[Miêu Thử] Tìm thời
Tác giả: Phàm Gian
Editor: Thanh Liên
Chương 10: Bình địa ngồi chờ lôi đánh tới, bao nhiêu khói sóng bấy nhiêu lo
Một cái mạng đáng giá bao nhiêu?
Bạch Ngọc Đường thoáng ngây người, sau đó vẻ mặt liền trở nên giận dữ, trừng mắt nhìn Triển Chiêu: “Ngươi đang trách ta lạm sát kẻ vô tội?”
“Không hẳn làm lạm sát, nhưng không tránh khỏi quá tùy tiện.” Triển Chiêu nghiêm nghị. “Bạch huynh, chúng sinh trên đời, ai không có máu thịt, thử hỏi có bao nhiêu người đáng tội chết như Bạch huynh nói? Theo như suy nghĩ của Bạch huynh, làm sai liền đáng chết, nhưng mấy ai được như bậc thánh hiền, nếu đã như vậy, chẳng phải thiên hạ này, mười phần thì có bảy tám phần đáng bị giết hay sao? Nói cách khác, con người chỉ sống một lần, nhân mạng trời ban, đáng quý biết bao! Sống chết của họ há có thể do một lời, một kiếm của Bạch huynh định đoạt?”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy cười lạnh: “Ngự Miêu thật có tấm lòng bồ tát! Như ngươi nói, vậy đám tham quan ô lại, phường trộm cướp gian ác không đáng tội chết sao? Cứ thế để mặc thế gian này vì bọn chúng mà không được an ổn? Chưa trừ được con sâu làm rầu nồi canh, thiên hạ sao có thể thái bình?”
“Đương nhiên không thể mặc kệ! Luật pháp không dung tình, người vi phạm pháp luật đương nhiên sẽ chiếu theo quốc pháp mà xử phạt, có lý lẽ có bằng chứng rõ ràng, từ đó lòng dân sẽ an.”
“Nhưng nếu luật pháp chỉ là thứ sáo rỗng, nhân tình lọt chỗ hổng, quan lại bao che cho nhau, bách tính hàm oan còn đám người bất nhân bất nghĩa lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sao?”
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Trong thiên hạ Cửu Châu, không thể đảm bảo khắp nơi đều hoan ca mừng cảnh thái bình, an cư lạc nghiệp, nhưng công lý tại lòng người. Bạch huynh một lòng vì thiện, quanh minh chính trực, Triển mỗ kính trọng; nhưng nếu không để tâm đến pháp luật, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, tùy tiện đả thương người, chẳng phải cũng giống đám người ngang ngược không biết phân biệt trắng đen mà Bạch huynh nói đó sao?”
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường giận dữ, vươn người tới phía trước túm lấy cổ áo Triển Chiêu, “Ngươi dám nói gia gia cùng hạng người với đám mặt người dạ thú kia?”
“Triển mỗ không có ý đó.” Triển Chiêu vẫn bình thản điềm nhiên như thường, “Triển mỗ chỉ muốn khuyên giải Bạch huynh nên làm việc theo quốc pháp, đừng chỉ dựa vào tính cách giang hồ nóng nảy, ít nhất cũng nên biết khoan dung.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, nắm tay siết chặt.
Ngay trong khi Triển Chiêu đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhận một quyền của Bạch Ngọc Đường, hắn lại chợt thu tay lại, buông cổ áo của Triển Chiêu, ngồi xuống chỗ cũ, gắng gượng nhếch khóe môi cười lạnh nói: “Được! Vậy ta sẽ chống mắt lên nhìn xem, con mèo thối mở miệng liền quốc pháp luật pháp sẽ cho ta ‘công lý’ thế nào!”
**
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đoàn người đã về đến phủ nha Tùng Giang. Sau khi được thông báo, Tri phủ Tùng Giang liền thăng đường thẩm vấn.
Vừa thăng đường đã gặp phải phiền toái! Sau khi nha dịch kêu vang ‘Uy vũ’, Bạch Ngọc Đường hai tay bị trói đứng thẳng, không chịu quỳ xuống. Mấy nô bộc đi tới định đẩy hắn, nhưng chưa đến gần đã bị ánh mắt sắc như dao dọa sợ đến mức lui về.
Tri phủ Tùng Giang Viên Thủ Kính ngồi ngay ngắn trên công đường, nhíu mày nhìn một lam một bạch bên dưới.
Triển Chiêu, Khai Phong phủ ngự tiền Tứ Phẩm; Bạch Ngọc Đường, Ngũ Thử Hãm Không Đảo. Hai người danh tiếng chấn động Biện Kinh, sao hôm nay lại cùng nhau xuất hiện trên công đường của mình?
Viên Thủ Kính đi xuống công đường, vội vàng sai nha dịch mau cởi trói cho Triển Chiêu, lại tạ tội, hỏi thăm, khách khí mời y ngồi. Sau đó mới xoay người trở về công đường, ngồi nghiêm chỉnh, sầm mặt.
“Bốp!” Kinh đường mộc đập mạnh xuống bàn, Viên Thủ Kính lạnh lùng quát: “Bạch Ngọc Đường to gan! Thấy bản quan vì sao không quỳ?”
Bạch Ngọc Đường lướt mắt nhìn ông ta, hàm hếch cao, làm như không nghe thấy. Triển Chiêu nhíu mày, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại như không nhìn thấy.
Thái độ này của hắn làm Viên Thủ Kính nheo mắt nhỏ lại, quay sang bên cạnh nháy mắt một cái, mấy nha dịch cao lớn cường tráng lập tức đi lên, túm lấy vai Bạch Ngọc Đường.
