ là bỏ liền mấy tháng, đội cờ chuyên nghiệp nào chấp nhận nổi? Anh Hậu có thể để mặc cậu ta một tháng đã là quá mức rộng lượng rồi. Trong thời gian đó còn nói tôi tới khuyên cậu ta, nhưng tôi nói có tác dụng gì đâu, cuối cùng chính là như vậy. Tên nhóc này thật làm tôi tức chết, chỉ muốn bổ đầu cậu ta ra xem trong đầu cậu ta nghĩ gì mà đột nhiên trở nên như vậy.”
“Không phải… cậu ấy…” Thẩm Nhất Lãng cố gắng nhớ lại những hành động của Thời Quang trước khi mình ra nước ngoài, giọng nói đầy vẻ không tin tưởng, “Chính miệng cậu ấy nói với cậu là không muốn đánh cờ nữa sao?”
“Cậu ta nói! Còn nói rất nhiều lần. Còn chơi game trước mặt tôi, ném cờ đi trước mặt ông chủ, không đi luyện tập, không đi thi thăng hạng, dâng vị trí Quân lính của mình cho Lý Xuân Thụ. Cậu ta không chỉ chính miệng nói, còn dùng là thân thể chứng minh luôn rồi!” Hồng Hà nói đến thở không ra hơi: “Dù sao, cả đám người chúng tôi, từng người thay phiên nhau, dốc hết tâm huyết, moi tim móc phổi ra mà khuyên nhưng đều không có tác dụng. Tôi không hề nói quá lên đâu. Đúng rồi, cậu nhớ viện cờ hay đối đầu với chúng ta không? Bên đó có một người, tên Mục Thanh Xuân, rất phách lối. Cậu ta phân hạng xong liền được Phương Tự ký hợp đồng, chơi Quân lính trong câu lạc bộ Weida. Đầu tuần thi đấu, trùng hợp tôi đấu với cậu ta, theo lời cậu ta nói thì ngay cả Du Lượng cũng đến tìm Thời Quang! Chính là Du Lượng đó! Cậu nói xem, Thời Quang đuổi theo cậu ta bao lâu, lúc ngủ chung phòng với chúng ta đều hận không thể mơ được đánh cờ với cậu ta, kết quả lúc Du Lượng tìm đến, hỏi tại sao không đánh cờ nữa, cậu có biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói gì mà ‘Người cậu đợi vốn không phải là tôi’.”
“Du Lượng… cũng không khuyên được cậu ấy sao?”
“Không khuyên được, thật sự không được, ai cũng không được. Lần này xong thật rồi, cậu ấy mà cũng không khuyên được nữa thì tôi thật không nghĩ ra nổi ai có thể.”
Anh trầm tư một lát, nói: “Tôi cảm thấy nhất định sẽ có cách, chúng ta đừng bi quan như thế. Sự tình biết đâu sẽ có chuyển biến, tôi thấy Du Lượng không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhất định cậu ta sẽ lại đến gặp Thời Quang. Nói không chừng còn có thể khuyên được Thời Quang quay lại đánh cờ.”
“Vậy cũng phải xem Du đại thiếu gia người ta có chịu hay không.” Giọng Hồng Hà đầy bất lực, “Tôi thấy là không chịu đâu. Nghe Mục Thanh Xuân nói, tối hôm đó, trong lúc phục bàn, cả người Du Lượng như tỏa ra sát khí, không ai dám đến gần. Phương Tự hỏi cậu ta lúc chiều đột nhiên bỏ đi đâu mà không báo, tên nhóc đó còn chẳng thèm đáp. Tưởng tượng ra cảnh đó, tôi đã thấy lạnh sống lưng. Tôi nghĩ không trông mong gì vào Du Lượng đâu.” Anh thở dài: “Lòng tự trọng của cậu ấy lớn như vậy, tầm mắt cũng cao hơn người, hiếm khi chịu hạ mình, cuối cùng lại bị không nể mặt, không có chuyện cậu ta tìm Thời Quang lần nữa đâu.”
“Thật sao?” Thẩm Nhất Lãng bật cười.
“Thẩm Nhất Lãng, bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cười được?”
“Hồng Hà…” Anh chuyển điện thoại sang bên tai kia, “Cậu từng nghe nói đến giác quan thứ sáu chưa?”
“Giác… giác quan thứ sáu gì chứ?”
“Giác quan thứ sáu chính là trực giác. Tôi cảm thấy, Thời Quang nhất định sẽ quay lại đánh cờ.”
Hồng Hà sửng sốt: “Thôi, thôi, thôi, cậu đừng tự lừa mình dối người nữa.”
