[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc
Tác giả: Kuencar
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Chương 11
Du Lượng không thể nào tưởng tượng nổi sáng hôm nay cậu sẽ bị điện thoại của Thời Quang đánh thức.
“Thời Quang?” Cậu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, ở Hàn Quốc lúc này mới hơn sáu giờ sáng. Cậu vốn có tật ngái ngủ, nhìn đồng hồ xong không khỏi nổi nóng: “Mới năm giờ sáng [i] cậu gọi cái gì? Không ngủ được sao?”
“Cáu bẳn gì chứ? Tôi gọi cậu đó, được không? Cậu muốn đi thi đấu muộn sao?” Thời Quang hợp lý hợp tình đáp, khiến cậu nghẹn họng mất đến một phút không biết nói gì.
“Tôi… tôi tự dậy được. Cậu lo cậu đi, không cần lo cho tôi.” Du Lượng chịu thua. Đối phương đã nói như vậy, cậu cũng thu lại giọng điệu cáu kỉnh lúc nãy, xoa xoa mắt, khuyên nhủ: “Cậu mau ngủ đi, đừng lo cho tôi. Ngủ thêm một lát rồi dậy xem trận đấu.”
Thời Quang cũng giống như cờ của cậu ấy, đặc biệt là bố cục, đối với những việc nhỏ không đáng kể cậu lại thường có những pha xử lý rất cẩn thận, tính toán. Đánh cờ với cậu càng lâu, Du Lượng càng phát hiện ra sự tinh tế của cậu trên bàn cờ. Phong cách đánh cờ như vậy, tính cách con người cũng thế. Nếu cậu đoán không sai, Thời Quang có thể gọi cậu sớm như vậy hoặc là tối qua cậu ấy không hề ngủ, hoặc có ngủ thì chỉ một lát là tỉnh. Nghĩ đến đây, lông mày cậu nhíu lại càng chặt, không nhịn được mà cằn nhằn: “Là kỳ thủ chuyên nghiệp, làm việc nghỉ ngơi không đúng giờ sẽ rất ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu. Thẩm Nhất Lãng ngủ bên cạnh mà không nói gì cậu sao?”
“Gì vậy chứ? Cậu quan tâm A Lãng làm gì…”
Trong ống nghe vẳng đến tiếng xả nước, hòa lẫn với tiếng nói của Thời Quang, Du Lượng thở dài: “Cậu ở trong nhà vệ sinh?”
“Ở đây, vừa rửa mặt.”
“Tôi nói thật đấy, cậu ngủ đi.” Du Lượng dụi mắt, ngồi dậy. Cậu quay đầu nhìn phía sau, ra bên ngoài cửa sổ sát sàn, sông Nakdong còn chưa tỉnh giấc, sắc trời vẫn một màu xám tro.
“Tôi còn có chuyện khác, cúp trước đây.” Cậu nói thêm, “Đi ngủ, nghe chưa hả? Nếu cậu không ngủ, tôi sẽ gọi cho Thẩm Nhất Lãng bắt cậu ngủ.”
“Này, sao cậu…?”
Trong lúc tiếng của Thời Quang vẫn vang lên nheo nhéo, cậu đã để điện thoại xuống, nhìn dòng chữ ‘kết thúc’, ngón tay nhẹ bấm, rồi gấp điện thoại lại. Trên mặt sông vẳng đến tiếng còi tàu hàng, cậu ngồi trên giường thêm một lát, đầu dựa lên thành giường, người thả lỏng. Một lát sau cúi đầu nhìn, thấy đèn cảm ứng của điện thoại đã tắt.
Cậu đưa tay sờ điện thoại, khóe miệng nhếch lên.
*
“A, không phải anh Yeong Ha đây sao?” Một học sinh của Viện cờ chỉ tay ra ngoài cửa sổ, đám bạn bè học đánh cờ xung quanh liền quay đầu nhìn theo, quả nhiên thấy một bóng người phía ngoài cửa.