“Thấy Tri Phủ Đại nhân còn không mau quỳ xuống!” Nha dịch vừa quát hỏi, tay cũng ra sức muốn dằn người Bạch Ngọc Đường xuống. Đáng tiếc, đám nha dịch dùng hết sức bình sinh lại giống như gió nhẹ lay cây lớn, không làm Bạch Ngọc Đường mảy may nhúc nhích được một tý nào.
Thấy không thể ép hắn quỳ được, một nha dịch liền đưa tay muốn bóp cổ Bạch Ngọc Đường, một tên khác đá mạnh vào kheo chân của Bạch Ngọc Đường, nhưng tay chân của hai gã nha dịch còn chưa kịp chạm tới người hắn, áo trắng đã nhoáng lên, hai gã chỉ thấy mắt hoa, mặt bị đánh mấy cái, ngay sau đó trên người cũng bị đá mấy cú, ngã xuống mặt đất, ôm bụng kêu oai oái.
Bạch Ngọc Đường nhìn Viên Thủ Kính chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng: “Bạch mỗ chỉ phạm chuyện của Khai Phong phủ, có quỳ cũng chỉ quỳ trước Bao Hắc Tử, nào đến lượt ngươi bắt ta quỳ?”
“To gan!” Nha dịch hai bên công đường đồng loạt quát lớn, “Điêu dân to gan, dám vô lễ với Đại nhân!”
Mắt hạt đậu của Viên Thủ Kính híp lại thành một đường, y sờ sờ ria chuột thưa thớt của mình, cuối cùng cười lạnh, tay co lại, một hình lệnh màu đen rơi xuống đất.
“Nghi phạm Bạch Ngọc Đường phóng hỏa giết người, giết hại mệnh quan triều đình, hôm nay lại coi khinh công đường, công khai mạo phạm bản quan. Người đâu, phạt đánh!”
Nha dịch tuân lệnh, cầm trượng đi lên phía trước, lúc này chợt nghe một người lên tiếng ngăn lại: “Đại nhân khoan đã!”
Viên Thủ Kính theo tiếng nói nhìn lại, thấy thanh niên áo lam đang ngồi trên ghế tựa đã đứng lên, đi trên trước bàn chắp tay: “Đại nhân, Bạch Ngọc Đường là người trên giang hồ, tính tình hào sảng, không hiểu lễ nghĩa trong triều đình, lần này lời nói có chút mạo phạm chỉ là sơ suất, mong đại nhân nể tình hắn vi phạm lần đầu, bao dung lượng thứ, miễn hình phạt cho hắn!”
Viên Thủ Kính hơi mỉm cười: “Triển đại nhân, bản quan không phải người lòng dạ hẹp hòi, cũng đã làm việc trong chốn quan trường hơn mười năm, há lại không hiểu Bạch Ngọc Đường là người giang hồ lỗ mãng, không quy không củ, không coi ai ra gì? Có điều, bản quan nhận vinh sủng Hoàng ân, mới được nhậm chức tới nơi này, cũng mới xử vài vụ án, nếu lúc này mặc kệ cho người tha hồ gào thét trên công đường, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến tôn nghiêm của triều đình, làm mất quan uy hay sao? Sau này bản quan nên quản lý phủ nha Tùng Giang thế nào? Triển đại nhân thân là người trong quan phủ, hẳn là ngài hiểu được đạo lý này?”
Lời nói hết sức tự nhiên nhưng kỳ thực là có ẩn ý, ám chỉ Triển Chiêu thân là Tứ Phẩm hộ vệ, không nên bao che cho khâm phạm của triều đình. Triển Chiêu biết hành vi của Bạch Ngọc Đường vô lễ, mà y cũng không thể làm trái quy củ nha môn, đành phải lùi xuống, ánh mắt mơ hồ lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chạm ánh mắt của Triển Chiêu, hừ lạnh: Lo lắng vớ vẩn!
Bọn nha dịch cầm trượng đi lên phía trước, lại không ai dám đến gần Bạch Ngọc Đường. Viên Thủ Kính nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi đã không chịu quỳ xuống, bản quan cũng không ép ngươi. Người đâu, trói hắn lên hình giá, đánh năm mươi trượng!”
Lúc này Bạch Ngọc Đường lại rất nghe lời, mặc đám nha dịch run rẩy trói hai tay mình lên hình giá, hai đại hán hành hình nhổ nước miếng lên tay, vung hình côn, dùng hết sức đánh lên lưng Bạch Ngọc Đường.
Tiếng côn bổng nện ‘bịch bịch’ lên người không dứt, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường mím chặt môi lông mày hơi nhíu, bất giác hai tay dưới tay áo nắm chặt lại, lông mày cũng nhíu theo.
Cứ như vậy đến khi năm mươi trượng đánh xong, nắm tay của Triển Chiêu mới buông lỏng. Bạch Ngọc Đường được cởi trói khỏi hình giá, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì không có gì đáng ngại. Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường dùng nội lực chống đỡ, năm mươi trượng này cũng không gây thương tổn nhiều cho hắn, trái tim lơ lửng mới hạ xuống một chút.
Viên Thủ Kính lại vỗ kinh đường mộc, bắt đầu thẩm vấn Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngọc Đường, bản quan hỏi ngươi, ngươi nửa đêm lẻn vào Mạnh phủ là có mục đích gì? Hỏa hoạn diệt môn của Mạnh phủ có phải do ngươi một tay gây án?”
