[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc – Chương 63

Cover Kiểm soát đơn độc

[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc

Tác giả: Kuencar

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ được đăng duy nhất trên trang: https://nhansinhnhumongsite.wordpress.com/

Vui lòng không REUP!


Chương 63

Sau trưa, tại đài phun nước phía trước khách sạn, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống bể nước. Mấy tia sáng chớp lóe, chiếu lên người sáu thanh niên đang đứng dàn hàng trước đài phun nước.

Sáu chàng trai, sáu gương mặt trẻ trung.

“Được rồi!” Phương Tự ở xa ra dấu ‘OK’ với bọn họ, “Kết thúc công việc!”

Anh hô xong, mấy chàng trai phía trước ‘oa’ một tiếng rời khỏi hàng. Anh đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn mấy người đứng trước đài phun nước, lắc đầu cười, tay cầm máy ảnh.

An Tae Sun đi theo sau anh – anh ta cũng vừa xuống đây không lâu, nhìn mấy bức ảnh Phương Tự vừa chụp, cười nói: “Rửa thêm cho tôi được không?” Anh hỏi.

“Ừ, được.” Phương Tự mỉm cười gật đầu.

An Tae Sun ghé đầu sang, cùng anh chọn ảnh, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình ở đằng sau: “Anh Tae Sun.”

Anh quay đầu, trông thấy Du Lượng đang gật đầu với mình.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Du Lượng mỉm cười, rồi nhẹ gật đầu với anh. Anh lập tức hiểu ý, đi theo cậu, cách xa mấy người kia một đoạn.

“Em gọi anh để trả lời về chuyện anh nói với em vào mấy ngày trước.” Sau khi hai người đứng lại, Du Lượng nói trước.

Đài phun trước trong sân phun nước theo chu kỳ mới, vòi nước gắn quanh bệ tách ra phía ngoài tựa như hoa hướng dương, phun lên những cột trụ. Một luồng gió từ phía tây thổi tới, lướt qua đài phun nước và mấy người đứng rải rác trước sân, xoa lên vài lọn tóc mái trước trán Du Lượng.

An Tae Sun nhẹ nhíu mày, nhìn chàng trai ở độ tuổi giữa thiếu niên và thanh niên đang đứng thẳng tắp trước mặt. Tiếng cười nói huyên náo của mấy cậu trai trẻ từ đài phun nước phía xa vẳng tới, mà cặp mắt đen láy của Du Lượng lại tĩnh lặng như hồ nước, ánh mặt trời nhuộm gương mặt hơi mỉm cười của cậu thành màu vàng nhạt, khiến cậu nhìn hoàn toàn không giống một người vừa ra quyết định.

“Vậy sao?” Cằm An Tae Sun nhẹ cử động theo biên độ phát âm, “Cậu quyết định thế nào?”

Đôi mắt đen láy của Du Lượng nhẹ đảo một vòng, cậu nói: “Cảm ơn anh, nhưng tạm thời em không có ý định ra nước ngoài.”

An Tae Sun không lập tức đáp lời, anh tỏ ra buồn bã: “Cậu thật sự không muốn tham gia sao?” Anh hỏi, “Cậu đã bàn bạc với Cửu đẳng Du Hiểu Dương chưa? Ý của ngài ấy thế nào?”

Du Lượng mím môi, cậu không trả lời câu hỏi của An Tae Sun, mà nói: “Em mới trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp hơn hai năm, mặc dù ra nước ngoài học hỏi rất tốt, nhưng thời điểm này em vẫn muốn tham gia nhiều giải đấu trong nước, duy trì trạng thái thi đấu. Em xin nhận ý tốt của Cửu đẳng Lee. Nếu như sau này còn cơ hội, em sẽ tham gia.”

Dứt lời, cậu khom người với An Tae Sun.

An Tae Sun hiểu ý gật đầu, lại khẽ thở dài: “Ừ, nhưng thật đáng tiếc.” Lời Du Lượng nói không phải không có lý, anh cũng không cố thuyết phục thêm, chỉ nói: “Bất cứ lúc nào Cửu đẳng Lee đều chào đón cậu.”

“Cảm ơn.”

Du Lượng gật đầu với anh, rồi đưa mắt nhìn anh xoay người rời đi.

Hôm nay là thứ sáu, bầu trời thành phố Seoul hiếm khi có sắc xanh lam nhạt thế này, nhìn từ dưới lên trông như được phủ bởi một lớp khói mờ. Cậu bước xuống hai bậc cầu thang, ngồi xuống, quan sát quang cảnh phố xá trước khách sạn.

Có những việc tưởng như đã xong, nhưng ở thời điểm nó kết thúc lại có việc khác chuẩn bị bắt đầu. Đã cuối tháng ba, hết thảy đều tràn ngập hơi thở của mùa xuân. Cậu chậm rãi ngửa đầu, ánh mặt trời hôm nay thật dịu dàng, đủ để một chàng trai đang ở tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mà không bị chói mắt. Mùa đông đã qua, đêm đông ở Busan như được lật sang trang mới.

Bàn tay trái của cậu nhẹ nắm lại.

Dù cho vẫn còn chút gì đó mắc lại trong đêm đông ấy, nhưng cậu đã dần dần học được cách kiên cường buông xuống. Xét đến cùng, việc này không khó. Con người luôn kiên cường hơn bản thân tưởng rất nhiều, mà cuộc sống… dù đôi lúc rất tàn nhẫn, nhưng rồi sẽ có một ngày nở nụ cười với mình.

“Này.” Một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau, “Cậu vừa nói chuyện gì với trưởng đoàn Hàn Quốc thế?”