Thanh niên vò tóc, vẻ mặt rầu rĩ, bị chú ý thế này không phải chủ đích của anh ta. Thiếu niên thấp hơn bên cạnh cười nói: “Em đã nói anh đừng tới! Bọn họ nhất định sẽ thắc mắc tại sao anh lại xuất hiện ở đây.”
“Phiền chết đi được.” Thanh niên than, vươn tay véo má thiếu niên, “Ai ngờ lại xảy ra chuyện này! Anh chỉ muốn ra ngoài ăn một tô mì thịt bò thôi, lại bị tên nhóc cưỡi motor đụng vào! Anh thật đáng thương mà! Chỉ cần thắng được ván này, anh sẽ thắng liền ba trận [ii]!” Anh ta hậm hực nói xong, quay đầu thấy đám đàn em khóa dưới từ trong phòng luyện cờ đang ngó ra tròn mắt nhìn mình, giọng nói càng nóng nảy hơn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không phải đang luyện cờ sao, nhìn tôi làm gì!”
“Đừng tức giận như vậy, không tốt cho vết thương đâu.” Một người phía trước cười nói.
“Đúng vậy, chờ Cửu đẳng Lee thắng ván này, anh Yeong Ha nhất định phải nói ông ấy mời anh ăn. Dù sao cơ hội này là anh tặng cho ông ấy mà.” Một người khác nói tiếp. Phòng huấn luyện vang lên tiếng cười.
“Hừ.” Ko Yeong Ha căm giận chống gậy, một tay vịn vai thiếu niên bên cạnh, nhảy lò cò đến chỗ ngồi. “Cứ chờ xem! Sớm muộn gì cũng có ngày tôi đánh bại người đàn ông đó!” Anh ta giơ bàn tay phải bị quấn băng vải lên không trung tức giận quơ quơ.
*
“Đùa gì vậy?” Hồng Hà từ trên bàn cờ ngẩng phắt đầu lên, hai mắt không ngừng chuyển động giữa Thẩm Nhất Lãng và Thời Quang, “Đội Hàn Quốc thay người? Còn có thể như vậy sao?”
“Nghe nói là Ko Yeong Ha bị tai nạn giao thông.” Thẩm Nhất Lãng đẩy mắt kính, lấy điều khiển tivi từ bên cạnh Thời Quang, chỉnh âm lượng lớn hơn, “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ là nghe Naoki Hane bây giờ đang ở Hàn Quốc nói cậu ta bị thương nặng, hình như là… bị chấn thương sọ não?”
“Phụt…” Thời Quang cúi đầu, cậu vốn đang nhặt rau, nghe được lời của Thẩm Nhất Lãng không khỏi cảm thấy hả hê: “Hết cách rồi, ai bảo anh ta không tích khẩu đức. Ông trời ơi, thổ địa ơi, đây là ông đang trừng phạt kẻ ác miệng!”
“Thời trưởng lão, cậu nói vậy không được rồi. Chủ nhiệm Du nhà cậu vẫn đang ở Hàn Quốc đấy.” Hồng Hà bày ra vẻ mặt đau đớn, gõ gõ bàn, “Ở trên địa bàn của người ta, sân nhà của người ta, muốn thắng được cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cậu ở đây hả hê nhưng đừng khiến cho Du Lượng bên đó gặp chuyện không may. Cậu ấy lúc này, không nói đến chuyện gánh vác vinh dự quốc gia, mà còn có rất nhiều nhìn xem đấy.”
Thời Quang bị anh nói làm cho giật mình, ánh mắt hiện vẻ hoảng hốt, miệng thốt lên một tiếng: “A…”
Thẩm Nhất Lãng nhìn cậu rồi quay sang Hồng Hà: “Hiếm khi thấy cậu thong thả thế này, ba người chúng ta xem đánh cờ, có muốn chơi gì đó không?”
Mắt Hồng Hà sáng lên: “Chơi gì?”
Thời Quang mờ mịt nhìn hai người bọn họ: “Chơi gì cơ?”
“Ôi, các cậu không biết gì sao? Trên trang Weida đang có một phòng chat, mỗi khi có trận đấu đều tổ chức cá cược. Ừm, ví dụ cậu cược người thắng là Du Lượng, cậu có thể cược một vài xu Weida.”