“Nực cười!” Bạch Ngọc Đường tuy mặt mày trắng bệch, nhưng khí thế vẫn giữ vững mười phần, “Đêm qua ta uống rượu ngắm trăng ở đền thờ, chợt thấy phía Mạnh phủ có ánh lửa phóng lên trời, không rõ chuyện gì mới chạy tới xem. Hỏa hoạn diệt môn của Mạnh phủ không liên quan đến ta!”
“Ngươi có bằng chứng chứng minh không?”
“Bằng chứng chứng minh? Bạch gia gia tự mình làm chứng!”
Viên Thủ Kính cười lạnh: “Tự ngươi sao có thể làm chứng? Không có bằng chứng, bản quan sao có thể tin ngươi không phải hung thủ phóng hỏa giết người?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười lạnh: “Xin hỏi Tri Phủ đại nhân có bằng chứng chứng minh Bạch mỗ phóng hỏa giết người không? Nếu không có bằng chứng, sao có thể khăng khăng đổ tiếng oan cho ta?”
“Viên đại nhân!” Thấy vẻ mặt Viên Thủ Kính cứng ngắc, Triển Chiêu mở miệng nói, “Triển mỗ có thể làm chứng cho Bạch Ngọc Đường. Trước khi xảy ra vụ án ở Mạnh phủ, hắn thật sự vẫn luôn ở đền thờ. Đêm qua Triển mỗ thấy Mạnh phủ cháy liền chạy tới, Bạch Ngọc Đường còn đến sau Triển mỗ, cộng thêm hắn với Mạnh phủ không quen không biết, không thù không oán, không có lý do gì để phóng hỏa giết người.”
“Ồ?” Viên Thủ Kính cười, “Đêm qua Triển đại nhân ở nơi nào? Lẽ nào cũng ở đền thờ cùng Bạch Ngọc Đường?”
“Đêm qua Triển mỗ ở quán trọ Hằng Phúc.”
“Không hề rời đi?”
“Trước khi Mạnh phủ xảy ra hoả hoạn không hề rời đi.”
“Nếu đêm qua Triển đại nhân không ở cùng Bạch Ngọc Đường, sao dám khẳng định những lời Bạch Ngọc Đường nói là thật? Nếu đã vậy, lời của ngài không đủ để làm chứng cho hắn.” Viên Thủ Kính lắc đầu.
Triển Chiêu nhíu mày, chuyện đêm qua y lừa Bạch Ngọc Đường rời đi, đến Mạnh phủ dò xét cứu Khâu Ly Nhi tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hôm nay chứng cớ nằm ở chỗ y, mặc dù biết Bạch Ngọc Đường chắc chắn không phải hung thủ, nhưng…
“Viên đại nhân, Bạch Ngọc Đường cùng Triển mỗ đến Thịnh Trạch, hai người bọn ta không quen không biết cũng không thù không oán với người trong Mạnh phủ, sao có thể phóng hỏa giết người, làm hại đến mình được?”
“Làm hại đến mình? Bản quan còn chưa hỏi, nếu Triển đại nhân đã bắt được Bạch Ngọc Đường, vốn nên lập tức dẫn hắn về Khai Phong phủ chịu án, vì sao lại ngược đường xuôi nam đến Thịnh Trạch?” Ánh mắt Viên Thủ Kính lóe lên, “Chẳng lẽ Triển đại nhân có chuyện quan trọng gì đó?”
Từng bước ép sát không chừa đường lui, Viên đại nhân này… không phải kẻ tầm thường!
Lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, ánh mắt cũng lạnh hơn mấy phần. Y nhìn lên, Viên Thủ Kính đang híp mắt nhìn y, khóe môi cười như không cười.
Chờ chúng ta đuổi tới Thịnh Trạch, Viên đại nhân hẳn là đã đưa hai tên đó tới cho chúng ta rồi…
Lời nói của thanh niên họ Hướng đi cùng Tề Phong Đình hôm đó vang lên bên tai Triển Chiêu. Viên đại nhân? Lúc ấy y còn thắc mắc từ lúc nào Thịnh Trạch có một ‘Viên đại nhân’, bây giờ xem ra không phải chính là người mới nhậm chức Tri phủ Tùng Giang này hay sao?
Triển Chiêu rùng mình, thầm hiểu ra mình và Bạch Ngọc Đường trúng kế, nhưng rốt cuộc kế này thế nào y lại chưa đoán ra được.
Phát giác ra điểm này, Triển Chiêu trầm tĩnh lại, bình tĩnh chống đỡ.
“Triển mỗ đến Thịnh Trạch là muốn tìm một người bạn cũ, vì lo lắng Bạch Ngọc Đường nửa đường chạy trốn nên đành phải dẫn hắn theo cùng.”
“Ồ? Triển đại nhân thật trọng tình trọng nghĩa, không biết người bạn cũ của đại nhân ở đâu?”
“Triển mỗ đã lâu không gặp vị bạn cũ kia, sau khi đến Thịnh Trạch mới biết người ấy đã chuyển đi nơi khác, giờ không biết đang ở đâu.”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy thầm hừ lạnh: “Mèo bệnh giả bộ giống lắm, nhìn trung thực như vậy, không lừa được người mới là lạ.” Hắn chưa lấy lại được nhịp thở, sắc mặt vẫn tái nhợt trừng mắt lườm Triển Chiêu. Cái lườm này đúng lúc chạm vào ánh mắt của Triển Chiêu, đối diện với ánh mắt bảy phần quan tâm, ba phần cảnh cáo của y, Bạch Ngọc Đường vội chuyển tầm mắt, trong bụng mắng thầm: Mèo thối!