“Tôi không lừa cậu. Khuya thế này rồi, tôi lừa cậu làm gì?” Sau đó, Hồng Hà hàn huyên với anh thêm một hồi lâu nữa mới cúp điện thoại. Anh đặt điện thoại xuống, hé cửa chớp ra một chút, thấy bên ngoài đường phố vắng lặng, trên trời ánh trăng mờ bị một góc mái hiên chắn ngang, Trung Quốc cách rất xa. Anh chỉnh lại mắt kính trên sống mũi, nghĩ tới thời điểm mình về nước. Anh chậm rãi siết chặt nắm tay: giờ khắc ấy anh đã đợi rất lâu.
Anh nhìn quanh, gian phòng anh thuê ở gần viện cờ Nhật Bản này là gian phòng duy nhất trên tuyến đường có cửa sổ giống hình quân cờ. Trong bóng tối, anh dò dẫm đứng lên, vuốt ve bàn cờ trên bàn sách, rồi đến chiếc ghế tay vịn đặt cạnh bàn. Những thứ này đã bầu bạn bên anh hơn một năm nay, anh đương nhiên có chút không nỡ. Chuyện cũ đã qua, anh nhớ tới Bạch Tiêu Tiêu vì mình mà dốc hết sức đấu trận cuối cùng đến hạ đường huyết, nhớ nét mặt lo lắng của hai người thầy trong viện cờ, nhớ buổi chiều thầy Đại tìm mình. Ký ức như cuộn tơ cuốn lại, mềm mại nhưng rối rắm. Anh hắt hơi một cái, đột nhiên nhớ tới những lời Thời Quang nói với mình khi cậu lao ra khỏi ký túc kéo anh lại sau khi anh phân hạng thất bại.
Bọn họ là bạn bè thân thiết, giữa bạn bè sẽ có cách giải quyết của bạn bè, sẽ không gây thù ghét gì, nói rõ mọi chuyện, hiểu nhau thì thôi. Thẩm Nhất Lãng nghĩ mình học đánh cờ sớm hơn Thời Quang, cũng nhiều tuổi hơn cậu, trưởng thành hơn cậu, chỉ có điều chuyện đời thường không như mình nữa, đúng lúc Thời Quang say rượu lỡ lời, mới khiến cả hai người đều không thoải mái.
Nói cho cùng chỉ là không cam lòng, không cam lòng thua, không cam lòng từ bỏ kỳ thủ chuyên nghiệp. Bước chân đến viện cờ, ai lại không có ước mơ. Mười lăm tuổi, Thẩm Nhất Lãng đã vào viện cờ rồi, từ lúc đó không một ngày nào anh không cố gắng, sợ nếu mình không cố gắng sẽ khiến thời gian đã qua trở thành lãng phí. Thứ hạng cao thấp, tiêu chuẩn kỳ thủ chuyên nghiệp vẫn vậy, mỗi năm chỉ có mấy người được phân hạng.
Anh từng tận mắt chứng kiến có người vì thứ hạng mãi không thay đổi mà từ bỏ, cuối cùng đầu không ngoảnh lại mà rời khỏi viện cờ. Con người là loài động vật hết sức kỳ lạ, đối với một việc đã từng quyết tâm nhất định phải làm được, một khi buông tay lại có thể thờ ơ lãnh đạm.
Thờ ơ thật ra không khó, khó là ở chỗ lòng vẫn nghĩ đến. Thẩm Nhất Lãng nghĩ, nhược điểm lớn nhất của anh trước kia chính là quá để tâm. Để tâm chuyện thắng thua, nhưng thực chất điều anh để tâm nhất là tuổi của mình. Anh không sợ thua mà sợ thời gian chờ đợi đằng đẵng làm tiêu tan ý chí, biến quyết tâm ban đầu của anh dần dần trở thành chẳng còn gì, đến khi quá tuổi chỉ còn là một dấu chấm tròn.
Không thể làm kỳ thủ chuyên nghiệp rất khó chịu, nhưng mất đi ý chí chiến đấu càng khó chịu hơn. Thẩm Nhất Lãng hiểu rõ điểm này. Phân hạng thất bại làm anh sợ hãi. Bạn bè đều an ủi năm sau còn cơ hội, nhưng với anh, năm sau không phải là cơ hội mà là chuông báo tử cho nghề nghiệp mà anh yêu thích. Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng anh, anh sợ hãi chiến đấu, anh cho rằng mình không thể chấp nhận thất bại này thêm một lần nào nữa.
Khi anh một mình thu dọn đồ đạc, chính anh cũng không biết lúc đó mình như một quả bóng bị bơm căng, đến khi Thời Quang nồng nặc mùi rượu bước vào, dùng giọng điệu bạn bè nói: “Em không xứng đáng được phân hạng, anh mới nên trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.”