“Đấy… phải nạp tiền không? Em chơi không vi phạm pháp luật chứ?” Thời Quang cảnh giác hỏi anh.
Thẩm Nhất Lãng nghe cậu hỏi vậy, bật cười: “Thời Quang, lần sau cậu chớ có cười Du Lượng chưa từng đến tiệm xông hơi. Cậu đánh cờ lâu như vậy mà không biết trong tài khoản của mình có xu sao? Đấy là xu Weida cậu tích lũy được.”
“Chơi kiểu này rất được.” Hồng Hà vỗ đùi, “Tôi có rất nhiều xu trong đó, cược cho cậu ta một ít cũng không sao.”
“Anh… anh… anh… Các anh chờ em một chút! Chờ em một chút! Em đi xem em có bao nhiêu xu…”
Thời Quang vừa nói vừa ném rau trên tay xuống, xông vào phòng khởi động máy tính.
Nghe thấy tiếng cậu tính toán từ trong phòng ngủ vọng ra, Hồng Hà đưa mắt nhìn theo, lúc quay đầu lại cười nói: “Cậu ta thì cần gì phải tính toán, còn không phải có bao nhiêu đều cược hết cho Du Lượng hay sao. Khỏi cần đềm, cược tất cho Du Lượng.”
“Ha ha ha, tôi cũng đoán thế.” Thẩm Nhất Lãng gật đầu, sắc mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc, “Nhưng trận đấu này, sợ là Du Lượng…”
Anh không nói tiếp, Hồng Hà cũng dần thu lại nụ cười.
Sau cuộc thảo luận của Viện cờ Hàn Quốc, tạm thời thay Ko Yeong Ha thi đấu chính là kỳ thủ lừng lẫy tiếng tăm trong giới cờ vây Hàn Quốc, Cửu đẳng Lee Hyuk Chang.
Lee Hyuk Chang mạnh thế nào? Vấn đề này từ xưa đến nay, đáp án cũng không thống nhất. Từ cuối thế kỷ trước, năm Lee Hyuk Chang mười bảy tuổi đã có thể đánh bại kỳ thủ Hàn Quốc nổi tiếng tại Nhật Bản – Cho Ji Hun [iii], từ đó huyền thoại về ông chính thức bắt đầu. Ở giải đấu quốc nội Hàn Quốc, ông đã lập chiến tích bốn mươi mốt trận toàn thắng liên tiếp, có rất nhiều lời đánh giá về thực lực của ông. Kỳ thủ Cho Ji Hun từng bại dưới tay ông nói: “Không nói rõ được Lee Hyuk Chang mạnh ở điểm nào”. Truyền kỳ của ông kéo rất dài, mãi đến cúp Thu Lan ở thập niên chín mươi, kỳ thủ Trung Quốc mới giành được quán quân từ tay ông. Mà kỳ thủ Trung Quốc đó chính là Du Hiểu Dương.
Mà bây giờ, ở khách sạn Hilton, Busan, nơi diễn ra trận đấu, ngồi đối diện ông là người nửa tháng sau mới tròn mười tám tuổi, Tam đẳng Du Lượng.
Đây là trận đấu rất quan trọng, dù rằng có thể thua, nhưng trong lòng Du Lượng đã sớm đưa ra một quyết định. Dù thắng hay thua, cậu nhất định phải dốc sức so tài một lần. Ba cậu, Du Hiểu Dương đã giải nghệ, xuất hiện trong giới cờ vây hiện tại tuyệt đối sẽ không phải là ‘con trai của Du Hiểu Dương’, mà là ‘Tam đẳng Du Lượng’.
“Con chuẩn bị xong chưa?”
Ánh mắt của ba lúc nói chuyện hồi tối hôm qua vẫn y nguyên trong đầu cậu. Cậu chỉnh lại cà vạt, đặt tay lên nắm cửa, để cho tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trôi theo dòng sông Nakdong bên ngoài khách sạn. Cậu hít một hơi thật sâu, thật dài.