Nhưng cái trừng mắt của Bạch Ngọc Đường trong mắt Triển Chiêu lại có ý tứ khác. Nhìn hắn như giận như không, muốn mắng không được, cộng thêm vẻ mặt thẹn thùng vội trốn ánh mắt y thật hết sức thú vị.
“Thì ra là thế!” Viên Thủ Kính bày ra vẻ mặt hiểu ra, “Triển đại nhân tìm bạn không thấy, thật là tiếc nuối. Nhưng nếu Triển đại nhân đã lo lắng Bạch Ngọc Đường bỏ chạy, vì sao đêm hôm qua lại buông lỏng cảnh giác, để Bạch Ngọc Đường một mình chạy tới đền thờ?”
“Bậy bạ! Ai chạy?” Bạch Ngọc Đường nghe vậy gắt lên, “Với công phu mèo quào của y, gia gia ta muốn đi hay ở là tùy ý mình, y ngăn được sao?”
“To gan!” Viên Thủ Kính vỗ kinh đường mộc, “Bạch Ngọc Đường, bản quan đang nói chuyện với Triển đại nhân, nào đến ngươi xen vào?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, đang định mở miệng mắng lại thì thấy Triển Chiêu đưa mắt nhìn sang, lần này là bảy phần cảnh cáo ba phần quan tâm, nhưng chính ba phần quan tâm này lại Bạch Ngọc Đường không cam lòng ngậm miệng lại.
Triển Chiêu thở phào, thu hồi mắt, nhìn Viên Thủ Kính: “Viên đại nhân, đêm qua đúng là Triển mỗ đã quá mức chủ quan, lơ là công tác mới để cho Bạch Ngọc Đường nhân lúc Triển mỗ ngủ mà thoát chạy, Triển mỗ hổ thẹn.”
“Ha ha, Triển đại nhân không nên tự trách, người không phải Thánh Hiền, ai chẳng có lúc sai? Dù sao Bạch Ngọc Đường cũng chưa có chạy thoát.” Viên Thủ Kính sờ sờ ria chuột, nheo mắt lại, “Nhưng dù thế nào, Triển đại nhân cũng không đủ chứng cứ chứng minh Bạch Ngọc Đường không liên can đến án mạng Mạnh phủ.”
“Đúng là Triển mỗ không có chứng cứ xác thực, nhưng…” Triển Chiêu hơi dừng lại, “Viên đại nhân cũng không có chứng cứ chứng minh Bạch Ngọc Đường liên can đến án mạng Mạnh phủ.”
Nét cười trong mắt Viên Thủ Kính chợt ngưng lại, tay đang vân vê ria cũng hạ xuống, đổi sang vuốt ve kinh đường mộc màu đen trên bàn.
“Triển đại nhân…” Viên Thủ Kính cười như không cười, “… nói rất đúng.”
Vỗ mạnh kinh đường lên bàn, vẻ mặt Viên Thủ Kính lạnh như băng: “Người đâu! Giải Bạch Ngọc Đường vào đại lao, ngày khác sẽ tiếp tục thẩm tra!”
*
Ban đêm, trăng sáng trên cao, đại viện phủ nha Tùng Giang yên tĩnh như tờ, không một tiếng động.
Nến đỏ giọt xuống, ánh lửa vàng sáng chiếu tỏ gian phòng tĩnh lặng. Ánh nến mờ mờ vẽ lên dáng hình một thanh niên, lông mày sắc, mắt sáng trong như nhìn thấu vạn vật.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa, thanh niên ngẩng đầu, vội thu dọn giấy bút trên bàn cất đi, không để lại chút dấu vết gì.
“Mời vào!”
Cửa mở ra, để lộ một gương mặt góc cạnh rõ ràng. Người nọ bước vào phòng, chắp tay với thanh niên: “Triển đại nhân!”
Triển Chiêu đứng dậy đáp lễ, mời người nọ ngồi xuống, rót trà cho hắn.
“Triển đại nhân, ty chức đã theo căn dặn của đại nhân, đưa cô nương kia đến Tùng Giang. Để phòng ngừa chuyện không may, ty chức đã tự ý đưa cô nương ấy về nhà mình, nhờ người nhà chăm sóc.”
Triển Chiêu nghe vậy mừng rỡ, vỗ vỗ bờ vai người nọ: “Hoắc huynh đệ thật chu đáo, vất vả rồi!”
Hoắc Thiếu Ân ngại ngùng cười: “Tiện tay thôi mà, nào dám nói chi tới vất vả. Có điều, không biết vị cô nương này và Triển đại nhân… ừm… rốt cuộc có quan hệ thế nào…?” Nói đến đây, Hoắc Thiếu Ân ngập ngừng nói không hết lời.
Lúc đến quán trọ Hằng Phúc, nhìn thấy người mà Triển Chiêu nhờ vả, Hoắc Thiếu Ân có chút giật mình: Không ngờ lại là một cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế. Không biết vì sao Triển đại nhân lại mang cô nương ấy bôn ba đồng hành? Chẳng lẽ là vì… chữ tình? Nhưng trước giờ đều luôn nghe nói Triển đại nhân giữ mình trong sạch, chưa từng dây dưa với bất cứ cô nương nào, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu, muốn dẫn nàng về Khai Phong phủ? Nhưng nếu là như vậy, hà cớ gì phải tránh tai mắt của người khác?
Nhìn ra Hoắc Thiếu Ân đang suy đoán lung tung, Triển Chiêu cũng mặc kệ, chỉ nói: “Sau này còn phải làm phiền Hoắc huynh đệ để tâm đến cô nương ấy nhiều hơn, nhất định phải bảo vệ cô nương ấy an toàn, không được xảy ra sơ suất.”