Du Lượng nhìn phía xa, không cần quay đầu để xem người đến là ai, cậu đáp: “Không có gì. Anh ấy hỏi tôi có đồng ý tham gia nhóm học hỏi của Lee Hyuk Chang không.”

Thời Quang vỗ quần, ngồi xuống bên cạnh cậu. “Lee Hyuk Chang?” Ánh mắt cậu nhìn đài phun nước phía xa, rồi quay mặt lại, “Đi bao lâu?” Cậu hỏi.

“Tôi không biết. Nhưng ít nhất khoảng nửa năm, một năm gì đó.” Du Lượng quay đầu nhìn cậu.

Ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu xuống chói mắt làm hai mắt Thời Quang híp lại. Cậu giơ tay phải, chắn ngang lông mày, hỏi: “Vậy cậu có đi không?”

Du Lượng nhướn mày phải, nói: “Đương nhiên là không đi.”

“Hả?” Thời Quang vuốt lại phần tóc mái bị gió thổi tung, “Thật không đó? Cậu… Không phải là vì cậu lo lắng về giải đấu trong nước đấy chứ? Tôi cảm thấy không cần đâu.” Cậu nói, “Học ở chỗ Lee Hyuk Chang rất tốt, hơn nữa, ở Hàn Quốc thiếu gì giải đấu cờ vây lớn nhỏ, chẳng lẽ không đủ cho cậu luyện tập sao? Suốt hai ngày nay tôi nghe đám Kobayashi nói, gì mà người của Viện cờ Hàn Quốc thi đấu cúp LG đều như ăn mì vằn thắn ở cửa nhà mình. Theo tôi thấy, nếu như người ta đã mời, thì cậu nên đi.”

Tuy nói như thế nhưng mắt cậu không ngừng liếc sang Du Lượng. Con ngươi của cậu không mang màu đen nhánh, nếu như so sánh với người khác, thì chúng ngả sang màu nâu nhiều hơn, bị ánh mặt trời chiếu vào lại như viên pha lê, phản quang ra đủ loại màu sắc, lúc này lại đảo liên tục tựa như đang có muôn vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Nhưng không ai nhận ra được trong đầu cậu đang nghĩ gì, cả Du Lượng cũng không nhận ra. Cậu trầm ngâm một lát rồi bật cười: “Cậu nghe cậu ta nói lung tung làm gì. Bây giờ muốn thi đấu cúp LG hay cúp Lotte, ngoại trừ tuyển thủ hạt giống, dù là kỳ thủ Trung, Nhật hay Hàn đều phải tham gia thi đấu dự tuyển.”

“Ôi chao…” Thời Quang đổi tay chắn nắng, ánh mắt nhìn quanh một hồi rồi dõi mắt ra xa, nói: “Thi đấu dự tuyển ở Trung Quốc thì… tốt hơn à?”

Giọng điệu của cậu rất khó tả, tựa như cậu rất để bụng chuyện này, lại cố tỏ ra không thèm để ý.

Du Lượng suy đoán hàm nghĩa lời nói của cậu.

Có tốt hơn không? Thế nào là ‘tốt’, thế nào là ‘tốt hơn’? Tại sao lại là ‘tốt’ và ‘tốt hơn’?

Cậu lặng lẽ nhìn sườn mặt của Thời Quang, đối phương không quay lại nhìn cậu, mà lông mày đang nhíu lại, dường như tâm trạng đang rất phức tạp.

“Thi đấu thế nào không quan trọng. Là bản thân tôi không muốn đi.” Cậu thu hồi tầm mắt, thành thật đáp.

“Hả? Tại sao? Cậu không cảm thấy tiếc sao?” Thời Quang bị lời cậu nói làm cho sửng sốt. Cậu nghiêng đầu nhìn, hai mắt lướt trên mặt Du Lượng. Một lát sau, cậu cắn môi dưới, vẻ mặt như đang cố nín cười. Có lẽ cậu đang rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn.

Không thể cười, Thời Quang thầm nghĩ. Du Lượng từ bỏ cơ hội rất tốt cho cậu ấy, mà rõ ràng nếu cậu ấy đi thật, mình sẽ buồn hơn. Nếu như mình vui khi cậu ấy không đi nữa, sợ rằng cậu ấy sẽ càng thêm băn khoăn.

“Không phải vì chuyện thi đấu.” Du Lượng nhìn cậu, nói, “Câu lạc bộ Weida của sư huynh vừa thăng hạng vào năm ngoái.” Cậu dừng một chút, “Trong đội hiện tại có Chu Tư Viễn, Mục Thanh Xuân và Thẩm Nhất Lãng, so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng tương lai vẫn còn một con đường rất dài. Tôi…” Cậu nheo mắt lại, gió thổi sợi tóc trước trán cậu bay bay, “Sau khi phân hạng, tôi từng ký hợp đồng với một câu lạc bộ. Sau đó, vì để hủy hợp đồng với câu lạc bộ kia, sư huynh… Sư huynh đã phải bỏ ra rất nhiều.” Cậu hơi nhíu mày, “Bây giờ Weida đang cần người, tôi không thể bỏ anh ấy mà đi được.”

Nói đến đây, cậu dừng lại, ánh mắt liếc sang Thời Quang.

Thời Quang chậm rãi thả tay xuống, trên mặt thoáng hiện vẻ phức tạp, vừa vui vẻ vừa lo lắng.

“Vậy cậu không muốn…” Không hiểu tại sao, trong giọng nói của cậu như có gì đó bị đè nén, “Đi xem thế giới bên ngoài sao?”