“Không biết cậu ấy sẽ đối phó thế nào…” Vì để xem đánh cờ, Thẩm Nhất Lãng đã mang bàn cờ bằng gỗ sồi mà anh đem từ Nhật Bản về ra phòng khách, đặt lên bàn trà, “Lee Hyuk Chang tuổi tác đã lớn, trạng thái thi đấu chắc chắn không thể sánh với thời kỳ đỉnh cao. Nhưng tục ngữ có câu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo…” Anh ngồi xuống chiếc ghế gấp đối diện chỗ ngồi của Thời Quang khi nãy, “Từ kỳ phổ của những trận đấu trên ‘Thế giới cờ vây’, khen ông ấy tuổi cao, trí tuệ chưa già không phải là thừa thãi. Năm đó Du Hiểu Dương vì thắng lúc ông ấy đang ở thời kỳ đỉnh cao mà nổi danh, nhưng sau đó hai người bọn họ vẫn luôn ở thể giằng co. Theo lý thuyết, Du Hiểu Dương nhỏ hơn ông ấy mấy tuổi, cũng ở thời kỳ hoàng kim, đối diện với một kỳ thủ đã bắt đầu sang bên kia sườn dốc đáng lẽ thắng nhiều hơn mới phải, kết quả lại chỉ tương đương.”
Hồng Hà lấy ghế dựa từ trong bếp ra, ngồi xuống cạnh sofa, tiện tay nhặt rổ rau mà Thời Quang để dưới đất lúc nãy lên, vừa nhặt vừa nói chuyện: “Lúc chúng ta còn ở Viện cờ chẳng phải đã đánh không ít kỳ phổ của kỳ thủ Hàn Quốc hay sao? Lee Hyuk Chang rất mạnh, không chỉ ở khả năng tấn công, mà còn rất coi trọng toàn cục, là một kỳ thủ đa diện. Dù bây giờ tuổi tác ông ấy đã cao, nhưng tôi thấy trận này Du Lượng khó mà thắng được, chỉ hy vọng cậu ấy thua không quá khó coi.”
“Cậu ta… nhất định… nhất định… phải… thắng… cho… em!” Tiếng Thời Quang từ trong phòng truyền ra, “Em đã đặt cược tất cả số xu tích được thì khi bắt đầu chơi cờ trên mạng đến nay cho cậu ta. Cậu ta nhất định phải thắng! Nếu không thắng, cậu ta trở về em sẽ đánh cậu ta!”
“Nghe xem, Thẩm Nhất Lãng, cậu nghe xem, tôi nói đúng chứ?” Hồng Hà vỗ bàn cười lớn, rướn cổ hướng phòng ngủ hô lớn: “Thời trưởng lão, cá cược nhỏ thì vui, cá lớn sẽ hại sức khỏe đó. Theo anh thấy, trang Weida dựa vào số lượng xu tích lũy được để phân đối thủ xứng tầm. Giờ cậu cược hết, lần tới Weida sắp xếp cho cậu chơi cờ với người mới, cậu đừng có trách đấy!”
“A, bắt đầu rồi.” Thẩm Nhất Lãng nói, lại cầm điều khiển chỉnh âm lượng lớn hơn.
Cúp Nongshim là giải đấu cờ nhanh, quân đen áp sáu mục rưỡi. Nếu như thi đấu cờ chậm, Lee Hyuk Chang đã lớn tuổi nói không chừng sẽ không đủ sức khỏe mà có thể thua. Thi đấu cờ nhanh có thể giảm bớt đắn đo cân nhắc, nhưng thời gian giảm cũng có nghĩa là kỳ thủ cần nâng cao hiệu suất phán đoán, đây lại là yếu tố làm tăng khả năng thắng lợi của Lee Hyuk Chang.
Ngồi trên chiếc ghế có ghi tên mình, Du Lượng tập trung điều khiển hơi thở. Cậu nhìn phía đối diện, đập vào mắt chính là gương mặt đã nhìn thấy trên màn hình led trên tàu hôm qua.