Hoắc Thiếu Ân nghe vậy lập tức nghiêm mặt, kiên định đáp: “Xin Triển đại nhân yên tâm, có Hoắc Thiếu Ân, bảo đảm cô nương ấy không thiếu một sợi tóc!”
Triển Chiêu chắp tay cảm kích nói: “Đa tạ Hoắc huynh đệ!” Tiếp đó lại hỏi, “Trong lao có động tĩnh gì không?”
“Triển đại nhân muốn hỏi tin tức của Bạch Ngọc Đường?” Nhắc tới Bạch Ngọc Đường, Hoắc Thiếu Ân có chút do dự. “Hắn không có động tĩnh gì, nhưng…”
“Sao thế?” Triển Chiêu hơi nhíu mày, giọng điệu mang chút nóng lòng mà chính bản thân y cũng không phát hiện ra.
“Viên đại nhân khăng khăng cho rằng Bạch Ngọc Đường phóng hỏa giết người, nhưng Bạch Ngọc Đường luôn kiên quyết phủ nhận, cho nên Viên đại nhân đã hạ lệnh cho ngục quan…” Nói đến đây, Hoắc Thiếu Ân ngừng lại, không nói hết.
Triển Chiêu lập tức hiểu ra: “Viên đại nhân dùng cực hình với Bạch Ngọc Đường?”
*
Ba ngày sau, cuối cùng Viên Thủ Kính cũng đồng ý cho Triển Chiêu vào đại lao gặp Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đoán không sai. Bạch Ngọc Đường thái độ ngạo mạn, không coi ai ra gì, Viên Thủ Kính lại nham hiểm, tàn độc, làm Bạch Ngọc Đường chịu không ít khổ.
Đã sớm dự đoán được chuyện này, nhưng khi được Hoắc Thiếu Ân hộ tống đến đại lao tri phủ, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Triển Chiêu bàng hoàng.
Đây là Bạch Ngọc Đường sao?
Người bị trói trên hình giá, quần áo rách bươm ướt sũng đỏ tươi, tóc đen tán loạn, thân thể tái nhợt mềm nhũn đâu đâu cũng thấy vết máu khiến người ta vừa nhìn liền giật mình.
Đây là Bạch Ngọc Đường luôn ngẩng cao đầu, tiên y nộ mã, cười ngạo thế gian sao?
Trong nháy mắt, hô hấp của Triển Chiêu như ngừng lại, hai bàn tay siết chặt.
“Thả hắn xuống!” Giọng điệu của Triển Chiêu hết sức bình thản, không chút cảm xúc, tầm mắt chuyển sang cai ngục để trần một bên vai đứng một góc.
Ánh mắt kia hết sức điềm đạm, giống như không hề tức giận, chỉ mang chút trách cứ mơ hồ khiến người ta dù đang run sợ cũng bình tĩnh lại.
Quan coi ngục đúng lý nói: “Tri phủ đại nhân đã hạ lệnh, trừ phi Bạch Ngọc Đường nhận tội, nếu không vẫn tiếp tục hành hình.”
“Dùng hình bức cung?” Triển Chiêu cười nhạt, tiếng cười rất nhẹ tựa như vừa hiểu ra. Y lại nhìn quan coi ngục, “Thả hắn xuống!” Vẫn lời nói ấy, vẫn nụ cười nhẹ ấy, nhưng lại như thủy triều hàn ý, dần dần lan tỏa, lạnh nhạt, vô hình.
Hoắc Thiếu Ân ở ngay bên cạnh Triển Chiêu bị hàn ý làm cho hoảng sợ, vội mở miệng nói với quan coi ngục: “Không nghe thấy Triển đại nhân nói sao? Còn không mau thả Bạch Ngọc Đường từ trên hình giá xuống!”
Quan coi ngục nghi hoặc nhìn Hoắc Bộ đầu, chần chừ không muốn đi tới mở khóa. Trong lúc gã vẫn đang do dự, chợt bên người như lóe lên ánh chớp, kiếm quang như tuyết xẹt qua tai, kiếm khí lạnh băng đánh lên mặt, tựa như ngay sau đó sẽ chém lên cổ gã.
Quan coi ngục sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, chỉ nghe loẹt xoẹt vài tiếng, mấy tia lửa bắn lên người gã, nóng bỏng đến mức làm gã rụt người lại, chỉ dám hé mắt nhìn.
Gã không biết động tác của Triển Chiêu nhanh đến thế nào, chỉ biết chỉ chớp mắt sau đó, còng tay xiềng chân trên người Bạch Ngọc Đường đã bị chém đứt hết, Bạch Ngọc Đường khuỵu người xuống, ngã vào trong ngực Triển Chiêu.
Cúi đầu sờ lên mạch đập của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chau mày, đỡ lấy Bạch Ngọc Đường định đi ra ngoài.
Hoắc Thiếu Ân ngăn y: “Triển đại nhân, ngài không thể đưa Bạch Ngọc Đường đi được! Hắn…”
“Hoắc huynh đệ…” Triển Chiêu cười, “Lời huynh đệ muốn nói Triển mỗ hiểu, huynh đệ yên tâm, Triển mỗ tự có chừng mực.”
“Triển đại nhân tự biết chừng mực hẳn không phải là đang muốn biết luật mà vẫn phạm luật, tự ý thả nghi phạm đấy chứ?” Giọng nói lạnh lẽo của Viên Thủ Kính vang lên. Đại lao u ám đột ngột sáng bừng, hơn mười nha dịch cầm đuốc, hông đeo trường đao từ cửa đại lao chạy vào. Viên Thủ Kính thong thả bước tới, mắt nhỏ như cười như không chăm chú nhìn Triển Chiêu. “Chắc không phải Triển đại nhân chỉ nhất thời xúc động, muốn làm khó bản quan chứ?”