Lời của cậu khiến Du Lượng kinh ngạc, cậu quay đầu sang: “Thời Quang?”

“Không có gì. Tôi… Tôi… Tôi chỉ đang nghĩ nếu bọn họ mời tôi thì thật tốt.” Thời Quang cười thẹn thùng. Cậu mở to hai mắt, lo lắng lời nói này của mình không được chân thành còn rất dễ để lộ cảm xúc, cho nên cậu hít sâu một hơi, không dám nhìn thẳng đối phương, nói tiếp: “Lớn chừng này đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài. Mặc dù…” Cậu đưa mắt nhìn lên bầu trời bao la trước mặt, vẻ mặt mơ màng, “Mặc dù, tôi sẽ rất nhớ mẹ, nhưng mà…” Cậu cười vang, “Nếu như có thể đi xem thế giới bên ngoài cũng rất tốt. Lại còn được đánh cờ, được gặp rất nhiều người, còn ngắm nhìn nhiều phong cảnh khác nhau.” Nói đến đây, cậu ngả người ra sau, tựa lưng lên bậc thang phía trên, thở dài, “Nhưng cậu nói đúng…” Cậu lẩm bẩm: “Không thể vì bản thân muốn ngắm nhìn thế giới mà không để ý đến người khác.”

Du Lượng ngồi trên bậc cầu thang, chậm rãi vòng tay ôm đầu gối. Cậu nói: “Chín tuổi tôi đã ra nước ngoài, có lẽ bởi vì vậy mà bây giờ tôi không muốn đi nữa. Hơn nữa bây giờ có thể gặp được rất nhiều người đánh cờ trên mạng, dù ở nhà cũng có thể đánh cờ với những người ở nước khác.”

Cậu cúi đầu bật cười, quay sang Thời Quang đang nửa nằm ngửa trên bậc cầu thang, nói: “Thật ra, chỉ cần trong lòng có cờ vây, ở đâu cũng có thể đánh được. Thậm chí, dù không trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp cũng có thể đánh. Cờ vây không chọn người.”

“Ai, ông cụ non nhà cậu thật đúng là nhàn hạ, thong dong.” Thời Quang ngáp một cái, tựa đầu lên bậc thang. “Tôi cũng muốn có thể giống như cậu.” Cậu nói.

Du Lượng nở nụ cười, “Là sao?”

“Cũng không có gì, chỉ than thở thế thôi.” Thời Quang quay người, nhìn cậu, “Chỉ là cảm thấy thế giới bên ngoài thật sự rất tuyệt vời. Có lẽ là đánh cờ đã lâu, đã thành thói quen, cảm thấy thích thú. Nhưng nếu như đi ra ngoài, sẽ phát hiện ở trong giếng lâu sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng.” Cậu chắt lưỡi, “Ai, nói thế nào nhỉ? Có phải là ‘vừa làm vừa chơi’? Nhưng mà, tôi cũng không biết nên nói thế nào…” Cậu đan hay tay vào nhau, đặt lên đầu gối, “Thế giới bên ngoài đúng là rất tuyệt, nhưng mà… cảm thấy không thể mãi nhìn ngắm bên ngoài. Bởi vì… khi quay đầu lại, sẽ phát hiện thật ra mình… thật ra mình không ở đó. Sẽ có cảm giác… cảm thấy… Thế giới này rất tuyệt vời, nhưng mình lại không có được cảm giác như vậy.”

Nói đến đây, cậu quay đầu nhìn Du Lượng.

“Cảm giác này thật ra có chút… có chút cô độc.” Cậu nói. Khi Du Lượng quay đầu sang nhìn cậu, cậu đột ngột nói thêm: “ Nhưng nếu… nếu như có cậu, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Giọng điệu của cậu nghe vừa phiền não, lại ngây thơ, giống như vừa nhận ra gì đó, khiến trái tim Du Lượng suýt chút nữa đập lỡ một nhịp. Cậu lấy lại bình tình, nói bằng giọng điệu mà đến chính cậu cũng cảm thấy kỳ quặc: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Cúp Tân Nhân Vương sẽ bắt đầu sau hai tuần nữa. Sư huynh nói sáng sớm ngày mai chúng ta phải trở về. Về nước, cậu còn rất nhiều việc phải làm.”

“Tôi biết.” Thời Quang trở người ngồi dậy, “Cậu không cần lo lắng.” Cậu vừa nói, vừa nháy mắt, một bàn tay vươn sang đặt lên vai Du Lượng, “Đến lúc đó cậu đừng để tôi đánh cho gào khóc đấy.”

“Ừ.” Du Lượng đảo tròn mắt, nhẹ gật đầu, “Đến giờ cậu vẫn chưa thắng nổi tôi đâu.” Cậu thân thiết nhắc nhở.

“Ai, con người phải nhìn về phía trước, còn nhiều thời gian, không ai thua mãi.” Thời gian vuốt vai cậu một cái.

“Vậy xem chiều nay thế nào?” Du Lượng nhướn mày, “Thi đấu cờ đôi.”

“Đấu cờ đôi?” Thời gian chớp chớp mắt, “Cậu không ngồi đối diện tôi thì so thế nào?”

“Đấu cờ đôi là sự phối hợp ăn ý. Đương nhiên phải là phối hợp với nhau.” Du Lượng suy nghĩ một lúc nói, “Giống như các nhạc cụ trong bản hòa tấu, nếu như có thể vừa phát huy thực lực của bản thân, lại có thể phối hợp với đồng đội thật tốt mới được coi là một bản hòa tấu hay. Chuyện này phải xem cậu thể hiện thế nào.”