“Thời Quang, tôi rất ghét giọng điệu hơn người này của cậu!” Anh giận dữ thốt ra những lời này, sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi phòng. Người anh em thân thiết nhất thắng anh, sau đó dùng tư cách trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp mà anh luôn tha thiết ước ao để dỗ dành anh, giống như đang lừa gạt trẻ nhỏ vậy. Anh không chịu đựng được, đó chính là sỉ nhục anh. Anh nhớ anh và Thời Quang đã chiến tranh lạnh một thời gian dài, ngay cả Hồng Hà cũng không dám nhắc hai chữ ‘Thời Quang’ trước mặt anh. Lúc bình tĩnh lại, anh thường thở dài. Ba người bọn anh tụ lại với nhau, vốn còn thân thiết hơn ba vị hòa thượng trông giữ Kim Mao Sư Vương sau chùa Thiếu Lâm, ai ngờ chỉ sau một đêm quan hệ lại rạn nứt thế này. Chẳng lẽ bọn họ không thể quay lại làm bạn nữa sao? Anh rất muốn chủ động tìm Thời Quang xin lỗi, nhưng thật sự không có cách nào mở miệng.
Anh không ngờ ngày đó Thời Quang đuổi theo mình, còn người chủ động lên tiếng hòa giải.
Thẩm Nhất Lãng là con một, trong nhà không có anh chị em, về mặt tình cảm, anh đã xem Hồng Hà và Thời Quang là em trai của mình. Trong ba người, Thời Quang nhỏ tuổi nhất, cộng thêm tính cách lúc nào cũng như đứa trẻ làm Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà vô thức chăm sóc, để ý cậu nhiều hơn. Mà trong ba người, nhiệm vụ nhẫn nhịn chịu khổ đả thông tâm lý của tất cả hầu như luôn là Thẩm Nhất Lãng.
Lúc gần đi, anh vốn cho là mình sẽ không còn được gặp lại Thời Quang nữa. Nếu như anh không mở miệng, anh nghĩ Thời Quang cũng sẽ không lên tiếng. Nhưng anh sai rồi. Khi đó Thời Quang không chỉ là người lên tiếng trước, mà còn nói nhiều lời như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy hối hận.
“Không được từ bỏ cờ vây!” Những lời Thời Quang nói với anh vẫn văng vẳng bên tai.
Anh tháo mắt kính, cất ở góc bàn. Một Thời Quang từng nói như vậy có thể trở thành người không để ý đến cờ vây sao? Thẩm Nhất Lãng không tin! Dù là sau đó trở về nước, tận mắt thấy Thời Quang nhất quyết không chịu đánh cờ, anh vẫn nghĩ như thế. Cũng may, cuối cùng Thời Quang đã trở lại.
Nhưng mà… lý do là gì?
‘Cạch’, mở cửa tủ lạnh, Thẩm Nhất Lãng mở nắp chai sữa tươi mới mua hôm qua. Anh vừa uống, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
“Ai thế?” Anh hướng ra cửa hỏi.
“Tôi đây!” Bên ngoài vang lên giọng nói the thé vì bị giả âm thanh, “Đà chủ, là tôi đây! Hoàng quân sai tôi chuyển lời cho ngài, chỉ cần ngài chịu mở cửa đầu hàng, đảm bảo ngài cơm no áo ấm, vàng bạc đầy nhà!”
Giọng the thé kia còn chưa dứt, cánh cửa đã ‘két’ một tiếng được mở ra. Thẩm Nhất Lãng lộ mặt: “Đừng lẻo mép nữa, tầng này còn người đang ngủ, chớ để người ta xông ra đánh cậu.”
“Này, không phải em đến đây rủ anh đi ăn sao?” Thời Quang tựa lên mép cửa, duỗi chân chắn ngang cửa: “Vừa đúng lúc. Đi thôi! Em mở tiệc chào đón anh. Xin lỗi, lúc anh về em không làm biểu ngữ chào đón.” Như là nhớ chuyện mình bỏ cờ vây, mặt Thời Quang hơi đỏ lên, “Hôm nay ăn xong, em đưa anh tới một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đừng hỏi, hỏi sẽ không còn ý nghĩa nữa. Một nơi rất tuyệt.” Thời Quang nghịch ngợm cười với anh.
“Được thôi. Nhưng mà không phải bây giờ cậu đang tập huấn với Du Lượng sao?” Anh thắc mắc, đuôi mắt đã thoáng thấy một bóng người thẳng đứng phía ngoài. Anh quay đầu, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là Du Lượng!
TBC
Editor chú thích:
(1) 鸡鸣起舞: (múa đao khi gà gáy) = nuôi chí báo thù, hiểu nôm na là A Lãng trước giờ chưa từng ngủ dậy muốn nên lần này ngủ bù ấy mà.