“Viên đại nhân nói vậy là sai rồi.” Triển Chiêu mỉm cười, “Triển mỗ làm thế này chính là không muốn làm khó đại nhân.”
“Ồ?” Viên Thủ Kính bày ra vẻ mặt hứng thú, “Triển đại nhân mời nói rõ.”
“Viên đại nhân, Bạch Ngọc Đường là khâm phạm của triều đình, đương kim Thánh Thượng tự mình hạ chỉ truy bắt, trên Thánh chỉ viết rất rõ ràng: Bắt sống Cẩm Mao Thử! Hắn phạm án ở Khai Phong phủ, đương nhiên phải do Khai Phong phủ xử trí, hôm nay đại nhân dùng hình với hắn, lỡ như xảy ra sơ suất, Triển mỗ biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng và Bao đại nhân đây?”
“Nhưng hắn đã giết bốn nha dịch của ta, chứng cứ phạm tội hết sức rõ ràng. Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, nếu không định tội hắn, bản quan biết ăn nói thế nào với gia đình của những người đã khuất, biết ăn nói thế nào với dân chúng Tùng Giang?”
“Viên đại nhân yên tâm, bốn mạng này Triển mỗ đương nhiên sẽ thay Bạch Ngọc Đường ghi nhớ, đến Khai Phong phủ, chờ Bao đại nhân tra xét rõ mọi việc, sẽ trả công đạo cho bọn họ.”
“Triển đại nhân đang dùng Khai Phong phủ áp chế bản quan?” Sắc mặt Viên Thủ Kính lạnh lẽo.
“Triển mỗ không dám.” Triển Chiêu vẫn ôn hòa, “Triển mỗ chỉ có sao nói vậy, muốn phân tích rõ lợi hại cho Viên đại nhân hiểu thôi.”
Viên Thủ Kính nhìn Triển Chiêu chằm chằm, chợt cười lạnh: “Phân tích lợi hại? Chuyện này không cần Triển đại nhân phải nhọc lòng. Ngài thân là ngự tiền Tứ Phẩm, hôm nay lại dám chưa được sự cho phép của bản quan đã tự ý thả hung thủ giết người, không coi quốc pháp ra gì, chỉ với điểm này cũng đủ để bản quan tố cáo ngài!”
Triển Chiêu lờ đi, hỏi hắn: “Hiện tại Triển mỗ có thể mang Bạch Ngọc Đường đi chưa? Nếu chậm trễ thời gian Thánh Thượng gia hạn, chỉ sợ tất cả đều không tránh khỏi liên quan.”
Viên Thủ Kính cười lớn: “Chuyện này thì Triển đại nhân có thể yên tâm, ta đã sai người ra roi thúc ngựa dâng bản tấu vạch tội Bạch Ngọc Đường hành hung giết người, gào thét trên công đường lên cho Hoàng thượng, đoán chừng chỉ ít ngày nữa sẽ có thánh chỉ tới, Bạch Ngọc Đường sớm hay muộn đều sẽ phải chết. Còn nữa…” Viên Thủ Kính nheo mắt lại, “Triển đại nhân bao che khâm phạm của triều đình, công khai xưng huynh gọi đệ với Bạch Ngọc Đường, bản quan cũng đã tấu lên rõ ràng, chỉ chờ miệng vàng lời ngọc của Thánh Thượng, đến lúc đó xử trí ngài cũng không muộn.”
“Người đâu!” Viên Thủ Kính quát, “Trói Bạch Ngọc Đường lên hình giá, tiếp tục hành hình! Còn Triển đại nhân, kính xin trở về phòng nghỉ tạm, chuẩn bị tiếp thánh chỉ.”
Thấy đám nha dịch nhất loạt xông tới, Triển Chiêu che chở Bạch Ngọc Đường lui về phía sau vài bước, ‘vụt’ một tiếng, chỉ thẳng Cự Khuyết tới đám nha dịch quát: “Lui lại!” Đám nha dịch hoảng sợ, lập tức khựng lại.
“Triển Chiêu! Ngươi thật to gan!” Viên Thủ Kính giận dữ, ra lệnh cho nha dịch: “Xông lên, bắt cả hai cho ta!” Thấy đám người Hoắc Thiếu Ân không hề nhúc nhích, hắn gầm lên: “Các ngươi chết hết rồi hay sao? Tên này bao che khâm phạm triều đình, đồng lõa phóng hỏa giết người, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ truy bắt, không còn là ‘Triển đại nhân’ nữa!”
Có những lời này của tri phủ đại nhân, đám nha dịch đang e ngại thân phận của Triển Chiêu cũng lớn gan hơn, liền vung đao xông tới Triển Chiêu. Vẻ mặt Triển Chiêu vẫn bình thản như thường, nhưng trong đầu đang thầm tính toán. Y không muốn ra tay với nha dịch, vì một khi ra tay sẽ càng để Viên Thủ Kính nắm được nhược điểm, không thể nói rõ trước mặt Thánh Thượng, cũng sẽ khiến Bao đại nhân khó xử; nhưng nếu thỏa hiệp buông tay, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường sẽ dữ nhiều lành ít.
Càng nghĩ càng loạn, thấy đao đang chém tới mình, y nắm chặt Cự Khuyết.
‘Keng’ một tiếng, đao kiếm chạm nhau, trước mắt Triển Chiêu tối đen, có người đã chắn trước người y. Ngay sau đó là tiếng kêu la đau đớn, nha dịch bốn phía đã bị ép phải tản ra.