Nói xong, cậu nháy mắt với Thời Quang.

Thời Quang ‘a’ một tiếng, hếch mặt với cậu: “Được, xem ai sợ ai.”

Gió thổi tóc mái trước trán cậu. Trên trời, vài đám mây đổ bóng xuống mặt đất, trông như chiếc đuôi cá khổng lồ.

Men theo lối đi sát cửa sổ, Thời Quang dễ dàng tìm được chỗ ngồi của mình trong hội trường – ở hướng đông. Du Lượng đương nhiên ngồi bên cạnh cậu.

Lee Il Hwan đến ngay sau Thời Quang. Bởi vì là thi đấu biểu diễn, người ngồi trong hội trường đông hơn gấp đôi bình thường. Thời Quang nhìn quanh, lúc thu tầm mắt, cậu kéo ống tay áo của Du Lượng, nhỏ giọng nói: “Nhiều người vậy cơ à?”

“Thi đấu biểu diễn.” Du Lượng nói khẽ, “Không nhiều người tới còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Chuyện này cũng thật kỳ lạ. Tôi chưa từng đánh cờ như trong vườn bách thú thế này.” Thời Quang nhíu mày, lại nhìn quanh, khi tầm mắt của cậu đảo tới góc đông nam, một người đột nhiên đứng lên, vẫy tay rối rít với cậu. Cậu nheo mắt nhìn, phát hiện ra là Kobayashi Hirokazu. “Cậu ta ‘high’ quá rồi.” Cậu nén cười nói.

“Cậu đừng nhìn đông nhìn tây nữa.” Du Lượng khẽ huých cùi chỏ lên người cậu, “Có thể sẽ có người chụp ảnh đó.”

“Còn chụp ảnh? Tha cho tôi đi, lúc đánh cờ cũng chụp sao?” Thời Quang nhăn mặt.

“Có lẽ là không.” Du Lượng nói tiếp, “Nhưng lúc này thì có.”

“Quá trời quá đất.” Thời Quang bĩu môi. Nhưng tay không không yên được, được vài phút, cậu lại duỗi tay ra sờ cờ trong hộp. “Ui.” Cậu nhặt một quân trắng, đưa lên trước mắt, hai mắt mở lớn, giọng nói đầy kinh ngạc, “Hai mặt của quân cờ sờ thật thích, còn… còn rất đẹp nữa.”

“Là quân cờ Yuki[1].” Du Lượng liếc mắt nhìn quân cờ trên tay cậu, “Làm từ vỏ sò, cảm giác khi sờ lên rất khác biệt so với quân cờ loại khác.”

“Làm từ vỏ sò?” Thời Quang vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tôi có thể mang một quân về làm kỷ niệm không?”

“Không được.” Du Lượng nghiêm túc nhìn cậu, tựa như sợ cậu lập tức đút một quân cờ vào trong túi, “Rất đắt.”

“Chỉ một… quân?” Thời Quang giơ một ngón tay lên.

“Một quân cũng không được.” Du Lượng vươn tay ấn ngón tay của cậu xuống, “Trong phòng đọc sách của ba tôi có, nếu cậu thích có thể đến nhà tôi xem.” Cậu nói.

“Được rồi.” Thời Quang buồn bực thả quân cờ trở lại hộp cờ.

Gần đến hai rưỡi, Thời Quang đã ngồi một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy đám người xung quanh bắt đầu nhốn nháo. Cậu quay đầu nhìn Du Lượng, phát hiện Du Lượng đang nhìn về phía trọng tài.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu kéo cánh tay Du Lượng.

“Ko Yeong Ha không tới.” Du Lượng quay đầu, nhìn cậu nói.

“Ko Yeong Ha? Không tới?”

Thời Quang sững người. Cậu và Du Lượng nhìn nhau rồi đồng thời chuyển mắt nhìn Lee Il Hwan ngồi đối diện.

“Ko Yeong Ha tới chưa?” Du Lượng hỏi bằng tiếng Hàn.

Lee Il Hwan dường như cũng không rõ. Từ gần hai mươi phút trước anh ta đã liên tục đưa mắt nhìn quanh, lúc này nghe Du Lượng hỏi, anh ta hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết.”

Trông thấy anh ta lắc đầu, mày Thời Quang nhíu chặt lại.

“Anh ta làm cái gì vậy?” Cậu quay đầu nhìn lên hàng ghế phía trên một lượt, không phát hiện phóng dáng Ko Yeong Ha đâu cả, đến lúc này cậu càng cảm thấy hoang mang hơn, “Giờ này còn chưa đến.”

Hai giờ hai mươi tám phút. Còn chưa đến hai phút nữa là trận đấu bắt đầu, bóng người mong ngóng cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa hội trường.

Lee Il Hwan ngẩng đầu nhìn lên, đứng bật dậy: “Yeong Ha!”

Anh ta vẫy tay với người ở cửa. Trong hội trường vang lên tiếng xôn xao, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, thấy thanh niên với mái tóc dài, thân hình cao lớn đang đứng trước ngưỡng cửa.

Người nọ chính là Ko Yeong Ha. Trước ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, anh ta thờ ơ đi vào, ngồi xuống vị trí của mình trong tiếng bàn tán xôn xao của những người khác.

Lee Il Hwan nhìn mặt anh ta, nét mặt hơi căng thẳng. Anh ta nhìn Ko Yeong Ha một hồi, rồi nhìn sang Du Lượng và Thời Quang phía đối diện. Trên mặt thoáng hiện vẻ bất lực, tựa như đang muốn nói: “Chuyện này là sao?”