“Chào ngài.” Cậu lên tiếng chào hỏi trước, trong giọng nói biểu lộ sự căng thẳng không cách nào che giấu.
Lee Hyuk Chang gật đầu với cậu. Ông đã chơi hàng ngàn ván đấu, giây phút này trên mặt không chút biến đổi. Ánh đèn flash không ngừng lóe lên xung quanh, đa phần đều hướng về phía ông. Trong ánh đèn trắng sáng, mặt Lee Hyuk Chang trông như một pho tượng.
Du Lượng mím môi. Ba tuổi cậu đã bắt đầu học đánh cờ, đánh với ba mình, đánh với học trò của ba, đánh với đồng nghiệp của ba. Cậu không nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu ván, có thể trên một trăm, có thể đã đến đơn vị ngàn. Những quân cờ kia đã sớm khắc sâu vào óc cậu, cộng sinh cùng suy nghĩ của cậu. Đối với khuôn mặt bất động của Lee Hyuk Chang, cậu cảm thấy như có vô số quân cờ đang trôi nổi trong lồng ngực cậu, khuấy động khiến trái tim cậu loạn nhịp, cho đến khi nó khôi phục lại nhịp đập vững vàng, đều đặn, thịch, thịch, thịch: “Đến đi!”
Cậu thốt ra thành lời, bất giác đổi thành tiếng Hàn.
Lee Hyuk Chang hiển nhiên là nghe thấy, vẻ mặt bất động của ông hiện lên chút dò xét.
“Được.” Ông đáp lại.
Để cho giới truyền thông chụp ảnh chừng mười phút, trọng tài mới đứng ra tuyên bố trận đấu bắt đầu.
“Tuy là đấu cờ nhanh, đối thủ lại là Lee Hyuk Chang, muốn đánh nhanh thắng nhanh là điều không thể.” Hồng Hà xoa tay, cầm lên một quân cờ đen, đặt xuống bàn cờ, “Thời Quang, cậu và Du Lượng luyện cờ với nhau hơn một tháng, cờ của cậu ấy, cậu hiểu được bao nhiêu?”
“Ừm…” Thời Quang nhìn màn hình tivi một lúc lâu, đặt cờ trắng xuống bàn cờ, “Nước cờ của cậu ấy gần đây hình như không giống trước kia.”
“Không giống?” Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà liếc nhau, hỏi lại: “Không giống thế nào?”
“Em không nói rõ được, chỉ cảm giác là không giống.” Thời Quang vò đầu.
“Mạnh mẽ hơn?” Thẩm Nhất Lãng hỏi.
“Em không thể nói rõ được, mạnh hay yếu phải so sánh mới biết. Mạnh hay không đều phải cần có hai người đánh, đâu có chuyện em nói là được.” Thời Quang nói nước đôi.
Thật ra trong đầu cậu đã có một suy nghĩ, nhưng cậu không có can đảm nói ra. Cậu không biết nên nói suy nghĩ này cho hai người bạn thân của mình thế nào, cũng không cách nào giải thích được tại sao cậu lại cảm thấy cách đánh cờ của Du Lượng bây giờ có chút giống chính cậu.
Thẩm Nhất Lãng cúi đầu nhìn bàn cờ: “Khai cuộc điểm sao góc Vô Ưu.”
“Quân trắng cũng đánh ở điểm sao. Khai cuộc nhìn có vẻ rất yên bình.” Hồng Hà sờ cằm, “Đây là cờ của Du Lượng sao? Không giống với trước kia tôi đánh với cậu ta.”
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhất Lãng, lại nhìn Thời Quang.
Thời Quang chống cằm, chọc chọc quân trắng trên bàn cờ: “Không nói Du Lượng, cả Lee Hyuk Chang cũng đánh không giống bình thường.” Ngón tay cậu chỉ quân trắng 14. “Với nước cờ này, không thể suy đoán được gì.” Cậu nói, “Nhưng quan sát kỹ, có thể thấy quân trắng có chút bị động hơn. Các anh nhìn ở đây mà xem, phá ở hai đường, có chút thấp. Nhưng chỉ có thể phá như vậy. Quân đen 13 treo như thế, tình thế của quân trắng có chút bất tiện. Theo em thấy… nên hợp ở ngã ba, sau đó xông lên cướp, có thể Lee Hyuk Chang có tính toán khác.”