Người tới thân hình thon dài, vải đen che mặt, hắn xoay người lại, Triển Chiêu chỉ thấy được đôi mắt để lộ ngoài khăn che mặt. Cặp mắt kia đen như mực, sáng trong như nước, Triển Chiêu còn chưa kịp kinh ngạc, cánh tay đã trống rỗng, Bạch Ngọc Đường đã bị người nọ đoạt lấy, khiêng lên vai xông ra ngoài.
Triển Chiêu cầm kiếm đuổi theo, người áo đen thân pháp linh hoạt, kiếm thuật cao siêu, đánh cho đám nha dịch vây quanh ngã trái nằm phải, mở một đường chạy ra cửa đại lao.
Triển Chiêu theo sát phía sau, y không quá để tâm chuyện Bạch Ngọc Đường bị mang đi, y chỉ quan tâm người mang Bạch Ngọc Đường đi là ai. Thấy người mặc áo đen nhảy lên nóc nhà, Triển Chiêu người nhẹ như yến vọt lên, chắn phía trước người áo đen.
Bị cản đường, nhưng người áo đen không chút nao núng, chân vẫn đều bước, chạy thẳng đến chỗ Triển Chiêu. Triển Chiêu vung kiếm, mũi kiếm rung lên, đâm thẳng tới mặt người áo đen. Người áo đen chặn mũi kiếm, nội lực cao thâm khiến cổ tay cầm kiếm của Triển Chiêu tê rần, thế tấn công bị ngăn lại.
Lúc này người áo đen đã tới sát người Triển Chiêu, một chưởng đánh trúng ngực y, Triển Chiêu khí huyết hỗn loạn, trượt chân, ngã từ trên nóc nhà xuống.
Hoắc Thiếu Ân dẫn theo nha dịch đuổi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“Triển đại nhân!” Hoắc Thiếu Ân vội chạy tới nâng Triển Chiêu dậy. Triển Chiêu vùng dậy định tiếp tục đuổi theo, nhưng phía trước chỉ còn là bóng đêm mịt mờ, người áo đen kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Viên Thủ Kính vẫn chưa hết kinh hoảng ở phía sau đám nha dịch, Hoắc Thiếu Ân đi tới bẩm báo Bạch Ngọc Đường đã bị người cướp đi, sắc mặt Viên Thủ Kính lập tức xám ngoét.
“Còn đứng đó làm gì? Không mau đuổi theo cho ta!” Viên Thủ Kính thân thể run lên, dáng vẻ lạnh lùng đầy uy nghiêm, “Phong tỏa cửa thành ra vào Tùng Giang, phát lệnh truy nã Bạch Ngọc Đường và tên cướp ngục!”
Một lúc lâu sau ông ta mới lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Triển Chiêu đang được Hoắc Thiếu Ân đỡ, thấy mặt mày y trắng bệch, bên môi có vết máu, không khỏi cảm thấy hả hê, cười lạnh nói: “Giam y vào đại lao, bản phủ nhất định phải tra xét rõ ràng xem y có phải là đồng đảng với tên cướp ngục kia không!”
Hoắc Thiếu Ân sốt ruột: “Đại nhân, Triển đại nhân sao có thể là đồng đảng với tên áo đen kia được? Chẳng lẽ đại nhân không thấy Triển đại nhân đang bị trọng thương sao? Nếu giam ngài ấy vào đại lao, chẳng may xảy ra chuyện gì, Khai Phong phủ và triều đình trách tội sẽ không hay đâu.”
Thật ra Viên Thủ Kính cũng có chút kiêng kị Triển Chiêu, dù sao y cũng là thủ hạ của Bao Chửng, lại là tâm phúc của Nhân Tông, nhỡ chẳng may chọc phải mầm họa, chỉ sợ ông ta không đảm đương nổi. Suy nghĩ một hồi, đành phải thôi. Hoắc Thiếu Ân vội đỡ Triển Chiêu về phòng nghỉ, tìm đại phu giúp y. Triển Chiêu lại nhẹ giọng khước từ. Hoắc Thiếu Ân bị kẹp giữa y và Viên Thủ Kính, thân phận khó xử, cũng không biết nên làm gì, đành dặn dò hạ nhân chăm sóc cho y cẩn thận rồi rời đi.
*
“Bạch Ngọc Đường được người cứu đi?” Giọng điệu bình thản không chút cảm xúc, âm sắc trong trẻo dễ nghe. Nhưng giọng nói êm tai này vào tai Viên Thủ Kính lại như gió giật mưa rơi, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. “Viên đại nhân, không phải ông luôn miệng bảo đảm với ta, chưa đến bảy ngày nhất định sẽ ép được Bạch Ngọc Đường giao ra thứ đồ kia. Nhưng còn chưa được ba ngày, ngay cả người ông cũng không giữ được. Bao công sức ta khổ cực đưa hai người bọn hắn tới cửa cho ông chẳng phải uổng phí rồi sao?”
Trong phòng ánh nến chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Viên Thủ Kính đầu đầy mồ hôi lạnh, dập đầu nói: “Việc này là do thuộc hạ nhất thời sơ sót, thuộc hạ cam tâm tình nguyện chịu phạt, kính xin Tả Sứ bao dung, cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội!”
Người nọ cười khẽ: “Ông định lấy công chuộc tội thế nào?”