Du Lượng quét mắt nhìn Ko Yeong Ha, rồi nhìn sang Lee Il Hwan, nhẹ gật đầu với anh ta.

“Ko Yeong Ha làm gì vậy?” Ngồi trên khán đài, Kobayashi Hirokazu nhỏ giọng nói.

“Không hiểu.” Hane Hideki nói, mặt anh cũng đầy vẻ hoang mang, “Không phải giữa trưa cậu ta còn chụp ảnh cùng với chúng ta hay sao?”

“Giữa trưa?” Kobayashi giật mình.

Không nhắc đến thì cậu suýt quên. Giờ nhắc tới, cậu mới nhớ ra sáng nay Ko Yeong Ha gần như không nói câu nào.

“Anh ta có đánh được không đó?” Cậu gãi đầu, tự hỏi.

Hai rưỡi, hai bên bắt đầu đoán cờ.

Kỳ thủ Trung Quốc chấp quân đen, đi trước. Theo như thứ tự đánh cờ, từng kỳ thủ hai bên lần lượt hạ cờ.

Người hạ cờ đầu tiên là Du Lượng. Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ đây là thi đấu biểu diễn, cậu vẫn tuân thủ theo lẽ thường, hạ cờ ở điểm sao.

Trong hội trường đã yên tĩnh kể từ khi trận đấu bắt đầu. Lúc này, kỳ thủ Trung Quốc đã hạ cờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên vị kỳ thủ ngồi đối diện cậu.

Chính là Ko Yeong Ha.

“Yeong Ha…” Lee Il Hwan nhỏ giọng nhắc nhở.

Thế nhưng, năm phút đồng hồ trôi qua, Ko Yeong Ha vẫn chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, thậm chí còn không vươn tay ra nhặt cờ.

Đồng hồ tính giờ đã chuyển sang giai đoạn đếm giây, Lee Il Hwan đổ mồ hôi đầu. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, anh ta không hề biết Ko Yeong Ha đang nghĩ gì, chỉ đưa tay nhẹ đẩy đối phương, thúc giục lần nữa: “Yeong Ha, đánh đi!”

Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau. Cậu nhìn sang Ko Yeong Ha, mặt anh ta không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, hai mặt chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ.

“Ko…” Cậu vừa mở miệng, kỳ thủ đối diện đột nhiên phát ra tiếng.

“Tôi nhận thua.”

Du Lượng giật mình. Vẻ mặt Lee Il Hwan đầy hoảng sợ, không dám tin những gì mình vừa nghe được, giọng nói cũng vô thức lớn hơn: “Yeong Ha?”

“Tôi nói…” Mặt Ko Yeong Ha vẫn không cảm xúc, nhìn bàn cờ, nói từng chữ, “Tôi nhận thua.”

“Yeong Ha…” Lee Il Hwan bất lực gọi anh ta.

Ko Yeong Ha hơi nhếch khóe miệng, đưa mắt nhìn Lee Il Hwan, “Il Hwan, xin lỗi.”

Nói xong, anh ta nhẹ lắc đầu, rồi đứng lên, tựa như lúc đến, vẻ mặt hờ hững đi ra cửa.

Anh ta vừa rời khỏi chỗ ngồi, cả khán phòng liền trở nên ồn ào. Lee Il Hwan trông như sắp khóc đến nơi. Anh ta vội vã đứng dậy, đuổi theo Ko Yeong Ha, miệng không ngừng gọi ‘Yeong Ha’, nhưng người kia hoàn toàn không để vào tai.

Thời Quang cũng không ngồi yên được nữa, siết chặt nắm tay, quay đầu ra ngoài cửa, nói lớn: “Anh nghĩ đây là đâu? Quay lại tiếp tục trận đấu cho tôi!”

“Anh ta điên rồi sao?” Kobayashi đưa hai ngón trỏ lên bịt tai mình lại, tiếng ồn ào như ong vỡ tổ trong hội trường làm cậu không nghe được cả lời mình nói. Vì để dễ nói chuyện hơn, cậu đành phải che tai mình lại, “Anh ta đi ra ngoài như vậy, Lee Hyuk Chang sẽ đánh chết anh ta mất!”

“Từ hôm qua cậu ta đã khác thường rồi.” Hane cũng che tai, “Có lẽ là mất tinh thần thật.”

“Mất tinh thần thì sao?” Kobayashi lớn tiếng nói, “Mất tinh thần thì từ bỏ thi đấu à? Quá tùy hứng! Không có chút tinh thần thể thao gì cả! Ngày thứ hai thi đấu cúp Bắc Đẩu em cũng mất tinh thần đấy thôi. Anh ta thế này thật kém cỏi!”

“Nhưng…” Hane che tai, quay đầu nhìn cậu, “Bởi thế, đội Trung Quốc thắng trận đấu đôi.”

Kobayashi liếc mắt: “Không thắng còn hơn!”

Từ bỏ thi đấu là sỉ nhục đối thủ.

Ít nhất, tất cả kỳ thủ trong hội trường đều hiểu như vậy.

Xem ra trận đấu hoàn toàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát rồi. Giữa tiếng huyên náo, Du Lượng đứng dậy, đưa tay giật cánh tay Thời Quang: “Đi thôi.”

“Đi… Đi đâu?” Thời Quang tức giận quay sang, “Tên này có bị bệnh không đó?”

“Đúng.” Du Lượng bình tĩnh nói, “Anh ta có bệnh, nhưng chuyện này không liên quan đến chúng ta. Từ lúc anh ta từ bỏ thi đấu, chúng ta đã thắng rồi.”