“Ông ấy cũng đang giữ ở hai đường.” Thẩm Nhất Lãng tiếp lời, “Nhưng thế này thì quá có lợi cho quân đen rồi, rõ ràng rất có lợi cho thang (1) của quân đen.”
Hồng Hà lâu ngày không chơi cờ vây, tư duy có chút không theo kịp. Anh suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Theo như tôi thấy, hai người kia có qua có lại, rất khách khí.”
Thời Quang khoanh tay. Hồng Hà nói không sai, rất khách khí, đây tuyệt đối không phải phong cách của Du Lượng, càng không phải phong cách của Lee Hyuk Chang. Với kỳ thù chuyên nghiệp, trên bàn cờ, dù thua hai mục cũng là chênh lệch hơn, nhiều khi thắng thua chỉ ở nửa mục đến một mục, mỗi lần hạ cờ đều tính toán kỹ lưỡng mới đánh xuống, càng không thể nào đánh loạn.
Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng vẫn đang thảo luận, ánh mắt của cậu lại không tự chủ mà nhìn chằm chằm màn hình. Tiếng nước sôi trong bếp, tiếng bình luận từ trong tivi phát ra, tiếng nói của hai người bên cạnh giống như trôi đi rất xa, trong mắt cậu chỉ có bàn cờ.
“Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì?” Cậu khẽ hỏi.
Mà trả lời cậu, chỉ có quân cờ đen hạ xuống bàn cờ.
TBC
Tác giả chú thích:
[i] Hàn Quốc ở múi giờ số chín, sớm hơn Trung Quốc một giờ.
[ii] Chỗ này là theo quy tắc của cúp Nongshim, thắng ba ván liên tiếp sẽ có thưởng.
[iii] Cho Ji Hun chính là Cho Hun Hyun (2), bởi vì là ba tôi rất thích kỳ thủ này nên không đổi tên của ông đi. Mà Lee Hyuk Chang trong thực tế là ai, hẳn mọi người có thể phát hiện ra. Nhưng trong tác phẩm này tất cả đều là cải biên, không nghiêm khắc tuân theo thực tế.
K: Nhưng cái tên Lee Hyuk Chang đặt quá tùy tiện rồi, gọi thẳng là Yoo Chang Hyuk(3) vẫn hơn (icon cười khóc).
Editor chú thích:
(1) Thang (tiếng Trung: 征子; tiếng hán: Chinh tử; tiếng anh: Ladder): là một chuỗi các bước di chuyển cơ bản trong đó kẻ tấn công truy đuổi một nhóm ở Atari theo hình zig-zag trên bảng. Nếu không có đá can thiệp, nhóm sẽ đánh vào cạnh của bảng và bị bắt. Trình tự này rất cơ bản đến nỗi có một câu tục ngữ: “nếu bạn không biết thang, đừng chơi cờ vây.”
Atari: Khi một quân cờ chỉ còn lại một điểm tự do, quân cờ đó được gọi là bị ‘atari’. Quân đối thủ có thể bắt lấy quân cờ này (loại bỏ khỏi bàn cờ) với một nước đi vào điểm tự do cuối cùng của nó.
(2) Cho Hun Hyun: là một kì thủ cờ vây chuyên nghiệp cửu đẳng tại Đại Hàn Dân Quốc. Ông được xem như là một huyền thoại cờ vây và là kỳ thủ Hàn Quốc Cửu đẳng đầu tiên trong lịch sử cờ vây Hàn Quốc.
(3) Yoo Chang Hyuk là một trong những kỳ thủ cờ vây giỏi nhất của Hàn Quốc. Không có thầy cô dạy dỗ, Yoo trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp vào năm 1984 và được thăng Cửu đẳng vào năm 1996. Ông đã giành được nhiều giải đấu quốc tế cho Hàn Quốc.
(Nguồn: Wiki)