Viên Thủ Kính cuống quít đáp: “Thuộc hạ đã giam lỏng Triển Chiêu trong nội viện phủ nha, chờ ít ngày nữa thánh chỉ triều đình được đưa tới, đến lúc đó diệt trừ Triển Chiêu sẽ dễ như trở bàn tay; còn Bạch Ngọc Đường…”
“Diệt trừ Triển Chiêu? Dễ dàng như vậy sao?” Người nọ từ ghế dựa đứng lên, đi đến bên cạnh Viên Thủ Kính đang quỳ gối dưới đất, “Nếu Thánh chỉ không trách tội Triển Chiêu, ông sẽ làm thế nào?”
“Chuyện này…” Viên Thủ Kính nói không ra lời.
“Triển Chiêu không nhất thiết phải chết, nói đúng hơn, chủ tử chưa muốn y chết. Địa vị của y và Bạch Ngọc Đường trong giang hồ không tầm thường, chủ tử không muốn bứt dây động rừng, ngươi hiểu chưa?”
Viên Thủ Kính sực hiểu ra, vội đáp: “Đa tạ Tả Sứ chỉ điểm! Thuộc hạ đã hiểu!”
“Về phần Bạch Ngọc Đường… Viên đại nhân, ông không cần dốc sức tìm kiếm…” Người nọ cười, “Chỉ cần theo sát con mèo, đương nhiên con chuột sẽ không thể chạy thoát.”
“Vậy theo Tả Sứ, chuyện hôm nay nên xử trí thế nào cho phải?”
“Thuận theo tự nhiên!” Người kia nói xong, rút chân đi vào trong nội đường. Đi được vài bước chợt dừng lại, xoay người nói với Viên Thủ Kính vẫn đang quỳ trên đất, “Mấy ngày trước, chủ tử có gửi thư tới, hỏi công việc của Viên đại nhân tiến triển đến đây rồi, còn nói việc này nhất định phải xử trí thỏa đáng mới có thể giao nhiệm vụ quan trọng hơn. Chuyện rủi ro ông gây ra hôm nay, ta sẽ thay ông gánh vác, ý của ông thế nào?”
Thân thể Viên Thủ Kính run lên, dập đầu: “Tất cả theo sắp xếp của Tả Sứ!”
Người nọ khẽ mỉm cười, phất nhẹ quần áo đi vào nội đường.
Đợi đến khi không nhìn thấy được bóng dáng người nọ nữa, Viên Thủ Kính mới dám ngẩng đầu lên, áo ướt đẫm mồ hôi, lúc đứng lên mới phát giác hai chân đã tê rần.
*
Trong đại lao u tối, ánh lửa chập chờn soi tỏ những mưu toan hèn hạ, mùi hôi thối tanh tưởi sộc thẳng vào mũi.
Bốp, bốp, bốp, một tiếng lại một tiếng, liên tiếp không dứt. Roi da bọc thép xé gió đánh tới, đỏ tươi một đường lại một đường in lên da thịt trắng nõn.
“Nói! Bản đồ đang ở đâu?”
“Ở…”
Tiếng quất roi chợt ngừng, một kẻ bước gần tới, “Đang ở đâu? Nói mau, nói ta sẽ tha cho ngươi!”
“Phụt!” Một búng bọt máu phun lên mặt kẻ kia, người bị tra tấn đến suy nhược ngẩng đầu, mắt phượng dài hẹp híp lại, khóe môi đầy máu giật giật, “Ở… trong đũng quần mẹ ngươi ấy… Ha… Ha…”
Kẻ nọ thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng, túm lấy thanh sắt nung đỏ trong lò than, dí lên cơ thể chằng chịt vết thương. Tiếng da thịt bị cháy xèo xèo vang lên, khói bốc ra, đau đớn tận xương tủy từ xuất phát từ ngực, nhanh chóng lan đến tứ chi…
Bạch Ngọc Đường choàng tỉnh, liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
“Trọng… Hoa?”
“Là tiểu đệ, ngươi ngủ được hai ngày rồi.” Trọng Hoa nhếch miệng cười, đưa tay lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn. “Cũng khó trách, đám súc sinh kia tra tấn ngươi tàn độc thế cơ mà.”
Bạch Ngọc Đường hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn chung quanh, hắn đang ở trong một gian phòng nhỏ hẹp, hỏi: “Đây là nơi nào? Ngươi ở nơi này làm chi?”
“Sao thế? Không thích nơi này, chẳng lẽ ngươi muốn trở về đại lao?” Trọng Hoa liếc hắn, tay đang lau mồ hôi cho hắn không khỏi thêm lực.
“Ngươi nhẹ chút!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là ngươi cứu ta? Vậy con mèo thối kia đâu?”
“Thật là! Vừa tỉnh dậy đã vội vàng tìm y. Ta mới là ân nhân cứu mạng ngươi đó, ngươi nên cảm ơn ta trước mới phải chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn y: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết.”
“Chẳng có chút lòng thành nào.” Trọng Hoa lầm bầm, vung tay ném khăn vào chậu, “Nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn ở lại nơi này, trước khi khỏe lại đừng có nghĩ đến chuyện rời đi.”
Trọng Hoa bưng chậu nước đi ra ngoài, đi tới mành cửa liền đụng phải người đang vén mành cửa đi vào.
“Hắn tỉnh rồi?” Người kia hỏi.
Trọng Hoa hất cằm về phía giường: “Tự xem đi.” Dứt lời đi thẳng ra ngoài.
Người nọ đi đến bên giường Bạch Ngọc Đường cười nói: “Bạch huynh cảm thấy khá hơn chưa?”
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới nhìn rõ dáng vẻ người nọ, y cười như gió xuân, tuấn tú xuất trần.
“Huynh đài là…?”
“Tại hạ họ Tề, tên Phong Đình.”