“Là sao chứ?” Thời Quang hùng hổ nói, ngực phập phồng, “Tên khốn đó!”

Du Lượng mím môi, mặt trầm xuống, khẽ lắc đầu, buông cánh tay Thời Quang ra, quay đầu tìm Phương Tự.

Trưởng đoàn ba nước Trung, Nhật, Hàn được sắp xếp ngồi cạnh nhau. Lúc này Phương Tự cũng đang nhíu mày, thấy Du Lượng nhìn mình cũng không tỏ ý gì cả, chỉ thở dài. Du Lượng hiểu ý của anh. Cậu nhìn Phương Tự xong thì chuyển mắt nhìn sang An Tae Sun ngồi bên cạnh.

An Tae Sun đang trắng bệch mặt mày gọi điện thoại, qua nét mặt của anh ta, không khó nhìn ra lúc này anh ta đang rất tức giận.

Du Lượng thu mắt, đưa tay bóp trán.

An Tae Sun là người tính tình ôn hòa, rất ít khi thấy anh tức giận.

Đã mười phút trôi qua kể từ lúc kỳ thủ Hàn Quốc từ bỏ thi đấu rời đi, trọng tài không thể không tuyên bố kết quả trận đấu. Thế nhưng, trong tình hình hội trường lúc này, đương nhiên không ai quan tâm đến kết quả nữa. Thời Quang đấm lên bàn, quay đầu nói với Du Lượng nói: “Tôi đi tìm anh ta!”

Vừa dứt lời, chân cậu đã bước đi. Du Lượng chưa kịp kéo lại, cậu đã lao vọt đi rồi.

“Thời Quang!” Cậu gọi với theo, nhưng lại bị tiếng ồn xung quanh át mất.

“Đợi đã, đợi đã!” Đúng lúc này, tiếng của Kobayashi Hirokazu vang lên sau lưng. Cậu ta đang chạy tới chỗ Du Lượng, túm lấy bả vai cậu: “Chúng ta cũng đi đi!”

“Hả?” Hane bên cạnh sửng sốt nói, “Chúng… chúng ta?”

“Đi!” Kobayashi không thèm để ý đến anh ta, chạy vọt theo Thời Quang.

Đối với hai người lúc này đã chạy ra tới cửa, Du Lượng không thể làm gì khác ngoài thở dài.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Hane ở bên cạnh hỏi.

Du Lượng liếc mắt nhìn anh ta, rồi quay đầu, tiện tay chỉnh lại nơ trên cổ áo.

“Đuổi theo!”Cậu nói.

“Hả? Này…” Hane thấy cậu cũng chạy ra ngoài, vội đưa mắt nhìn ra sau, phát hiện không thấy ai nữa cả.

“Thôi, kệ vậy…”Anh ta lẩm bẩm, cuối cùng cũng đuổi theo ra ngoài.

Không ai biết Ko Yeong Ha muốn đi đâu, thật ra ngay cả bản thân Ko Yeong Ha cũng không biết mình muốn đi đâu.

Ra khỏi khách sạn, anh ta ngửa đầu nhìn trời, vươn hai tay lên cao, ngáp một cái.

Khoảng sân trước khách sạn thưa thớt người. Anh ta đút tay vào túi quần, cúi đầu bước đi, miệng huýt sáo không thành điệu, nhấc chân đá bay chiếc lon trên sân.

Chiếc lon bay trên không trung một đường cong rồi lăn trên mặt đấy mấy vòng, nhăn nhúm dừng lại.

Anh ta dừng bước.

Bên tai vang tiếng tiếng gió từ phía tây thổi qua. Anh ta xoa tai, đột nhiên phóng túng bản thân.

Vừa gây ra chuyện lớn.

Anh ta tự biết.

Nói không chừng sẽ bị Viện cờ xử phạt, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh ta rồi.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở phía sau, cùng với tiếng gọi của Lee Il Hwan: “Yeong Ha!”

Anh ta vẫn đút tay trong túi, nhướn mày, quay đầu nhìn lại, phát hiện có năm người phía sau.

Nét mặt của anh ta lập tức lộ vẻ sửng sốt, nhưng ngay sau đó, vẻ sửng sốt này được che giấu bằng vẻ châm chọc giả vờ. Anh ta hỏi: “Các người đuổi theo để chế giễu tôi hả?”

“Đừng gây sự nữa.” Kobayashi khom người chống đầu gối điều chỉnh nhịp thở, nói với anh ta, “Anh trai à, anh vừa gây ra chuyện lớn đó.”

“Tôi biết chứ.” Ko Yeong Ha đáp bằng giọng điệu không thèm để tâm, “Bọn họ muốn phạt thế nào thì phạt.”

“Yeong Ha, tôi xin cậu đó!” Lee Il Hwan sốt ruột đến phát cáu, nói, “Làm như vậy Viện cờ nhất định sẽ phạt cậu, rất có thể sẽ cấm thi đấu đó!”

“Vậy thì… không thi đấu nữa.” Ko Yeong Ha nhún vai, cười nói.

Thời Quang vừa mới điều hòa được nhịp thở, cũng không quan tâm Ko Yeong Ha có nghe hiểu lời mình nói hay không, thở hổn hển nói: “Không phải chỉ thua một ván cờ thôi sao, có đến mức phải làm thế này không?”

Ko Yeong Ha đương nhiên không hiểu được cậu vừa nói. Anh ta nghiêng đầu quan sát Thời Quang một lúc, thờ ơ cười nói: “Kỳ thủ Trung Quốc nên trở về nhận thưởng mới đúng chứ. Còn có tiền thưởng nữa đó.”

“Vì cậu nên e rằng lúc này chưa được nhận đâu.” Du Lượng chợt lên tiếng. Giọng nói của cậu vừa trầm lại dày, vô thức toát ra vẻ uy nghiêm.

Ko Yeong Ha trừng mắt nhìn cậu. Anh ta ‘hừ’ một tiếng, chuyển tầm mắt.

Anh ta không thích Du Lượng.

Như nhận ra cảm xúc của đối phương dành cho mình, Du Lượng cũng không thèm nhiều lời với anh ta nữa. Cậu nhấc chân đi đến bên cạnh Thời Quang, đưa tay kéo cậu ấy, “Về thôi, không cần lo cho anh ta đâu.” Cậu nói.

“Cậu đừng…” Thời Quang giãy tay, “Tên này bị bệnh đó.”

“Anh không muốn thi đấu, cậu không nhận ra sao?” Du Lượng tức giận nói, “Nếu muốn tốt cho anh ta, cậu đừng khuyên anh ta làm việc anh ta không muốn. Cậu không phải thầy của anh ta, không phải bạn bè của anh ta, cậu không cần chịu trách nhiệm với anh ta. Lời cậu nói không có bất cứ tác dụng gì với anh ta đâu, cho nên cậu nói gì cũng đều phí công thôi.”

Lời cậu nói làm Thời Quang nghẹn lời. Thời Quang há miệng, mặt nhăn lại.

“Nhưng mà…” Cậu mím môi, “Phải làm gì đó chứ?”

“Cậu không cần cảm thấy có lỗi.” Du Lượng nhíu mày, giọng điệu hơi dịu lại, “Sức lực và năng lực của con người có hạn, đây là chuyện cậu không thể can thiệp vào được.”

Thời Quang gục đầu xuống, nét mặt có chút khổ sở.

Kobayashi và Hane cũng nhíu chặt mày. Bọn họ liếc nhau, một lúc lâu không ai nói gì.

“Nói không sai, chuyện này tôi can thiệp là đủ rồi.”

Một giọng đàn ông đột ngột vang lên làm mấy người giật mình. Du Lượng quay đầu, lập tức hai mắt mở lớn.

Ko Yeong Ha quay đầu lại. Đến khi nhìn rõ người đứng phía sau mình, cả người anh ta lập tức cứng lại, vô thức nói: “Th…Thầy.”

Cách chỗ anh ta đứng khoảng hơn mười mét, Lee Hyuk Chang đang đút tay trong túi quần, lẳng lặng nhìn anh ta.

“Ngài Lee!” Hane chào ông.

Kobayashi và Lee Il Hwan cũng vội gật đầu với ông, rồi lùi lại mấy bước.

Lee Hyuk Chang không trả lời. Ông vững vàng chậm rãi đi tới chỗ Ko Yeong Ha. Trông thấy ông đi tới, Ko Yeong Ha vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Đến khi Lee Hyuk Chang tới gần, anh ta cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Thầy… Sao thầy lại đến đây?”

“Đã gây ra chuyện còn sợ thầy phát hiện ra sao?” Lee Hyuk Chang mím môi, lạnh nhạt hỏi anh ta.

“Không, không phải.” Ko Yeong Ha lắc đầu.

Thời Quang và Kobayashi liếc nhau.

Dáng vẻ cụp đuôi sợ sệt này của Ko Yeong Ha rất mới lạ. Có vẻ như Hane cũng nghĩ như vậy. Anh ta và Kobayashi tò mò nhìn phía trước. Du Lượng buông lỏng cánh tay Thời Quang ra, nhìn Lee Hyuk Chang và Ko Yeong Ha phía trước, mặt không cảm xúc.

Chỉ có Lee Il Hwan biểu hiện hoàn toàn ngược lại, anh ta dè dặt lên tiếng: “Ngài Lee, Yeong Ha…”

“Tôi tự hỏi nó.” Lee Hyuk Chang nói.

Lee Il Hwan đành ngậm miệng lại, gật đầu.

Ko Yeong Ha khẽ ngẩng mặt nhìn lên. Anh ta nhìn mặt Lee Hyuk Chang, ánh mắt xao động. Lee Hyuk Chang cố ý chờ anh ta lộ vẻ do dự rồi mới lên tiếng: “Nói đi, tại sao lại từ bỏ thi đấu?”

Tiếng gió trước sân hơi lớn, Ko Yeong Ha hít vào một hơi, một lúc lâu sau mới đáp: “Em… Em không có… không có tâm trạng thi đấu.”

Lee Hyuk Chang dừng một chút: “Còn nguyên nhân nào khác không?” Ông hỏi tiếp.

“Không… không còn.” Ko Yeong Ha khẽ lắc đầu.

Lee Hyuk Chang lẳng lặng nhìn anh ta một lúc lâu. Thầy mình đột nhiên im lặng càng làm tăng thêm sự bất an của Ko Yeong Ha. Anh ta ngẩng mặt lên, đang lên lên tiếng, má đột nhiên trúng một cái tát.

“Ngài… ngài Lee?” Lee Il Hwan bị giật mình.

Thời Quang trợn tròn mắt. Chứng kiến Ko Yeong Ha ăn tát, lại nhìn sang Lee Hyuk Chang, nhất thời hoảng sợ đến mức không nói lên lời. Trong lúc cậu đang ngây người, cánh tay bị bóp một cái.

Cậu quay đầu, thấy Du Lượng đang nhìn mình.

Cậu chớp chớp mắt, nhẹ gật đầu.

“Thầy… Thầy…” Ko Yeong Ha ôm má, đến khi lên tiếng, trong giọng nói có chút ấm ức.

Anh theo Lee Hyuk Chang từ nhỏ, ông chỉ có một học trò duy nhất là anh. Bao nhiêu năm qua, thậm chí ông chưa từng nặng lời với mình. Anh không ngờ mình lại bị ông tát ngay ở đây, hốc mắt sắp đỏ lên.

“Thầy không đánh vì em bỏ thi đấu.” Vẻ mặt Lee Hyuk Chang không hề biểu lộ chút tức giận nào, giọng nói cũng vẫn bình tĩnh như thường, “Thầy đánh gì em nói rằng em bỏ thi đấu vì không có tâm trạng.”

Ngón tay ôm má của Ko Yeong Ha dần co lại.

“Bởi vì tâm trạng không tốt mà em từ bỏ trận đấu, em có tôn trọng cờ vây không? Em có tôn trọng đối thủ không? Em có tôn trọng bản thân mình không?”

Câu hỏi của Lee Hyuk Chang vang vọng trong sân trước khách sạn, mấy kỳ thủ còn lại không dám thở mạnh.

Ko Yeong Ha chớp mắt mấy cái, cuối cùng đưa tay xoa mặt.

“Kỳ thủ xuất sắc đạt được vinh dự trong chiến thắng.” Lee Hyuk Chang nói, “Nhưng một kỳ thủ vĩ đại có thể thoát ra khỏi thất bại. Em làm được điểm nào rồi? Có nên tự kiểm điểm không?”

Lee Hyuk Chang nhìn học trò của mình đang cúi đầu không nói gì. Trong một thoáng ngắn ngủi, trên sân vang lên tiếng thở dài khe khẽ của ông: “Thầy mong chuyện như thế này không xảy ra một lần nào nữa.”

Ông nói, rồi đi lướt qua người Ko Yeong Ha.

Một lúc lâu sau khi Lee Hyuk Chang rời đi, Lee Il Hwan mới bước tới đỡ Ko Yeong Ha. “Yeong Ha…” Anh ta gọi. “Chúng ta đi thôi.”

Ko Yeong Ha tránh khỏi tay anh ta. Nhưng không lập tức rời đi, mà đột nhiên duỗi ngón tay, chỉ thẳng Thời Quang, nói: “Lần tới tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!”

Dứt lời, anh ta trợn to đôi mắt ngập nước, nhanh chân rời đi.

Lee Il Hwan thở hắt ra, xoay người khom lưng chào đám người Thời Quang, rồi đuổi theo Ko Yeong Ha.

Mất một lúc lâu Thời Quang mới hoàn hồn, cậu quay sang Du Lượng, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta vừa nói gì thế?”

Du Lượng thở dài. “Anh ta nói lần sau nhất định sẽ thắng cậu.” Cậu đáp.

Thời Quang nghe xong, vẫn không nói được thành lời. Đáp án này không quá bất ngờ với cậu.

“Vừa nãy Lee Hyuk Chang còn nói…” Du Lượng nói tiếp, “Kỳ thủ xuất sắc đạt được vinh dự trong chiến thắng, nhưng một kỳ thủ vĩ đại có thể thoát ra khỏi thất bại.” Cậu nhìn Thời Quang, “Cậu biết câu này có nghĩa gì không?”

Thời Quang sửng sốt. Cậu suy nghĩ một lát, hỏi lại: “Cậu biết không?”

Du Lượng mím môi. Cậu đưa mắt nhìn khoảng sân rộng.

“Có lẽ.”

“Có lẽ là ý gì…” Thời Quang khẽ nói.

Du Lượng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.

Dù thời gian trôi qua bao lâu, mặt trời lúc nào cũng chiếu sáng tất thảy.

“Để sau này mặt trời nói cho chúng ta biết đi.” Cậu nói.

Dù thế nào, cúp Bắc Đẩu đã kết thúc rồi.

Editor chú thích:

[1] Đây là loại quân cờ đắt nhất, được làm thủ công bằng đá phiến (quân đen) và vỏ loài nhuyễn thể, ví dụ nghêu, sò được khai thác từ Nhật Bản (quân trắng). Quân cờ làm từ vỏ sò được đặt theo hình trụ với mũi khoan bằng kim cương, sau đó được gõ xuống đất, mài với cát, tạo khối và đánh bóng để tạo nên thành phẩm cuối cùng. Loại quân cờ này có 3 loại: Jitsuyo (loại tiêu chuẩn): bề mặt thô sơ với 7 hoặc 8 sọc rộng, quân cờ được cắt gần khớp vỏ; Tsuki (loại ‘mặt trăng’): lớp bề mặt mịn hơn và các sọc mảnh hơn bao phủ khoảng 70% về mặt quân cờ. Chúng được cắt từ phần giữa của vỏ sò. Được coi là loại có chất lượng trung bình; Yuki (loại ‘tuyết’): có lớp bề mặt đồng nhất, mịn và đều đặn trên toàn bộ quân cờ, với nhiều sọc mảnh bao phủ ít nhất 80% bề mặt quân cờ. Chúng được cắt từ phần viền ngoài của vỏ sò. Chúng được coi là loại tốt nhất theo thị hiếu của người Nhật, và là loại đất nhất do sự khó khăn khi cắt một quân cờ với độ dày yêu cầu khi mà viền của vỏ sò khá mỏng. (Nguồn: Internet)

o0o Hết chương 63 o0o

Một suy nghĩ 3 thoughts on “[Kỳ hồn] Kiểm soát đơn độc – Chương 63

Bình luận về bài viết này